Chu lão đầu liếc nhìn con gái một cái, hỏi: "Con đi huyện thành làm gì?"

Mãn Bảo không thể nói mình đi bán kẹo, bởi vì người trong nhà vẫn luôn nghĩ rằng kẹo của bé là do Trang tiên sinh hoặc học sinh trong trường tặng cho, bé sợ ngày mai bọn họ đi bái sư sẽ nhắc tới vụ này.

Cho nên chỉ có thể lấy một cớ khác, "Con muốn đi mở mang kiến thức."

Chu nhị lang nói: "Một con nhóc choai choai như muội, đi mở mang kiến thức gì chứ, chờ muội lớn hơn chút lại đi."

Nhưng mà chờ bé lớn lên thì trong nhà không thiếu tiền nữa, hơn nữa thu hoạch hôm nay của Mãn Bảo khá tốt, bé cảm thấy cần đi nghiệm chứng một chút kết luận của mình.

Cho nên bé kiên trì, "Không đâu, ngày kia con cũng đi, ngũ ca lục ca cũng đi, để bọn họ trông con, không cần đại ca nhị ca nhọc lòng."

Chu lão đầu uy nghiêm trừng mắt.

Mãn Bảo sẽ sợ ông sao?

Đương nhiên sẽ không, bé dứt khoát tụt từ trên đùi Chu đại lang nhảy xuống đất, nhào lên ôm lấy cánh tay Chu lão đầu, vặn người như bánh quai chèo quấn lấy ông, "Cha, cha, người đồng ý với con đi."

Thấy ông thờ ơ, Mãn Bào liền nắm tay nhỏ đấm vai cho ông, "Cha, con đi mua kẹo cho người ăn, người đồng ý với con đi."

Chu lão đầu sẽ bị kẹo mua chuộc sao?

Ông cũng chẳng phải thằng nhóc.

Nhưng là, "Con lấy tiền từ đâu?"

"Sẽ kiếm được mà, cha, để cho con lên huyện thành, con có thể kiếm được tiền." Vì muốn để ông đồng ý, tay nhỏ của Mãn Bảo đã chuyển từ vai phải sang vai trái rồi.

Chu đại lang thấy thế không nhịn được cười, thay bé cầu tình, "Cha, không thì cứ để muội ấy đi đi, đúng lúc ngày kia ngoài lương thực còn phải mang thêm cả trứng nữa, lão nhị đổi được không ít trứng gà về, thứ này không đặt lên xe ba gác được, phải vác đi."

Chu nhị lang nghĩ thấy cũng đúng, "Hình như muội út còn chưa được lên huyện thành thì phải, nếu lão ngũ và lão lục cũng đi, con sẽ mang theo một ít mẹt và rổ, giá trong huyện thành cao hơn trong chợ một ít, nói không chừng có thể kiếm được một khoản."

Lúc này Chu lão đầu mới không nói gì nữa.

Mãn Bảo càng thêm ra sức đấm vai cho ông, "Cha, người đồng ý đi, đồng ý đi."

Từ tai trái nói sang tai phải, Chu lão đầu bị bé làm ầm ĩ đến mức không chịu được, phất tay nói: "Được rồi, được rồi, đi thì đi đi, chỉ là mấy người đại ca con sẽ đi từ lúc trời chưa sáng, con có dậy được không?"

"Con dậy được, con dậy sớm lắm đó!"

Tin bé mới là lạ, Chu lão đầu nói: "Nếu con không dậy được, chúng ta sẽ không gọi con, con không đi được thì đừng có khóc."

Mãn Bảo tràn đầy tự tin, "Chắc chắn con sẽ dậy được."

Lập tức dặn dò hệ thống trong lòng, "Khoa Khoa, ngày kia ngươi nhất định phải đánh thức ta nhé, biết chưa?"

Khoa Khoa không nghĩ đến bản thân mình còn phải kiêm cả chức năng đồng hồ báo thức, nhưng mà nó cũng muốn ký chủ ra ngoài thấy việc đời, nên gật đầu đồng ý.

Tiền thị đã phân nhiệm vụ may áo và làm giày xuống, người nhà nông làm quần áo không mấy tinh tế, chỉ cần đường may không quá thô, làm xong mặc vừa là được.

Trong nhà người may quần áo tốt nhất là Hà thị, nàng nhận nhiệm vụ liền cầm vải may luôn, may mà vóc người Trang tiên sinh không khác Chu nhị lang lắm, cứ dứt khoát dựa theo vóc dáng Chu nhị lang để may là được.

Để có thể làm xong trước ngày mai, buổi chiều Hà thị không phải làm gì, chỉ cần may vá là được, Tiền thị hiếm khi hào phóng một lần, sau khi trời tối còn thắp một ngọn đèn dầu cho nàng dùng.

Chẳng qua cũng không tốn nhiều lắm, rất nhanh quần áo đã được làm xong.

Phùng thị phụ trách làm giày, đế giày đã có sẵn, cũng giống như đế giày của Chu nhị lang, bởi vì hắn hay phải ra ngoài, Phùng thị cố ý đóng đế dày giày hơn, đi vào rất thoải mái.

Thân giày thì dùng vải bông mới mua về, tốt hơn vải dệt thủ công nhà bọn họ nhiều.

Ngày hôm sau, Chu lão đầu và hai đứa con trai mặc một bộ quần áo đẹp nhất, sau khi rửa mặt liền bảo tiểu Tiền thị kéo cô con gái từ trong giường ra, chuẩn bị đi bái sư.

Ngày hôm qua Mãn Bảo bóc kẹo đến khuya, lật người một cái, chổng mông không muốn ra khỏi giường.

Tiểu Tiền thị thấy bé cố rúc vào trong chăn, liền với lấy áo ngoài, xốc chăn lên vỗ cái mông nhỏ của bé, nói: "Cô nhỏ, nếu còn không dậy sẽ muộn mất, hôm nay muội phải đi bái sư, ngoan chút nào."

Ôm bé giúp bé mặc quần áo, lại đặt cô nhóc còn đang nhắm mắt lên trên ghế, lấy khăn lông lau mặt cho bé.

Nước rất ấm, nhưng Mãn Bảo vẫn hơi giật mình, miễn cưỡng tỉnh lại.

Hôm nay đến lượt Phùng thị xuống bếp, nàng bưng từ trong bếp ra một bát nước trứng gà, đặt lên bàn nói: "Cô nhỏ, nhớ uống nước trứng gà xong hẵng đi."

Mặt trời vừa mới nhô lên, Chu lão đầu đã dẫn theo hai đứa con trai đưa Mãn Bảo đến trường học.

Trang tiên sinh biết hôm nay Mãn Bảo sẽ đến bái sư, cũng dậy từ sáng sớm, lúc này đang đánh quyền trong sân.

Chu lão đầu nhìn thấy Trang tiên sinh, sống lưng liền cúi xuống theo bản năng, đối với người đọc sách, xưa nay ông vẫn luôn kính sợ.

Trang tiên sinh hơi mỉm cười, "Ông Chu tới rồi sao? Mời ông vào phòng."

"Vâng vâng vâng, mời Trang tiên sinh đi trước." Chu lão đầu khom lưng mời Trang tiên sinh vào trước.

Mãn Bảo lại rất quen thuộc với Trang tiên sinh, vô cùng tự nhiên đỡ Trang tiên sinh vào thư phòng ngồi trước, sau đó lại đến đỡ cha mình, nhìn xung quanh, thấy chỗ đun bếp quen thuộc, bé liền vô cùng ân cần xách nước đến cho bọn họ.

Chu đại lang và Chu nhị lang vội vàng cầm lấy, ở nhà Mãn Bảo nào có làm qua việc này, chẳng may bị bỏng tay thì sao bây giờ.

Trang tiên sinh lại thấy rất vừa lòng, vuốt râu cười nói với Chu lão đầu, "Ông Chu, ông dạy được một cô con gái rất giỏi, tính cả làng trên xóm dưới, ta chưa thấy được đứa trẻ nào thông minh hơn."

"Vậy cũng là do tiên sinh dạy giỏi," đối với hành vi ghé đầu vào cửa sổ học trộm của Mãn Bảo, Chu lão đầu vẫn luôn biết, lúc đầu chỉ thấy đau lòng, nhưng đau lòng xong ông vẫn chỉ có thể nén nỗi đau để cho con gái cố gắng đi học trộm.

Bởi vì ông biết, bản lĩnh càng lớn càng có thể sống tốt.

Chỉ cần Trang tiên sinh không đuổi Mãn Bảo, ông sẽ không ràng buộc đứa trẻ.

Cho nên đối với Trang tiên sinh, Chu lão đầu vẫn luôn vừa kính sợ vừa cảm kích, sống lưng cũng ngày càng cong.

Trang tiên sinh lại tủm tỉm nói: "Đứa trẻ này rất ngoan, nàng không chỉ thông minh, còn hiếu thuận, biết quét sân dọn nhà cho ta, cũng biết nghĩ cho người nhà, có thể thấy gia giáo nhà ông Chu rất tốt. Ta quyết định nhận đứa trẻ này làm đồ đệ, nhưng cũng chỉ có thể mang theo bên người dạy dỗ, việc vào trường học còn phải hỏi qua Bạch lão gia mới được."

Dù sao trường học này cũng là do Bạch lão gia mở, ông cũng là do Bạch lão gia mời đến.

Tinh thần Chu lão đầu rung lên, lập tức nói: "Thật ra có thể đi theo tiên sinh học tập là đủ rồi, có được vào trường học hay không cũng không quan trọng."

Chu lão đầu sợ Mãn Bảo vào trường cần quà nhập học, mặt đỏ lên nói: "Chắc tiên sinh cũng biết, nhà ta nghèo.."

Chu lão đầu ấp úng mãi không xong, Trang tiên sinh cũng hiểu được, ông cao giọng cười nói: "Ông Chu yên tâm, ta đã muốn nhận Mãn Bảo làm đồ đệ thì sẽ đối xử với nàng như con ruột, tất nhiên sẽ không lấy quà nhập học gì."

Ông dừng một chút mới nói tiếp: "Ta cũng biết nhà ông có chút khó khăn, mà bay giờ Mãn Bảo còn nhỏ, không cần phải mua gì cho nàng, sau này nàng đọc sách viết chữ có thể chép sách giáo khoa ở chỗ ta."

Thật ra trước khi người nhà họ Chu đến đây, ông cũng không chắc nhà họ Chu có đồng ý để Mãn Bảo bái ông làm thầy không, bây giờ người nhà họ Chu tới cửa, Trang tiên sinh cũng không nhịn được cảm thán, người nhà họ Chu quả nhiên rất thương yêu Mãn Bảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play