Lời vừa ra khỏi miệng, Thẩm Kiều Kiều liền hối hận.
"Tôi không có ý đó……" Thẩm Kiều Kiều cụp mắt xuống.
Thẩm Thanh Ca nặn ra vẻ mặt buồn bã: "Thì ra là như vậy! Mẹ, thảo nào mẹ nhờ con chiêu đãi Vương Tiểu Bảo.
Có phải mẹ muốn anh ta cưỡng bức con, làm con cưới Vương Tiểu Bảo, để em gái con an tâm gả cho Triệu Sơn Hà?"
"Thanh Ca, đừng nghe những kẻ ngốc nói bậy!" Lý Phượng Chi lo lắng vỗ vỗ đùi.
"Đồ ngốc còn có thể nói dối sao?" Thẩm Thanh Ca che mặt chạy ra ngoài.
Sau đó, những thanh niên trí thức mới hiểu được tất cả mọi chuyện, họ nhìn Thẩm Kiều Kiều với vẻ ghê tởm và khinh bỉ.
Nhà họ Thẩm thật là lòng dạ hiểm độc!
Con gái ruột cướp chồng chưa cưới của con gái nuôi cũng liền thôi!
Cư nhiên còn làm tên ngốc cưỡng bức con gái nuôi!
Triệu Sơn Hà mặc dù không muốn tin điều đó, nhưng anh ta đã thức tỉnh.
Anh gằn từng chữ nói: "Thẩm Kiều Kiều! Không ngờ cô lại ác độc như vậy!"
"Không…… Anh Sơn Hà……"
"Cô không xứng gọi tôi như vậy!" Triệu Sơn Hà chạy ra ngoài đuổi theo tìm Thẩm Thanh Ca.
Những thanh niên trí thức đồng loạt rời đi.
Triệu Sơn Hà đuổi theo ra ngoài, Thẩm Thanh Ca đang khoanh tay đứng bên sông.
Đằng sau cái cây cách đó không xa, đôi mắt của Bạc Đình hung dữ bắn về phía họ như một con chim ưng.
"Thẩm Thanh Ca, từ trước tới nay là tôi hiểu lầm cô!" Triệu Sơn Hà không muốn thừa nhận.
Nhưng không thể không thừa nhận, anh là một học sinh trung học lại bị Thẩm Kiều Kiều chơi đùa!
Mỗi lần Thẩm Kiều Kiều đều giả vờ yếu đuối, nói rằng cô ta bị Thẩm Thanh Ca bắt nạt và nhờ anh đứng ra bảo vệ.
Nhưng Thẩm Thanh Ca là con gái nuôi, sống trong phòng để đồ và mặc quần áo cũ!
Ai bắt nạt ai, đều thực rõ ràng!
Thẩm Thanh Ca liếc anh ta một cái, "Đừng giả vờ làm người tốt nữa, anh và Thẩm Kiều Kiều đều giống nhau."
"Tôi sẽ cho cô nhìn đến sự thay đổi của tôi." Triệu Sơn Hà xoa cằm, quay đầu nhìn nhà họ Thẩm, "Cô có phải hay không xấu hổ về nhà? Tôi giúp cô nói với mẹ cô."
Thẩm Thanh Ca dùng ánh mắt xem kẻ ngu ngốc mà nhìn anh ta, "Anh bị bệnh à, sao tôi phải xấu hổ về nhà? Chính bọn họ mới làm chuyện kinh tởm."
"Thẩm Thanh Ca, tại sao cô lại ghét tôi như vậy? Làm sao Bạc Đình một tên ác bá có thể tốt hơn tôi?" Triệu Sơn Hà không tin.
Cô khẽ khịt mũi, "Bạc Đình trông đẹp hơn anh, dáng người cũng đẹp hơn anh."
"……" Triệu Sơn Hà tức giận xoay người rời đi.
Phía sau cái cây, Bạc Đình nhếch môi hài lòng, không khỏi sờ sờ cằm.
Chẳng lẽ anh lớn lên đẹp lại là một ưu điểm?
Tại sao Thanh Ca vẫn luôn khen ngợi khuôn mặt của anh với người khác?
Vào buổi tối, Vương Tiểu Bảo được người nhà đón đi, anh ta nói rằng anh ta không bao giờ muốn đến nhà họ Thẩm nữa.
Cha mẹ của Vương Tiểu Bảo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc huỷ hôn, điều này khiến Lý Phượng Chi cầu mà không được.
Thẩm Kiều Kiều đã đi thay quần áo, lo lắng hỏi: "Mẹ, con phải làm sao đây? Anh Sơn Hà không muốn cưới con nữa!"
"Đừng sợ! Nó mà không lấy con, mẹ liền dẫn con đi làm loạn! Để cho cả thôn đều biết con của trưởng thôn là đồ vô liêm sỉ!"
Cô ta lấy mu bàn tay lau nước mắt: "Thẩm Thanh Ca đã khiến con khổ sở quá rồi, mẹ không thể buông ta chị ta."
"Yên tâm đi! Mẹ sẽ không để cho nó như ý gả cho một tên côn đồ, mấy ngày nữa sẽ tìm cho nó một lão độc thân ở thôn bên cạnh." Lý Phượng Chi vỗ vỗ mu bàn tay của Thẩm Kiều Kiều.
Thẩm Thắng Lợi đã đến thành phố vào sáng sớm hôm nay để tham gia khóa đào tạo máy kéo, ông ta sẽ không thể trở về nhà trong vài ngày tới, vì vậy ông ta không biết trong thôn đang xảy ra chuyện gì.
Thẩm Thanh Ca thắp đèn dầu để luyện tập giải các bài toán, cho đến khi mí mắt gần như không thể mở ra được nữa cô mới đi ngủ.
Ngày hôm sau.
Thẩm Thanh Ca rời nhà từ sáng sớm, bụng cô đang cồn cào vì đói.
Nhưng khi cô nghĩ rằng cô sẽ sớm có bữa sáng do Bạc Đình mang đến, cô cảm thấy tốt hơn.
Đi bộ đến con đường nhỏ dẫn đến trang trại nuôi heo, cô nhìn thấy Hoàng Anh đang đứng giữa đường.