“Trói tên câm này lại, bỏ vào trong l*иg heo!”
“Con điếm đê tiện! Vậy mà còn muốn lấy con trai thôn trưởng?”
Người trong thôn lấy cục đá ném vào người phụ nữ nằm dưới đất.
Thẩm Thanh Ca ngã xuống vũng máu, toàn thân cô đau đớn đến tột cùng, máu đỏ tươi chảy ra từ miệng và mũi.
Cô đau đớn mở mắt ra, ánh sáng đâm vào hai mắt.
Lạ thật…… Cô…… Không chết?
Cô không phải bị cha mẹ nuôi đào thận ra, bị cha mẹ ruột dùng làm kho tuỷ xương, cuối cùng bị ung thư thận, bị vứt xác ở nơi hoang dã sao?
Tại sao những từ này và cảnh tượng này như thế nào như vậy quen thuộc?
Đây có phải năm 1976 không?
Vào ngày cô kết hôn với Triệu Sơn Hà, cô đã bị bọn lưu manh dồn ở góc tường.
May mắn thay cô đã gặp ác bá —— Bạc Đình, anh ấy đã cứu cô thoát nạn……
Nhưng vừa về đến nhà, Triệu Sơn Hà đã dẫn người đến đánh đập cô dã man, muốn đem cô bỏ vào l*иg heo, nói rằng cô đã bị cưỡиɠ ɧϊếp.
Nhiều năm sau, khi cô bị cha mẹ nuôi ép phải hiến một quả thận cho em gái mình, Thẩm Kiều Kiều người em gái tâm địa ác độc đã nói cho cô biết tất cả sự thật!
Hoá ra cô ta và Triệu Sơn Hà là người đã tìm lưu manh tới hãm hại cô.
Mục đích để huỷ hoại thanh danh của cô! Để hắn ta có thể cưới Thẩm Kiều Kiều!
Cô cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất, trừng mắt nhìn.
Trên khuôn mặt thanh tú hiện ra biểu cảm lạnh lùng, mọi người bị dọa sợ không dám lại đánh cô nữa.
“Thẩm Thanh Ca cái đồ khốn này! Vừa rồi cô có phải hay không rất vui vẻ?” Triệu Sơn Hà giơ tay lên muốn tát Thẩm Thanh Ca.
Thẩm Thanh Ca không né tránh đỡ được tay anh ta bóp chặt lại, rồi hất thật mạnh tay anh ta ra.
Điều này khiến cho Triệu Sơn Hà có chút bất ngờ trước hành động của cô.
Cái này yếu đuối người câm cư nhiên dám chống trả!
Thẩm Kiều Kiều lau nước mắt, chen vào giữa hai người, “Anh Sơn Hà, anh có phải nhìn lầm rồi không? Chị gái em tuy rằng thích tán tỉnh những tên lưu manh đó, nhưng không đến mức như vậy……”
“Nhìn lầm rồi? Mấy tên lưu manh đó quần đều cởi ra hết! Anh có thể nhìn lầm sao?” Triệu Sơn Hà khoa tay múa chân lên.
“Thẩm Kiều Kiều, chị gái của cô đã giải thích chưa? Mau giúp cô ấy phiên dịch một chút đi.” Một dì lên tiếng nói.
Không đợi Thẩm Thanh Ca động tác, Thẩm Kiều Kiều đã phiên dịch: “Chị, chị không nói được, biểu hiện này chính là đang áy náy, không có việc gì, anh Sơn Hà sẽ tha thứ cho chị.”
“Kiều Kiều, em chính là quá thiện lương, anh sao có thể tha thứ cho cô ta? Trừ phi cô ta mở miệng nói chuyện!” Triệu Sơn Hà cười nham hiểm.
Mọi người xung quanh đều mắng chửi Thẩm Thanh Ca, hoá ra cái này người câm đã thừa nhận điều đó!
Nhưng trong giây tiếp theo, tất cả mọi người đều bị vả mặt.
“Tôi đã được người cứu! Những tên lưu manh đó không có đυ.ng đến tôi!” Thẩm Thanh Ca lạnh lùng nói.
Lúc này Thẩm Kiều Kiều đúng là đã làm cho cổ họng của cô bị khàn khàn, nhưng cô đã dùng thuốc để chữa khỏi, chỉ là cô lười nói chuyện thôi.
Mọi người đều sửng sốt, người câm có thể mở miệng nói chuyện.
“Này, đừng tưởng rằng có thể mở miệng nói chuyện liền ghê gớm, mau đem cái này da^ʍ phụ bắt lại bỏ vào l*иg heo!” Triệu Sơn Hà ra lệnh.
Ngay khi một đám người chuẩn bị bước tới, Thẩm Thanh Ca liền cầm một cây chổi chỉ vào bọn họ, “Ngày mai thành phố sẽ cử người đến kiểm tra tác phong đạo đức, ai dám đυ.ng vào tôi?”
Không ai dám động nữa, tác phong đạo đức trong thôn không tốt, đến lúc đó hạt giống, máy móc đều không có, người chịu thiệt sẽ là bọn họ.
“Triệu Sơn Hà, anh nói tôi bị người chạm vào, anh có chứng cứ sao?”
“Tôi chính mắt nhìn thấy! Tôi chính là chứng cứ!”
“Thật nực cười! Trong thôn không có ai nhìn thấy, liền chỉ mình anh thấy? Sau đó anh liền tới từ bỏ hôn ước, bọn lưu manh không phải là anh mời đến đi, hoặc là anh đang ở oan uổng tôi!” Thẩm Thanh Ca phân tích rõ ràng.
Triệu Sơn Hà kinh hãi nhíu mày lại, “Tôi chính là nhìn thấy! Tôi chính là cao trung sinh, thân là người có học sao có thể nói dối?”
**[Cao trung sinh: học sinh cấp ba]
Thấy tình hình như vậy, Thẩm Kiều Kiều hiểu ý thuyết phục cô: “Chị, chị đừng cố chấp nữa, chỉ cần chị xin lỗi, chú và dì sẽ tha thứ cho chị.”
Nếu là trước đây, Thẩm Thanh Ca nhất định sẽ nghe lời người em gái mình yêu thương nhất!
Nhưng bây giờ thì khác!