Sau khi về nhà, Dụ Văn nói về việc này với Tạ Gia Mậu.

Ông chủ: [Thằng bé nói mình từng gặp cậu sao?]

Ông chủ: [Không sao đâu, lúc Tiểu Tạ mười tuổi ngã từ trên núi xuống, chấn động não, quên đi một số chuyện, nhìn ai cũng thấy quen mắt.]

Dụ Văn nhìn tin nhắn thì yên lòng, đã nói mà, anh không có chút ấn tượng nào.

Dụ Văn: [Cậu ấy là nghệ sĩ của công ty sao?]

Tạ Hạc Ngữ không giống giáo viên vũ đạo chuyên nghiệp, nhưng có thể được Tạ Gia Mậu lâm thời kéo tới dạy anh hát nhảy, điều kiện ngoại hình còn tốt như thế, Dụ Văn không tin ông chủ sẽ bỏ qua cho viên ngọc sáng có một không hai như này.

Ông chủ: [Không phải.]

Bên kia màn hình, Tạ Gia Mậu do dự.

Cậu là cổ đông lớn nhất của công ty, chuyện này có thể nói ra sao?

Ông chủ: [Thằng bé được coi như là người hỗ trợ không công cho công ty, ở tổ tạp vụ, chuyện gì cũng làm một chút.]

Ừm, Tiểu Tạ giúp ông ấy quản lý công ty, đương nhiên được coi là hỗ trợ không công.

Lần này, Dụ Văn trầm mặc rất lâu.

Một lát sau, điện thoại tinh một tiếng, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được sự mê man, chấn động và yên lặng của Dụ Văn.

Dụ Văn: [… Quan niệm nòng cốt trong việc dùng người của công ty có phải là ngọa hổ tàng long không?]

Tạ Gia Mậu xem đi xem lại đoạn văn này hai lần, cảm thấy chắc hẳn Dụ Văn đang khen ông ấy.

Ông chủ: [Đương nhiên!]

Ông chủ: [Lina Bell nâng mặt.jpg]

Để điện thoại di động xuống, Dụ Văn cảm nhận sâu sắc thấy việc nâng cấp bản thân là chuyện rất gấp gáp.

Ngay cả nhân tài như Tạ Hạc Ngữ cũng chỉ có thể làm người hỗ trợ không công, anh chẳng biết gì cả, muốn có được chỗ đứng yên ổn trong ngành giải trí, nhất định phải vươn lên hùng mạnh!

Ngành giải trí thật sự là ngọa hổ tàng long!

- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Lúc ký kết, Tạ Gia Mậu dặn anh phải chuẩn bị sẵn tinh thần không có công việc trong một hai tháng, nhưng sau khi công việc làm diễn viên đặc biệt cho "Phong Hoa" kết thúc chưa đến nửa tháng, ông chủ đã tranh thủ giành cho anh nhân vật mới.

Là vai nam số 3 trong một bộ phim chiếu mạng có kinh phí nhỏ, tuy không có đẳng cấp, nhưng đối với Dụ Văn mà nói thì thật sự là tài nguyên tốt hiếm có.

Lúc Tạ Gia Mậu gọi điện thoại cho anh, giọng điệu còn hơi kích động: "Tiểu Dụ! Tôi đã xem qua rồi, cậu là người đẹp trai nhất trong đội ngũ diễn viên chính! Tin tôi, diễn xong bộ phim này, nhất định sẽ có người có con mắt tinh tường yêu thích cậu, cậu sẽ lập tức rất hot, rất nổi tiếng!"

Ông chủ không giống như đang vẽ cho Dụ Văn tương lai viển vông, ông ấy giống như thật sự tin tưởng ngày đó sẽ lập tức đến.

Thật là một ông chủ tốt, tự mình vẽ tương lai viển vông tự mình tin.

Dụ Văn không muốn đả kích sự tích cực của ông ấy, hoạt bát trả lời: "Yes ông chủ! Tiểu Dụ nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của ông!"

Ông chủ: "Rất hot! Rất nổi tiếng!"

Dụ Văn: "Rất hot! Rất nổi tiếng!"

Ứng phó với ông chủ xong, Dụ Văn nằm liệt về ghế sô pha tiếp tục nhớ lại phim.

Đoàn làm phim khởi động máy vào nửa tháng sau, bộ phim lần này có bản chất khác với vai diễn quần chúng lúc trước, Dụ Văn không chỉ phải vào đội quay phim, mà còn phải ở trong đó ròng rã một tháng.

Trước khi khởi động máy, Dụ Văn hủy bỏ tất cả chương trình học tập, huấn luyện, ngoại trừ biểu diễn, tập trung hết tinh thần vào việc tăng kỹ năng diễn xuất, tranh thủ tăng vọt một đợt trước khi cuộc thi tới.

Ký túc xá mà Tạ Gia Mậu đồng ý cũng đã bàn xong rồi, cách công ty rất gần, cân nhắc đến việc công ty hiện giờ chỉ có một nghệ sĩ là Dụ Văn nên dứt khoát thuê riêng một căn chung cư cho anh.

Dụ Văn đang điên cuồng tâng bốc ông chủ trên phần mềm trò chuyện để cảm ơn.

Tạ Gia Mậu hùng hồn bày tỏ: Cậu là nghệ sĩ đầu tiên mà tôi tự tay ký kết, nguyên lão của công ty, tuyệt đối không bạc đãi cậu!

Sau khi có hợp đồng nhà thuê, Dụ Văn lập tức bắt tay vào việc dọn nhà.

Tạ Gia Mậu nói: [Một mình cậu không chuyển hết được đến đây đâu nhỉ? Để tôi tìm người trong công ty giúp cậu.]

Dụ Văn đột nhiên có một dự cảm vi diệu.

Lúc đi xuống xem xét vào hôm dọn nhà, quả nhiên là vậy.

Thời tiết này nhiệt độ không khí thấp, Tạ Hạc Ngữ mặc một chiếc áo khoác liền mũ màu đen rộng rãi, khóa kéo nông rủ xuống tới ngực, lộ ra một đoạn xương quai xanh gầy gò, lúc Dụ Văn xuống tầng, cậu đang dựa vào xe hàng nhỏ sau lưng, cúi đầu chơi điện thoại, tai phải sạch sẽ trắng nõn, không đeo bông tai.

Dụ Văn rất muốn hỏi rốt cuộc ông chủ cho cậu bao nhiêu tiền lương, đáng để cậu một mình kiêm nhiều chức, bôn ba khắp nơi.

Cậu vẫn chỉ là một sinh viên đại học thôi mà!

"Thu dọn xong rồi?" Thấy anh xuất hiện, Tạ Hạc Ngữ cất điện thoại di động, đứng thẳng lên.

Dụ Văn oán thầm trong lòng, trên mặt lại không tỏ vẻ gì, giọng điệu nhẹ nhàng chào hỏi.

Đồ đạc của Dụ Văn không nhiều, bốn hộp giấy lớn là thu dọn xong, thứ cần cẩn thận che chở duy nhất chính là máy tính để bàn, lo trên đường di chuyển bị va đập hỏng, lúc Tạ Hạc Ngữ lên tầng, anh còn đang lót miếng xốp xung quanh, sản phẩm công nghệ cao tùy tiện nằm trên bàn trà.

"Không sao." Tạ Hạc Ngữ nghe thấy chuyện anh lo lắng, đề nghị: "Cây máy tính không dễ di chuyển, đặt trong thùng giấy không sao, màn hình… Loại kích thước này, anh có thể lấy chăn mền bọc nó ôm vào trong ngực."

Cậu đi đến trước bàn trà, chuẩn bị tách máy tính để bàn ra, lơ đãng liếc qua hình vẽ ở một bên, vẻ mặt khẽ giật mình.

"... Do tôi vẽ linh tinh thôi ha ha ha." Dụ Văn phát hiện ánh mắt của cậu, chỉ cho rằng cậu có hứng thú với hình vẽ thiết kế có vẻ giàu có này —— Mặt bên của máy tính có một hình vẽ nhỏ, là do trong mấy ngày khi anh vừa xuyên đến, thực sự rất nhàm chán nên lấy bút đánh dấu ra vẽ, kết quả mực bút đánh dấu có dầu, vẽ lên rồi không xóa đi được nên anh cũng không quan tâm nữa.

Hình vẽ cùng loại với hình Thái Cực, tạo thành từ con cá ôm lấy nhau ở hai đầu, vốn dĩ thân cá hiện lên màu lam, vây đuôi kéo dài thật dài, cuối cùng đong đưa thành hình dáng gợn sóng.

Lúc trước anh rất thích hình vẽ này, bởi vì anh là Tiểu Dụ, hình vẽ cũng là cá con, lúc trẻ trâu, anh cũng không viết tên trên sách bài tập mà vẽ loại cá con này.

"..." Tạ Hạc Ngữ không nói chuyện, ánh mắt thâm trầm dừng lại một lát ở phía trên, lo nghĩ hồi lâu mới nói: "Hình như tôi đã từng thấy hình vẽ này…"

"..."

Cậu đối diện với ánh mắt thương hại của Dụ Văn.

"..." Tạ Hạc Ngữ lập tức nghĩ ra: "Tạ Gia Mậu đã nói gì với anh?"

Dụ Văn vỗ bả vai cậu, cân nhắc từ ngữ: "Thầy Tạ, ông chủ nói hết với tôi rồi… Không ngờ chấn động não lúc mười tuổi vẫn còn để lại di chứng đến nay, cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều, đây đều là ảo giác."

Tạ Hạc Ngữ đứng nguyên tại chỗ, nhếch miệng, dường như muốn nói cái gì, cuối cùng cũng không nói gì cả, chỉ nhìn Dụ Văn một cái thật sâu.

"Ừm."

-

Bộ phim mới mà Dụ Văn nhận tên là "Ghi chép truyền thuyết Tiên Môn ít ai biết đến", chủ yếu kể lại câu chuyện xưa về một thế hệ môn phái tu chân trấn áp thánh vật Ma tộc, bởi vì tin tức bị lộ mà bị thế lực Ma tộc để mắt tới khắp nơi.

Thánh vật Ma tộc bị mất trong trận chiến Tiên Ma vạn năm trước, sau đó bị môn pháp của nhân vật chính bí mật trấn áp, phong ấn qua từng thế hệ, đã qua vạn năm chưa từng có sai lầm. Môn phái này sống ẩn cư, đệ tử trong môn phái rải rác khắp nơi, đối mặt với Ma tộc rình mò, bọn họ thể hiện ra tầm nhìn xa trông rộng không giống bình thường, và mưu kế ứng phó gà bay chó chạy.

Tổng thể chuyện xưa nhẹ nhàng hài hước, là hài kịch nhẹ nhàng thịnh hành nhất đương thời, kịch bản đơn giản nhưng rất logic, có đủ cả chỗ đáng cười và chỗ rơi nước mắt, nếu như diễn tốt thì nói không chừng có thể nổi một lần.

Hôm Dụ Văn vào đoàn, Tạ Gia Mậu gọi năm cuộc điện thoại truy hỏi: "Thật sự không cần trợ lý sao? Người khác đều có trợ lý, cậu đi một mình có thể bị coi thường hay không? Tôi vẫn nên gọi người cho cậu thì hơn…"

Có lẽ bởi vì Dụ Văn là nghệ sĩ đầu tiên công ty ký kết nên Tạ Gia Mậu rất giống người mới làm cha, không chỉ quan tâm tiền đồ của Dụ Văn, còn cứ lo lắng cậu vào nhà trẻ (Đoàn làm phim) có thể bị người khác bắt nạt hay không. ( truyện trên app T Y T )

Dụ Văn dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết ông ấy muốn gọi Tạ Hạc Ngữ. 

Thầy Tạ có tình nghĩa đổi bông tai với anh, ở trong lòng Dụ Văn, cậu chính là anh em ruột khác cha khác mẹ, sao có thể để ông chủ hành hạ như thế.

"Cảm ơn ông chủ! Không cần đâu!" Anh hét to phấn chấn, mạnh mẽ.

Tạ Gia Mậu: "Vậy cậu diễn cho tốt! Tranh thủ một lần nổi tiếng cả nửa bầu trời!"

Dụ Văn: "Được!"

Vai nam số 3 của Dụ Văn trong "Ghi chép truyền thuyết Tiên môn ít ai biết đến" xếp hạng sáu trong môn phái, người giang hồ gọi là lão Lục, là một con cá chép may mắn thường xuyên làm hỏng chuyện nhưng luôn có thể biến nguy thành an.

Nữ chính là đại sư tỷ trong môn phái, tính cách lạnh lùng, như tuyết trong sương lạnh, hơn cả băng dưới vực sâu, một tay kiếm Phi Hoa kinh tài tuyệt diễm, là người có giá trị vũ lực cao nhất trong môn phái ngoại trừ sư phụ Lưu Chân Tử đang bế quan.

Thích thoại bản và hí kịch, xem đến chỗ cảm động thường lã chã rơi lệ, thường xuyên thút thít, không thể kiềm chế cảm xúc, rồi đi ra sau núi luyện kiếm. Kiếm pháp Phi Hoa tuyệt diệu không gì hơn được, kiếm khí bay lượn như mây trôi, thường có những cánh hoa ngọc bích theo sau, hoa bay đầy trời, do đó mới có tên kiếm.

Đại sư tỷ thường xem thoại bản, thường xuyên ướt đẫm vạt áo, thường khó mà kiềm chế, trong núi vốn có mười dặm rừng đào, bây giờ qua hơn mười năm, rừng đào đã trọc.

Nam chính là Quân vương đương nhiệm của Ma tộc.

Tin tức thánh vật ở kiếm phái Vân Tiêu bị lộ, thế lực khắp nơi ngo ngoe muốn hành động, có thể thấy lại sắp nổi sóng, trong đó không ít người ích kỷ muốn lật đổ chính quyền, tái hiện loạn chư Vương tranh bá năm đó.

Có lời đồn trong thánh vật Ma tộc có phong ấn lực lượng hủy thiên diệt địa, chỉ cần thả một luồng nhỏ ra là có thể hoành hành không sợ gì trong thế gian linh khí mỏng manh hiện giờ.

Thánh vật đại diện cho lực lượng tuyệt đối, không có ai không muốn lấy được nó.

Nam chính kế thừa Vương vị, vừa mới nắm đại quyền, cũng cần thánh vật để củng cố vững chắc địa vị.

Vì không muốn kinh động đến Lưu Chân Tử đang bế quan nên hắn cũng giống các Ma tộc khác đang nhìn chằm chằm, giấu diếm thân phận lẻn vào kiếm phái Vân Tiêu, ngày đầu tiên bước vào môn phái, hắn đã gặp được Sở lão Lục cá chép bất thường.

Một tháng sau, quân chủ Ma tộc trẻ tuổi báo tin cho tả hữu hộ pháp của hắn: Tình báo sai! Nơi đây ký quái! Hình như có nguyền rủa! Rất nhiều kẻ lão luyện của Ma tộc ngã ở nơi này! Thân phận của Ngô đã bại lộ, mất hết tu vi, nhanh chóng tới cứu!

Trước nghi thức khởi động máy cần phải cùng nhau đọc kịch bản, diễn viên và đạo diễn, biên kịch tập hợp lại cùng chải vuốt kịch bản cho mạch lạc, Dụ Văn đã có mặt từ sớm, chào hỏi với các đồng nghiệp sẽ phải ở chung một tháng sắp tới.

Phim chiếu mạng sản xuất với kinh phí nhỏ, đội ngũ diễn viên đương nhiên không thể quá xa hoa, nam chính là nghệ sĩ tham gia chương trình tìm kiếm tài năng mấy năm trước nhưng chưa được ra mắt, vẻ ngoài chỉ có thể coi là thanh tú, nhưng anh ấy từng luyện điệu nhảy dân tộc, cho nên thể hình tương đối ưu việt, mặc đồ cổ trang sẽ rất đẹp mắt, còn nữ chính đã từng diễn không ít vai phụ nổi bật, là người đảm đương kỹ năng diễn xuất trong cả bộ phim này, các vai phụ còn lại hơi kém hơn một chút nhưng đều có điểm nổi bật.

Đã qua Cốc vũ*, thời tiết dần dần trở nên khô nóng, gần nơi đoàn làm phim đang quay được dựng lên rất nhiều ô che nắng, giống những cây nấm nhỏ tươi đẹp.

(*) Cốc vũ: Một trong 24 tiết trong một năm, vào khoảng 19, 20 hay 21 tháng tư.

Ba Tạ lúc ban đầu từ mỗi ngày một cuộc điện thoại, chuyển thành hiện giờ mỗi tuần gọi một cuộc video, xác nhận Dụ Văn như cá gặp nước ở đoàn làm phim, cùng ở chung hòa thuận với các bạn nhỏ khác, cũng không đánh nhau, cuối cùng ông ấy cũng thoát ra khỏi trải nghiệm làm cha kỳ diệu kia, giống như một người quản lý thật sự, thảo luận về kế hoạch nghề nghiệp tương lai với Dụ Văn, đang nói đến tài nguyên và xác định hình tượng công chúng.

Vô số người chuẩn bị mấy tháng, bỏ vào bao nhiêu tâm huyết, "Ghi chép truyền thuyết Tiên môn ít ai biết đến" ổn thỏa nghênh đón ngày khởi động máy vào tối trước khi vào hạ.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play