Bắt đầu quay được mấy tuần, Dụ Văn đã thân quen với người trong đoàn làm phim.

Giản Hằng diễn vai nam chính có tính cách phóng khoáng, trong lúc đợi lên quay thích chạy lung tung khắp nơi, kiêm chức ngoài lề công việc của thợ quay phim.

"Gọi Tiểu Dụ, báo cáo vị trí."

"Ở rừng cây phía sau đội nghỉ ngơi thứ hai phía đông, đi sâu vào hai mươi mét, over."

Giản Hằng phát giọng đối phương nói tới xong, nói với ống kính: "Tiếp theo sẽ giới thiệu cho mọi người người đảm đương giá trị nhan sắc của đoàn làm phim chúng ta, cũng là người diễn vai Sở Chi Dao, vừa tốt nghiệp năm nay, là một tên nhóc hoạt bát, hướng ngoại…"

Lần theo tọa độ của Dụ Văn, Giản Hằng đứng ở trước nhà vệ sinh di dộng, rơi vào trầm tư.

Anh ấy lễ phép gõ cửa một cái: "Bé Dụ?"

Bên trong vang lên tiếng thiếu niên tràn đầy sức sống: "Đây!"

Giản Hằng: "Cậu đang làm gì thế?"

Dụ Văn: "Đi ị!"

Giản Hằng: "Tôi đang quay ngoài lề."

Dụ Văn lịch sự đổi cách nói: "Đi vệ sinh."

Giản Hằng chú ý giọng điệu: "Cậu Dụ, xin hỏi bây giờ cậu có tiện trả lời một cuộc phỏng vấn không?"

Cậu Dụ đáp nói: "Không tiện lắm, bởi vì tôi đang đại tiện."

"Vâng cậu Dụ." Giản · Chú ý bên trong · Hằng tiếc hận: "Không gặp mặt phỏng vấn giống như chia năm xẻ bảy, không cần gió thổi, đi hai bước là tan…"

Anh ấy tiếp tục đi phỏng vấn người khác.

Đến khi Dụ Văn đi ra, đã bắt đầu quay rồi.

Cảnh của anh ở sau, giờ đang là cảnh nam nữ chính đối đầu, "Ghi chép truyền thuyết Tiên môn ít ai biết đến" được xác định là một bộ hài kịch cổ trang nhẹ nhàng, bối cảnh chuyện xưa đi theo khuôn sáo cũ, nhưng mỗi một nhân vật trong đó đều biểu hiện ra vẻ tươi sáng mà lập thể trong khuôn sáo cũ. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Nam chính là Quân vương Ma tộc trẻ tuổi, nữ chính là đại sư tỷ lạnh lùng, tuyến tình cảm giữa bọn họ cũng không phải là trong quá trình tiếp xúc, nhìn thấy sự mềm mại không muốn người khác biết của đối phương rồi từ đó mở rộng lòng… Ngược lại, con đường của bọn họ luôn là tương ái tương sát.

Vừa đề phòng vừa thưởng thức lẫn nhau, nếm được mùi vị máu tươi của nhau trong khi cắn xé.

Tổ tiên đời trước liên tiếp mất đi, sư môn tàn lụi, Giang Thu Nguyệt một mình gánh vác trách nhiệm nặng nề, khiến kiếm phái Vân Tiêu được an ổn mấy chục năm, đại sư tỷ không hỏi thế sự trong mắt người ngoài này có sức quan sát nhạy cảm hơn bất cứ ai khác.

Lần đầu tiên nàng gặp Bộc Dương Khê đã biết người này không thể tin được.

Dụ Văn cảm thấy đôi CP này là tiên phẩm, khi không có cảnh quay của anh, anh cũng thích xách ghế xếp nhỏ ngồi vây xem trước camera giám sát.

["Sư tỷ, nhị sư huynh phái ta đến thông báo cho tỷ, ở vách núi góc Tây Bắc lại có tung tích Ma tộc lẻn vào."

Thất sư đệ nhập môn năm nay, đang độ tuổi bừng bừng sức sống, chạy lên theo đường núi từ phía xa, đuôi ngựa buộc cao tràn đầy khí thế thiếu niên.

Hắn nở nụ cười vô cùng sáng sủa với nữ tử xinh đẹp đang chống trán dựa vào vách đá đọc sách: "Sư tỷ, nhị sư huynh mời tỷ xuống núi nhìn xem."

Giang Thu Nguyệt không thèm nhấc mắt, chậm rãi nói: "Kêu hắn cút."

Bộc Dương Khê: "Nhị sư huynh nói tỷ ngày thường vẫn luôn luyện kiếm, không để ý tới chuyện thế tục, nhưng việc tung tích của Ma tộc liên quan đến sự an ổn của môn phái…"

Giang Thu Nguyệt: "Ngươi cũng cút."

"..."

Bộc Dương Khê buồn rầu gãi đầu, hắn nhận tử lệnh của nhị sư huynh đến đây, cũng không thể lùi về vô ích.

Hắn ngồi lên bệ đá, muốn mặt đối mặt với Giang Thu Nguyệt: "Sư tỷ, trong môn ngăn cách với thế giới bên ngoài, tỷ đã xem thoại bản đang lưu hành mấy năm gần đây chưa? Ở chỗ ta có mấy quyển, chỉ cầu xin tỷ xuống núi với ta một chuyến, để ta cũng có thể bàn giao với nhị sư huynh…"

Thấy Giang Thu Nguyệt bất động, hắn thử thăm dò vươn tay đè góc trang thoại bản lại, cười xán lạn nũng nịu: "Sư tỷ, làm ơn, làm ơn."

Bề ngoài của hắn rất có tính lừa gạt, nhiệt tình sáng sủa, tinh thần phấn chấn, chỉ cảm thấy đây là thiếu niên có kinh nghiệm sống chưa nhiều, khó mà liên tưởng đến quân vương Ma tộc nắm chắc quyền cao.

Một ngón tay thon dài đặt trên tay hắn.

Sắc mặt Bộc Dương Khê đột nhiên thay đổi.

Tiếng xương cốt răng rắc vì chịu áp lực lớn vang lên liên tiếp không ngừng, cũng không thấy ngón tay kia dùng bao nhiêu sức lực, nhưng cảm giác nghẹt thở như bị ngọn Thái Sơn đè lên lập tức bao phủ.

Rắc một tiếng, xương ngón giữa đứt gãy.

Giang Thu Nguyệt hỏi: "Ngươi tên gì?"

Vẻ mặt Bộc Dương Khê chuyển từ âm u sang rạng rỡ, dường như không cảm thấy đau, cười tươi sáng nói: "Dương Khê."

Giang Thu Nguyệt: "Ta hỏi tên thật của ngươi."]

"Cắt ——"

Đạo diễn hô cắt, Dụ Văn đang ngồi trước camera giám sát vỗ tay: "Đẹp đôi đẹp đôi lắm, ai không hiểu Khê Nguyệt của chúng ta thì gay go rồi!"

Đạo diễn là một người trẻ tuổi mới vào nghề, từ kịch bản, lời kịch và các chi tiết đều có thể nhìn ra được sự thời thượng của anh ấy, trong phim có ẩn chứa không ít, bám sát điểm nóng, khiến người ta cười đau bụng, đạo diễn phim ở bên ngoài cũng không có vẻ kiêu ngạo gì.

Anh ấy hỏi Dụ Văn: "Cậu cảm thấy đẹp đôi lắm à?"

Dụ Văn: "CP rất cuốn, cảm ơn."

"Mạch truyện chính thế nào?"

"Nước chảy mây trôi, nước chảy thành sông, tính trước kỹ càng, ý tưởng cao thâm…"

Đạo diễn khen anh có văn hóa.

"Cậu cảm thấy bộ phim này của chúng ta có thể hot không?" Dù sao cũng là tác phẩm đầu tay, đạo diễn có vẻ hơi lo lắng.

Dụ Văn thâm trầm nói: "Căn cứ vào phán đoán của tôi, sẽ hot đến mức độ muôn người đều đổ xô ra đường."

Đạo diễn ngượng ngùng: "Vậy thì cũng quá… Tôi cũng không dám nghĩ."

Dụ Văn: "Đồ hèn nhát! Tôi đây còn dám nghĩ mà!"

Một luồng adrenalin dâng lên trong đầu đạo diễn, đạo diễn kích động nói: "Bạch Ngọc Lan ngoại trừ tôi thì không thể là ai khác!"

Dụ Văn: "Trừ anh ra thì không thể là ai khác!"

Sau khi tiêm mấy liều máu gà cho nhau, đạo diễn cầm tay Dụ Văn, nước mắt rưng rưng: "Nếu sau này cậu không quay phim thì đến tìm tôi, tôi phát tiền lương cho cậu, cậu kéo ghế nhỏ ngồi bên cạnh tôi là được."

Dụ Văn cũng rất cảm động, lại tìm được công việc rồi, quả nhiên ở đâu thì nói nhảm cũng đều phát sáng.

-

Lúc nghỉ trưa, Dụ Văn mở điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn Tạ Gia Mậu gửi tới.

Ông chủ: [Làm công cho bạn, đổi chương trình tạp kỹ mới cho cậu.]

Ông chủ: [Cá chép quấn thân.jpg]

Gửi kèm một tấm ảnh ngồi trước camera giám sát.

Dụ Văn rất cảm động, ông chủ này có thể sống chung được, ngay cả chính mình cũng không nuôi nổi mà còn đi ra ngoài làm công nuôi anh.

Anh tìm trong album ảnh ra một tấm Sở lão lục cá chép tà môn được chế tác thành meme, gửi qua cho Tạ Gia Mậu.

Tốc độ Tạ Gia Mậu trả lời rất nhanh, tám phần mười là đang lười biếng.

Ông chủ: [Hôm nay quay chụp thế nào? Thuận lợi không?]

Dụ Văn: [Thuận lợi.]

Dụ Văn: [Bắn tim.jpg]

Tạ Gia Mậu nhận hết tim anh bắn qua, rồi lại gửi cho anh meme Siêu Nhân Điện Quang bắn laser trái tim.

Ông chủ: [Hai hôm nay tôi hơi bận bịu, có việc thì tìm Tiểu Tạ, thằng bé tạm thời kiêm chức trợ lý của cậu.]

Dụ Văn trầm mặc hai giây, có hơi đau lòng cho thầy Tạ.

Tạ Gia Mậu chuyển danh thiếp của Tạ Hạc Ngữ qua, Dụ Văn mới nhớ sau khi hai người trao đổi phương thức liên lạc thì vẫn chưa nói chuyện.

Ảnh đại diện của thầy Tạ là một sườn mặt mơ hồ trên đường phố trống trải, đèn đường mịt mờ tỏa ánh sáng màu cam tối bao trùm tất cả, góc ảnh chỉ còn lại bóng mờ của một chiếc ô tô màu đen đang chạy nhanh.

Sườn mặt đội mũ trùm và khẩu trang, không biết có phải bản thân thầy Tạ không, nhưng dáng người gầy gò cơ thể gọn gàng, nhìn qua có vẻ rất đẹp trai.

Dụ Văn là người thẳng thắn, có chuyện thì hỏi, có rắm cứ thả.

Anh ấn mở khung chat: [Thầy Tạ, thầy Tạ, thầy Tạ có ở đây không thế?]

Còn chưa nhắn tin nhắn thứ hai ra thì điện thoại đã rung lên một chút, một tin nhắn màu trắng bắn ra trong khung chat.

[Có.]

Dụ Văn sao chép chữ vừa gõ xong, xóa đi, cành cạch nói: [Oa, thầy Tạ đi học mà lười biếng.]

Rồi lại dán câu đã gõ trước đó vào: [Ảnh đại diện là bản thân cậu sao?]

Tạ Hạc Ngữ: [Giờ đang không có tiết.]

Tạ Hạc Ngữ: [Phải.]

Dụ Văn thầm nghĩ anh chàng ngầu lòi đúng là anh chàng ngầu lòi, trả lời cũng lời ít ý nhiều như thế, như vậy trông có vẻ anh nói nhảm rất nhiều.

Anh quyết định cũng ngắn gọn một chút: [ Why?]

Tạ Hạc Ngữ: [?]

Dụ Văn tiếc hận, hiếm khi anh muốn thay đổi bản thân, lại đụng phải một người không cùng tần số.

Nhưng mà nhìn thầy Tạ là biết chính là người đứng đắn, không cùng tần số với bệnh tâm thần cũng phải, Dụ Văn an ủi mình.

Dụ Văn: [Trên mạng nói người dùng ảnh mình làm ảnh đại diện đều ngoài lạnh trong nóng, chẳng lẽ thầy Tạ cũng là loại người này sao?]

Tạ Hạc Ngữ: [Tôi không phải.]

Dụ Văn: [Mời nói rõ lý do ra.]

Tạ Hạc Ngữ này rất thú vị, tuy nói ít nhưng lại không qua loa, lạnh nhạt nhưng lại không lạnh lùng.

Dòng "Đang nhập" trên khung chat kéo dài một hồi.

Tạ Hạc Ngữ: [Nhóm gia tộc yêu cầu thay ảnh đại diện thành ảnh của mình, để tìm người.]

Dụ Văn: [Ha ha ha ha… Nhưng thầy Tạ à, tấm này hình như cũng không nhận ra là cậu.]

Tạ Hạc Ngữ: [Đúng.]

Tạ Hạc Ngữ: [Tôi cố ý.]

"..."

Dụ Văn bỗng nhiên get được chỗ buồn cười.

Lúc Giản Hằng tìm đến anh, anh ôm điện thoại, cười đến mức suýt chảy cả nước mắt.

"Tử Vi, Tử Vi, ngươi đừng khóc!" Giản Hằng lại đổi nhân vật, đau xót xiết chặt bờ vai của anh: "Ta nhất định sẽ chữa khỏi mắt của ngươi!"

"Hoàng a mã." Dụ Văn thâm tình từ từ nhìn về phía anh ấy.

Giản Hằng: "?"

Anh ấy là nhân vật này sao?

"Hạ Vũ Hà ven hồ Đại Minh, muốn biến thành hồ điệp bay đi mất."

Giản Hằng: "?"

Thợ trang điểm gọi anh đi trang điểm lại, cảnh tiếp theo có phần diễn quan trọng của anh, Dụ Văn nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên ghế nằm, phất tay áo, phi bình bịch về phía thợ trang điểm.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play