Cô gái nhà quê này mấy hôm trước cướp heo con, lần này lại cướp vải của cô.
"Xin lỗi, tôi không bán nó." Thẩm Thanh Ca từ chối dứt khoát.
Vương An Na cảm thấy mặt mình bị sỉ nhục, không khỏi nói: "Cô thật là ích kỷ! Đồ dùng thiếu thốn như vậy, cô có thể mặc hai mét vải sao? Cho tôi một mét thì có gì sao?"
U, lại bắt đầu đạo đức bắt cóc rồi!
Thẩm Thanh Ca nhẹ giọng nói: "Tôi mua vải để may áo sơ mi cho người yêu của mình! Tại sao tôi phải chia sẻ chúng với cô? Cô muốn cướp người yêu của tôi?"
"Ai... ai muốn cướp người yêu của cô? Làm áo sơ mi cần nhiều vải như vậy sao? Cô chia co tôi hai mét rưỡi cũng được." Vương An Na nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Bạc Đình, mặt cô ta đỏ lên.
Thẩm Thanh Ca trả lời: "Cô có bị mù không? Người yêu của tôi cao như vậy và dáng người đẹp như vậy, ai biết vải có đủ không?"
"Tại sao không đủ? Nhất định là đủ!"
"Vải may áo sơ mi cho người yêu của tôi có đủ hay không cô biết rõ hơn tôi sao? Người yêu của tôi còn chưa nói gì, cô sủa cái gì?" Thẩm Thanh Ca nháy mắt với Bạc Đình.
Bạc Đình cảm thấy hơi bất lực, tại sao anh lại tham gia vào cuộc cãi vã giữa những người phụ nữ?
Đánh loại phụ nữ này chẳng phải tốt hơn sao?
Anh lạnh lùng nói: "Tôi không đủ dùng."
"Cô có nghe thấy chưa? Người yêu của tôi nói không đủ!" Thẩm Thanh Ca ôm cánh tay của Bạc Đình.
"Anh ta là người yêu của cô, anh ta nhất định sẽ giúp cô! Mọi người nhìn xem, người nam đồng chí này đang bắt nạt tôi!" Vương An Na lớn tiếng nói.
Nhưng không ai để ý đến cô ta, rất nhiều người nhìn thấy thái độ kiêu ngạo của cô ta đối với nhân viên bán hàng vừa rồi.
"Ha ha, chúng tôi liền ỷ vào người nhiều nên bắt nạt cô! Ai làm tôi có người yêu mà cô không có người yêu đâu? Tức chết cô!" Thẩm Thanh Ca không muốn lãng phí thời gian với cô ta nên kéo Bạc Đình đi.
Vương An Na tức giận đến mức vẹo mũi.
Sau khi ngồi lên xe đạp, Bạc Đình không khỏi khẽ khịt mũi.
Người phụ nữ nhỏ bé này thường trông điềm tĩnh và dịu dàng, can đảm và thông minh.
Nhưng vừa rồi cô lại miệng lưỡi sắc bén, hung hăng đáp trả lại người khác, khiến người ta không thể cưỡng lại.
"Anh Đình, anh có nghĩ vừa rồi em quá đanh đá không?" Thẩm Thanh Ca có chút lo lắng.
Cô không muốn phá hủy hình ảnh tốt đẹp của mình trong lòng Bạc Đình.
Bạc Đình cười khúc khích, "Em rất …….
."
Anh dừng một chút, do bỏ học sớm, cộng thêm từ ngữ thiếu thốn, anh không biết diễn tả thế nào.
Đột nhiên, anh nhớ tới từ cô dùng để miêu tả con heo con kia.
"Em rất đáng yêu!"
Thẩm Thanh Ca hơi ngạc nhiên, Bạc Đình thực sự nghĩ cô rất đáng yêu!
Không tệ, mục đích đã đạt được.
Tới trước của nhà họ Thẩm, Thẩm Thanh Ca xuống xe đạp.
Bạc Đình nắm tay cô: "Hôm qua người nhà họ Thẩm có làm khó dễ em không?"
"Không có." Thẩm Thanh Ca quay đầu lại và quan sát thấy một chiếc xe đạp đậu trong sân nhà họ Thẩm.
Tim cô lỡ một nhịp.
Chiếc xe này không phải là chiếc Triệu Sơn Hà đưa tới.
Nói cách khác, rất có khả năng là người nhà của kẻ ngốc đã tới đây.
"Em làm sao vậy?" Bạc Đình thấy vẻ mặt cô không được tự nhiên.
"Không có việc gì.
…… Anh Đình, anh về trước đi." Thẩm Thanh Ca vẫy tay với anh.
Bạc Đình lặng lẽ rời đi.
Anh thầm nghĩ, vẫn là kêu người tới xem.
Khi Thẩm Thanh Ca bước vào nhà chính, một người đàn ông béo đang cầm một nắm kẹo và đang ăn uống vui vẻ.
Nhìn thấy Thẩm Thanh Ca trở về, Lý Phượng Chi không khỏi nhướng mày, "Lát nữa em gái của mày sẽ trở về, tao đi Triệu gia bàn chuyện hôn sự, mày tiếp đãi Vương Tiểu Bảo trước đi."
Bà đã đặc biệt đến thành phố để mời Vương Tiểu Bảo đến nhà chơi hôm nay.
Vừa rồi bà đã dạy Vương Tiểu Bảo phải làm gì với Thẩm Thanh Ca....
…
Nếu Thẩm Thanh Ca dám làm mất đi sự trong sạch của con gái bà, thì nó đừng hòng có thể sống tốt!
"Đã biết." Sắc mặt của Thẩm Thanh Ca tối sầm lại.
Để cô ở cùng phòng với Vương Tiểu Bảo, ý tứ của Lý Phượng Chi có thể rõ ràng hơn không?
Sau khi Lý Phượng Chi rời đi, Vương Tiểu Bảo lao về phía Thẩm Thanh Ca.
Thẩm Thanh Ca lùi lại nửa bước, "Vương Tiểu Bảo, anh đang làm gì vậy?"
"Kiêu Kiều! Chúng ta sinh con đi! Haha…...." Anh ta cười ngốc nghếch.
Cô chỉ cảm thấy bụng mình quặn lên, "Tôi không phải Thẩm Kiều Kiều! Tôi là Thẩm Thanh Ca!"
Vương Tiểu Bảo cao lớn và vạm vỡ, anh ta nắm lấy tay Thẩm Thanh Ca và kéo cô đi.
"Nào, chúng ta vào phòng, cởi quần áo và sinh con đi!"
Thẩm Thanh Ca vùng vẫy thoát ra nhưng không thoát ra được.