Trường quay của bộ phim truyền hình Phong Hoa.

"Cắt! OK, mọi người nghỉ ngơi chút đi, thợ trang điểm dặm lớp trang điểm lại cho diễn viên."

"Hậu cần! Hậu cần! Dọn ra hai thùng táo nữa!"

Vừa nghe có người gọi hậu cần, Dụ Văn lập tức đứng dậy.

Đứng được ba giây, anh nhận ra hiện tại mình không còn là hậu cần nữa mà là diễn viên quần chúng, thế là lại nhanh chóng ngồi xuống.

Nhưng nửa tháng nay làm nghề hậu cần trong trường quay để kiếm sống, vậy mà đã khắc hai từ này vào DNA, giờ nghe thấy vẫn có phản ứng theo bản năng. 

Dụ Văn nhìn lướt qua nhân viên hậu cần bận tới bận lui, không kìm được mà thở than.

Không ổn rồi, DNA này bẩn rồi.

Tầm nửa tháng trước, Dụ Văn từ thế giới hiện thực xuyên vào trong cuốn sách này, thứ cuối cùng anh thấy trước khi nhắm mắt là trần nhà màu ấm trong nhà, lúc mở mắt ra đã biến thành căn nhà thuê nhỏ xập xệ, anh mất một khoảng thời gian để hiểu rõ được tình hình, sau đó thì nghi ngờ mình bị bắt cóc.

Kẻ bắt cóc là cuốn sách "Nổi lên đi! Ảnh đế" này đây!

Lúc tỉnh lại, anh ra ngoài dạo một vòng trước tiên, phát hiện nơi này khác với thế giới anh từng sống, cây công nghệ lạc hậu hơn khoảng năm mươi năm so với thế giới của anh, các địa danh thành phố thậm chí là kết cấu đất nước cũng hoàn toàn xa lạ.

Cho đến khi anh nhìn thấy một cái tên khá quen thuộc trên biển quảng cáo ven đường.

— Sở Hàm.

Cái tên này, hình như là vai chính trong một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng anh từng vô tình đọc được trong phòng đọc tạp chí ở thư viện.

Căn nhà thuê mà anh tỉnh lại tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, trên bàn sách có một chiếc máy tính để bàn mới tinh, là dạng có cấu hình đỉnh chóp và tính năng ưu việt bán chạy trên thị trường. Để tìm hiểu tình hình, Dụ Văn đã lập một bảng tổng hợp tất cả kinh nghiệm diễn xuất trên mạng của tên Sở Hàm này, rồi đối chiếu từng cái với kịch bản trong trí nhớ.

Khớp hết toàn bộ.

Sau khi xác nhận mình đã xuyên sách, Dụ Văn lục lọi không gian cá nhân thậm chí bao gồm cả lịch sử lướt web trong máy hết một lượt, định xác nhận thân phận của mình bằng cái này, tiếc là không hề có được bất kỳ thông tin hữu ích nào từ nó, vì cái máy tính này gần như là một cái mới hoàn toàn, lĩnh vực cá nhân trắng xóa toàn bộ. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Dụ Văn quyết định tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, ngồi bên giường chớp mắt mười bảy phút, chớp tới nỗi mí mắt co giật luôn.

Nhưng chẳng có ai tới cứu anh cả.

#Không phải nói bị bắt cóc thì cứ chớp mắt sao#

Nhận ra chủ nghĩa duy tâm không ổn, Dụ Văn bèn chấp nhận số mệnh.

Ngày hôm sau, đang nằm ườn ra thì điện thoại anh nhận được một tin nhắn mới, thông báo anh chuẩn bị vào đoàn quay phim.

-

Anh vẫn tên là Dụ Văn, cơ thể này là cơ thể của anh.

Nhờ có trí nhớ tốt, anh nhớ ra cốt truyện đại khái của "Nổi lên đi! Ảnh đế", đóng thành sách.

Toàn bộ nội dung anh nhớ chỉ năm mươi nghìn từ, mỏng tanh, rất khó yên tâm.

Anh lại phác họa từng chi tiết từ đầu đến cuối nhiều lần trong tâm trí, nhưng không hề tìm thấy một vai phụ, vai phản diện hay là bia đỡ đạn hay các nhân vật nào khác có tên Dụ Văn.

Mãi đến khi nửa tháng nay anh vào đoàn làm phim, sáu lần chứng kiến dây dưa tình cảm qua lại giữa vai chính thụ và vai chính công, bốn lần sơ ý tham dự vào cuộc nhiều chuyện của người khác, ba lần bắt gặp diễn viên và người thư ký trường quay liếc mắt đưa tình trên đường đi đưa nước.

Bỗng dưng Dụ Văn hiểu ra.

— Anh là người qua đường Giáp.

"Người qua đường" là một quần thể thần kỳ, họ luôn có thể trùng hợp rồi "trông thấy", "phân tích", "tình cờ gặp" đủ thứ cảnh tượng ở khắp nơi...

Mà thân phận của Dụ Văn, chính là quần thể này.

-

Làm hậu cần trong đoàn phim nửa tháng, Dụ Văn mò ra được một vài quy luật, thành công từ chức vụ hậu cần đổi sang nhóm diễn viên quần chúng thảnh thơi.

Tuy các loại drama luôn ngửi mùi tìm tới anh, nhưng đời sống cá nhân của anh không hề bị hạn chế, ví dụ như bây giờ anh là hậu cần thì sẽ lấy thân phận hậu cần để cách xa giới drama, nhưng anh cũng có thể là diễn viên quần chúng, là diễn viên, là ca sĩ...

Dụ Văn: Chọn vai an nhàn nhất, cá mặn vạn tuế.

"Phong Hoa" là một bộ phim cổ đại kịch bản không có thật, cốt truyện chính kể về thời kỳ quần anh tranh bá, nữ chính Công Tôn Đại Ngọc đi khắp các quốc gia để báo thù, cuối cùng lật đổ triều đại rời xa thiên hạ, xa lánh thế gian ẩn cư với nam chính.

Mà Sở Hàm, vai chính của "Nổi lên đi! Ảnh đế" thì sắm vai một vai phản diện biến thái điên dại vì tình yêu trong bộ phim này, nghiễm nhiên góc nhìn của người qua đường sẽ mở rộng xoay quanh cậu ấy.

"Tiểu Dụ, vẫn chưa đến cảnh của cậu sao?"

Người nói chuyện là Trâu Minh, là một diễn viên quần chúng võ thuật trong đoàn, anh ấy vừa kết thúc một cảnh quay, trên trán toàn là mồ hôi, cầm một chai nước khoáng đi qua.

Dụ Văn ngồi trong góc, đã thay sang một bộ đồ vải thô của diễn viên quần chúng, trên đầu còn đội một cái nón nhỏ, chống cằm lắc đầu, hạt cườm nhỏ trên nón cũng lắc lư theo.

"Không biết." Anh chống ngón tay bên má, dồn ra thịt má mũm mĩm, buồn bực nói: "Đạo diễn nói có một diễn viên phụ chưa đến, phải chờ một lát."

Dụ Văn có làn da trắng sạch, ngũ quan sắc sảo, một đôi mắt mèo vừa xếch lên vừa tròn xoe, nhìn thoáng qua vô cùng nhỏ, vẻ ngoài vô cùng mang tính lừa dối này thường làm người ta vô thức nảy sinh ấn tượng tốt.

Trâu Minh rất thích anh, coi anh như em trai, vừa nghe vậy thì lập tức thấy bất bình thay: "Diễn viên phụ gì? Kiêu ngạo vậy à, bắt nhiều người chờ ở đây như vậy?"

"Hình như là xe bị hỏng trên đường..."

Diễn viên phụ thì giỏi hơn diễn viên quần chúng chút đỉnh, có yêu cầu nhất định về giọng nói và ngoại hình, thường sẽ có ít lời thoại.

Dĩ nhiên một diễn viên phụ thì không thể bắt đạo diễn chờ đợi, chỉ tại hôm nay đoàn phim đổi cảnh, chọn địa điểm nằm ở thung lũng hẻo lánh, nhất thời tìm không ra người thay thế bổ sung thích hợp, lại vừa hay có thể quay cảnh khác trước nên chờ lát cũng chẳng sao.

Phó đạo diễn cũng liên lạc khẩn cấp với ba bốn diễn viên chuyên đóng vai phụ rồi, nào có thể dùng được ai.

Nhưng dù đã vậy, lúc này đạo diễn nóng tính vẫn đang nổi giận.

"Diễn viên phụ đâu! Diễn viên phụ đâu! Diễn viên phụ ở đâu!"

"Mấy tiếng nữa mới tới?! Còn không quay nữa là trời tối luôn đó!"

"Diễn viên quần chúng đâu? Có ai trong số diễn viên quần chúng đóng được không?"

Đạo diễn họ Cao, hễ quay phim là dễ dàng tiến vào chế độ nóng tính, mỗi khi ông ấy nổi giận là Dụ Văn rất lo cho huyết áp và tim của ông ấy.

Đang nghĩ vậy, tự nhiên đạo diễn Cao nhìn lướt qua bên này bằng ánh mắt sắc bén.

Dụ Văn: "..."

Không phải chứ sếp, nói xấu thầm trong lòng cũng tóm được nữa à?

Đạo diễn Cao nhíu mày thành nút chết, ánh mắt nén lửa giận nhìn tới nhìn lui trong đám diễn viên quần chúng.

Diễn viên phụ bị thiếu kia chỉ có một cảnh, đối phương phải sắm vai một chàng công tử được nữ chính cứu từ tay bọn sơn tặc, vai này không có yêu cầu gì khác, chỉ có một, đó là đẹp.

Phải trắng trẻo sạch sẽ, da thịt mịn màng, vừa nhìn đã biết là một tiểu thiếu gia được nâng niu từ bé.

Tiếc là cảnh quay ngày hôm nay là cảnh nữ chính một mình diệt trừ hang ổ bọn cướp, có số lượng lớn pha hành động nên được mời tới trước căn bản toàn là diễn viên quần chúng võ thuật.

Cảm giác da dẻ mịn màng đã khó tìm trong đám diễn viên quần chúng bình thường rồi, huống chi ở đây toàn là người luyện võ. ( truyện trên app tyt )

Đạo diễn Cao tìm kiếm trong đám đông, bất thình lình va vào một cặp mắt tròn xoe.

Ôi, tài năng chưa được khai phá.

"Cậu, qua đây."

Dụ Văn: "..."

Mắt của đạo diễn Cao sáng lấp lánh, hệt như ma đói đã bị bỏ đói ba ngày. 

Dụ Văn không tình nguyện đi qua đó.

Đạo diễn Cao thấy anh hơi quen, nhưng ông ấy không quan tâm, đánh giá anh từ trên xuống dưới, nửa phút sau, ông ấy lộ ra vẻ mặt hài lòng, hỏi: "Từng diễn xuất bao giờ chưa?"

Dụ Văn lắc đầu.

Đạo diễn Cao: "Tiếng phổ thông thế nào?"

Dụ Văn: "Cũng được."

Đạo diễn Cao bảo anh nói vài câu, nghe thấy khẩu âm không có vấn đề gì xong lại gật đầu.

"Có muốn đọc thoại không?"

Nói thật thì, Dụ Văn không muốn.

Vốn dĩ chỉ cần làm cá mặn phía sau, đọc thoại còn phải tốn chút nước bọt, cống hiến một ít biểu diễn, lại không thêm tiền.

"Tôi trả cậu theo thù lao cao nhất của một diễn viên phụ, đọc hai câu thoại là được."

Dụ Văn hiểu sơ sơ rồi, đạo diễn muốn bảo anh đóng cảnh của diễn viên phụ đó.

Anh nhớ về phạm vi giá cả của diễn viên phụ tầm trung.

"!"

Mắt Dụ Văn sáng rỡ.

Sao lại có người không muốn đọc thoại chứ! Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!

-

Tổ trang điểm gấp rút thay cho anh một bộ áo gấm lụa là, phết ít bụi lên mặt mô phỏng tiểu công tử bị sơn tặc nhốt hai ngày nên bộ dạng nhếch nhác.

Cảnh này có tổng cộng ba diễn viên đóng vai phụ, một trong số đó là một diễn viên đóng vai phụ lớn, dày dặn kinh nghiệm, cảnh diễn chung với nữ chính do người đó hoàn thành, còn Dụ Văn ở bên cạnh phụ trách nói "đúng vậy đúng vậy", "không sai không sai".

Nữ chính đơn thân độc mã đánh vào hang ổ của bọn cướp, cứu được vô số trẻ em và phụ nữ già yếu, mọi người đều cảm kích rơi lệ, vị trí của ba công tử nhà giàu này là nhóm đối chiếu, chủ yếu là diễn thứ lòng lang dạ sói, không biết phải trái.

Diễn viên phụ A: "Ngươi là thuộc hạ của ai? Sao lại đến muộn như vậy hả?! Tấn công một sơn trại rách nát vậy mà mất tận hai ngày! Sau khi về chắc chắn ta phải dâng tấu chương lên vua cáo trạng các ngươi!"

Dụ Văn: "Đúng vậy đúng vậy!"

Diễn viên phụ A: "Còn ngơ ra đó làm gì? Không thấy quần áo ta bị rách rồi sao? Mau đưa ta xuống núi! Chớ có dây dưa với đám tiện dân thấp kém này nữa!"

Dụ Văn: "Không sai không sai!"

"Keng" một tiếng, nữ chính rút vỏ trường kiếm, chỉ thẳng vào yết hầu của tên vô lễ kia.

Dụ Văn: "Ối."

Anh sinh ra trong một gia đình khá giả, cuộc đời yên bình, thuận lợi học vượt cấp, thuận lợi được tuyển thẳng vào học tiến sĩ, thuận lợi theo giáo viên hướng dẫn vào sở nghiên cứu khoa học, trước khi xuyên sách thì đang học năm nhất bậc tiến sĩ, thật sự chưa từng thấy kiểu đao kiếm ánh sáng rét lạnh này bao giờ nên vô thức ối một tiếng.

Đa số kiếm đạo cụ trong đoàn phim không được bén, nhưng thỉnh thoảng có vài đạo diễn có yêu cầu cao, sẽ yêu cầu diễn viên cầm vũ khí bén lúc cần đặc tả.

Dụ Văn không dám cược trạng thái tinh thần của đạo diễn Cao, cũng không dám cược nữ chính có cầm chắc không, bèn mượn góc quay trốn ra sau diễn viên phụ A.

Diễn viên phụ B trông thấy toàn bộ: "..."

-

Động tác nhỏ lấp ló của Dụ Văn không ảnh hưởng đến hiệu quả quay phim, trừ diễn viên phụ B ở gần nhất ra thì chẳng có ai để ý tới anh hết.

Kết thúc cảnh này, phó đạo diễn gọi anh qua một bên nói chuyện: "Diễn cũng không tệ đấy, lúc trước cậu nói muốn dũng cảm theo đuổi ước mơ, tôi còn tưởng cậu nói đùa nữa chứ."

Dạo trước đoàn phim chạy tiến độ, chia thành hai nhóm A và B quay một lượt, Dụ Văn là hậu cần của nhóm B, phó đạo diễn từng tiếp xúc với anh nên cũng được coi là quen thân. Lúc Dụ Văn nghỉ làm hậu cần, nói mình có ước mơ từ nhỏ rằng lớn lên muốn trở thành một nghệ sĩ lớn.

Dáng anh bé nhỏ, thói quen nói chuyện cũng nghiêm túc, nói đùa nghiêm túc cũng dễ bị người ta tưởng thật, phó đạo diễn nghe được chuyện này còn từng thử gửi lời mời anh đóng phim, tiếc là Dụ Văn không đến, cứ muốn kiếm cơm theo nghề diễn viên quần chúng.

"Về học một khóa diễn xuất đi, bắt kịp kỹ năng diễn xuất, sau này có phim tôi tìm thẳng tới cậu." Phó đạo diễn nói xong thì lấy một tờ danh thiếp từ trong túi áo ra: "Vẫn chưa ký hợp đồng với công ty nào nhỉ? Nghề này hết phim thì không có đường sống, vẫn nên dựa dẫm vào người chuyên nghiệp, tôi có một người bạn dạo này đang ký hợp đồng với nghệ sĩ, nếu rảnh thì cậu có thể liên lạc chút, công ty của họ vẫn đang trong giai đoạn khởi nghiệp, không bàn cơ hội thăng tiến tốt cỡ nào, nhưng nhất định sẽ không bạc đãi cậu, tôi lấy uy tín trong nghề của tôi ra đảm bảo."

Dụ Văn cầm tờ danh thiếp đó suy nghĩ một lát, cười ra hai cái rãnh cười ngọt ngào bên má, nói cảm ơn phó đạo diễn.

Cảnh quay tiếp đó không dính dáng tới Dụ Văn, đạo diễn Cao là một người cẩn trọng, diễn viên từng lộ mặt thì không thể làm diễn viên quần chúng được nữa, Dụ Văn phải tan làm sớm, sau khi chào tạm biệt Trâu Minh, anh đi bộ tới trạm xe buýt gần đó.

Dạo này mưa bão liên miên, trời sắp tối, chân trời lại không có áng mây màu, chỉ có mây mù tích tụ trên đỉnh đầu, thấy là sắp đổ mưa rồi.

Dụ Văn bẻ một cái lá chuối bên đường che đầu, chạy bước nhỏ đến trạm xe buýt, đúng lúc mưa tuôn xối xả hết ba phút, trong ba phút ngắn ngủi đó, anh đã trở thành một bé gà con nhúng nước.

Trạm xe buýt chỉ có hai dãy ghế dài, một cái có một chàng trai trẻ mặc áo hoodie đang ngồi, Dụ Văn đi lướt qua người cậu, vừa khéo va vào đôi mắt hẹp dài đang ngước lên, đôi mắt phượng xếch lên rất đẹp, hàng mi đen nhánh đi cùng với mí mắt trắng nõn gấp ra những nếp gấp sắc bén hình thành nên một sự tương phản cực lớn.

Là một anh chàng ngầu lòi. 

Dụ Văn nghĩ.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play