Học hành rất khó, trên đời này người có thể biết chữ đã ít lại càng ít, một là vì không có tiền, hai là vì không có cơ hội, ba là vì không đủ thông minh.

Trước kia trong khắp mấy thôn quanh đây còn không có nổi một lớp học, trẻ em muốn đi học phải lên huyện thành, nhưng để đảm bảo cho mỗi việc ăn no mặc ấm trên đó thôi đã rất miễn cưỡng, nhà có khá giả hơn nữa cũng chưa chắc đã cung cấp nổi cho một đứa trẻ đi học.

Tận đến khi Bạch lão gia đưa cả gia đình nhỏ của mình dọn đến thôn Thất Lí, hai vị công tử nhà hắn đều cần đi học, bấy giờ mới cố ý lên huyện thành mời Trang tiên sinh về.

Tuy rằng Trang tiên sinh không thi được tiến sĩ, nhưng cũng là người thi được vào trường phủ, nhân phẩm đức hạnh đều tốt, chỉ là nếu tiền công dạy học như nhau, sao ông có thể nguyện ý tới thôn nhỏ nơi núi hoang như thôn Thất Lí dạy học chứ?

Phải đưa ra mức tiền công có thể làm Trang tiên sinh động lòng, Bạch lão gia vẫn khá tiếc tiền, cuối cùng nghĩ ra một cách, chính là để nhà họ Bạch chi tiền xây cho Trang tiên sinh một cái trường học, bọn họ sẽ bỏ ra phần lớn tiền quà nhập học cho Trang tiên sinh, lại đưa những đứa trẻ thích học ở lân cận tới, đứa trẻ nào cũng nộp một phần quà nhập học, tích tiểu thành đại, tiền công sẽ rất nhiều.

Trường học này là Bạch lão gia xây nên, nhưng lại thuộc về Trang tiên sinh, quà nhập học của học sinh vẫn do Trang tiên sinh giữ, muốn thu gì của học sinh tất nhiên là do ông định đoạt.

Nhưng bất kể là xuất phát từ lễ tiết, vẫn là từ sự hợp tác của ông với Bạch lão gia, Mãn Bảo có thể vào trường học để học hay không vẫn nên nói trước với Bạch lão gia một tiếng.

Chỉ là Trang tiên sinh cảm thấy việc này không cần gấp, bởi vì Mãn Bảo còn nhỏ, trước cứ đi theo ông từ từ học một ít căn bản cũng được.

Chờ sang năm bé lớn hơn chút, lúc đó lại vào trường học cũng không muộn.

Nhà họ Chu đồng ý để Mãn Bảo đi học cũng đã là điều hiếm có.

Hồi Trang tiên sinh mới đến có đi tuyển sinh ở mấy thôn xung quanh, những người lớn đó cũng biết cái lợi của việc học hành, ngẩng đầu khuyên con cháu mình sau này phải cố gắng kiếm tiền, nếu có cơ hội thì đi học, nhưng khi cúi đầu thấy khát vọng trong mắt mấy bé gái, lại là vừa mắng vừa khuyên, "Con gái con đứa ham hố làm gì? Mau về nhà đi, chuyện học hành này là chuyện mấy đứa có thể tham gia sao?"

Chuyện Mãn Bảo đứng bên cửa sổ nghe lén, lúc mới đầu đã làm thôn Thất Lí dấy lên sóng to gió lớn, nhưng lúc ấy đứa bé này còn nhỏ, cái gì cũng không biết.

Nhưng Trang tiên sinh biết, trong thôn Thất Lí có tộc lão đi tìm Bạch lão gia, bảo hắn cho tiểu Tiền thị nghỉ việc, tránh để Mãn Bảo luôn nghe lén trong giờ học, làm hỏng nếp sống trong thôn.

Hồi đó ông đã đi ngăn lại.

Một là vì tiểu Tiền thị thật sự chăm chỉ, không nhiều chuyện, thứ hai, lúc ấy ông rất thích Mãn Bảo.

Cho nên nói, "Dốc lòng cầu học là chí hướng mọi người đều có, hà cớ bóp chết?"

Sau đó số lượng trẻ con chạy đến cửa sổ nghe lén nhiều lên, thời điểm nhiều nhất, nhìn ra hai bên cửa sổ phòng học thấy toàn là người, tất cả đều là bé trai.

Trong giới nhân sĩ thì đây là hành vi rất không đạo đức, nhưng Trang tiên sinh chẳng thể nói gì, tất nhiên ông không thể vì người khác nhau mà đối xử khác nhau.

Cũng bởi vì việc này, lúc ấy có mấy học sinh lập tức nghỉ học, phụ huynh đến mang quà nhập học về, sau đó lại bảo con mình đứng ngoài cửa sổ học trộm.

Khi đó Trang tiên sinh rất tức giận, nhưng cũng chỉ có thể đè nén ở trong lòng, làm như không thấy người ngoài cửa sổ.

Nhưng cũng không phải ai cũng được như Mãn Bảo.

Lúc ấy Mãn Bảo mới hơn một tuổi, mới vừa biết nói chuyện, đến đi đường còn chưa vững, chưa có sự nhận thức đầy đủ với thế giới bên ngoài, cũng không ham chơi. Bé có thể ngồi trên ngạch cửa chơi cả ngày, vui vẻ thì đọc hai câu theo học sinh trong lớp, không vui thì tự mình cầm cây gậy nhỏ chọc con kiến chơi hết nửa ngày.

Nhưng mấy đứa trẻ đứng ngoài cửa sổ, nhỏ nhất bảy tuổi, lớn nhất mười tuổi, đúng là thời điểm ham chơi, không thích ngồi yên nhất.

Không đến năm ngày, bọn họ đã tự mình chạy trốn gần hết, phụ huynh cho học sinh nghỉ học thấy con mình học trộm đã chẳng học được cái gì chớ, còn quên gần hết mấy chữ đã học được trước đó.

Tức giận đến không chịu được, không còn cách nào, chỉ đành trả con về trường.

Từ đó trở đi, có rất ít con trai đến nghe lén, lại bắt đầu có một hai cô nhóc nhỏ dè dặt đứng bên ngoài cửa sổ.

Còn chưa chờ Trang tiên sinh có phản ứng gì, người nhà của mấy bé gái đó đã nổi giận trước.

Bọn họ lôi mấy bé về, sau đó đánh chửi, "Đọc sách là việc mà mày có thể nghe sao? Tao thấy gan mày lớn lắm nhỉ, có thời gian thì đi cắt cỏ cho lợn, xuống ruộng nhổ cỏ, lên núi nhặt củi khô, sao trong mắt mày chả có việc gì thế, như này thì về sau gả ra ngoài kiểu gì.."

Thật ra, ở đây có một ít tư tưởng đã từng là tư tưởng của Trang tiên sinh.

Ví dụ như: Con trai đọc sách quan trọng hơn con gái, ông cũng càng coi trọng con trai hơn.

Nhưng không biết có phải là do đã già rồi không, Trang tiên sinh ngày càng nghĩ nhiều hơn; hay vẫn là bởi vì con người nhìn thấy việc mình không thích dễ sinh ra tâm lý phản nghịch.

Dù sao thì trong lúc vô tình, ông đã thay đổi rất nhiều tư tưởng.

Đặc biệt là khi Mãn Bảo ngày càng lớn, ngày càng thể hiện ra được sự thông minh của mình.

Bé đứng ngoài cửa sổ mà còn học thuộc được nhiều bài hơn học sinh ngồi trong lớp, chữ bé học được qua mấy tờ giấy viết tay của ông cũng chẳng ít hơn đám học sinh này.

Bé còn hiếu thuận, biết nghe hết bài giảng của ông, biết gọi ông là tiên sinh, biết quét dọn sân cho ông, sắp xếp bàn sách..

Ông bị bệnh, học sinh chính thức vừa nghe nói có thể được nghỉ liền nhanh chân chạy ra ngoài, bé lại biết loanh quanh trong phòng rót cho ông một cốc nước ấm, còn ôm quần áo của ông về cho mấy chị dâu giặt..

Còn sẽ quấn lấy mẫu thân luộc thêm một quả trứng gà cho ông.

Ông biết nhà họ Chu chiều đứa con gái út này, lại không chắc bọn họ có đồng ý cho bé đi học hay không.

Cho nên để tăng khả năng này, hơn nữa làm sự tình phát triển theo hướng tốt nhất, ông sẽ không lấy quà nhập học, thậm chí không yêu cầu nhà họ Chu sắm sửa giấy và bút mực cho Mãn Bảo.

Mà mức độ coi trọng của nhà họ Chu làm ông mừng rỡ không thôi.

Bởi vì bọn họ không chỉ mang đến một miếng thịt khô, còn mang cả một bộ quần áo và đôi giày.

Trang tiên sinh không kìm được nụ cười, cảm thấy nhà họ Chu thật sự coi trọng đồ đệ nhỏ này, ông cười nhận lấy.

Chu lão đầu thấy vậy thì thở dài nhẹ nhõm, vội bảo Mãn Bảo quỳ xuống dập đầu kính trà Trang tiên sinh.

Trang tiên sinh nhận lấy trà uống một ngụm, lấy bộ bút, mực, nghiên chuẩn bị từ sáng sớm đưa cho Mãn Bảo, à, còn có một ít hành lá hái ở sân sau.

Thu được một đồ đệ thông minh lanh lợi như vậy, Trang tiên sinh rất vui vẻ.

Chu lão đầu và hai đứa con trai cũng rất vui vẻ, nghe Trang tiên sinh nói tạm thời Mãn Bảo không cần mua sách vở gì đó, khi nào cần thì tự mình chép là được.

Ba người mờ mịt nhìn thoáng qua đồ vật Mãn Bảo ôm trong ngực, nghĩ, bút mực nghiên đều có rồi, về sau mua cho con nhóc này ít giấy nữa là được.

Tuy rằng từ giờ trong nhà sẽ có nhiều thêm một khoản chi tiêu, nhưng khoản chi này thấp hơn dự đoán rất nhiều, đương nhiên họ rất vui.

Mãn Bảo cũng rất vui, ai được nhận quà mà chẳng vui, huống chi đây còn là quà được tặng bởi Trang tiên sinh mà bé thích.

Mọi người ai nấy đều rạo rực.

Chu lão đầu muốn mời Trang tiên sinh về nhà ăn cơm, cũng coi như để chúc mừng việc Mãn Bảo đã bái sư.

Trang tiên sinh lại lắc đầu từ chối, nói: "Hôm nay còn có tiết, hôm khác ta sẽ đến quấy rầy sau."

Lúc này Chu lão đầu mới nhớ tới Trang tiên sinh còn có tiết dạy, lập tức đứng ngồi không yên.

Nói xong, bên ngoài cũng truyền đến tiếng cười đùa của lũ trẻ, Trang tiên sinh biết bọn trẻ đã tới rồi.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play