Mặc dù Dụ Văn tự nhận rằng diễn xuất của mình kém cỏi nhưng cảnh khóc chỉ luyện tập trong hai giờ vẫn khá hiệu quả. Cộng thêm vẻ ngoài điển trai, kết quả cuối cùng cũng không tồi, khiến đạo diễn Cao đã nhăn mặt cả ngày cuối cùng cũng giãn mày ra.

Trước màn hình giám sát, Dụ Văn nhìn từ giây đầu tiên đến giây cuối cùng. Xem xong, anh cảm thấy mình không kéo lùi tiến độ nên thở phào nhẹ nhõm. 

Đạo diễn Cao với tính cách độc miệng không đổi, kéo lại đoạn video rồi cười lạnh: "Cậu diễn cái gì đây? Lời thoại thì lộn xộn, miệng chẳng mở ra! Cậu như vậy mà còn mơ làm ngôi sao lớn à, kiếp sau đi nhé!"

Lần trước Dụ Văn tới ông ấy chỉ cảm thấy quen mặt. Sau này tình cờ nghe thấy nhân viên đoàn phim thảo luận, hơn nữa phó đạo diễn còn ngày ngày rỉ tai để tạo cơ hội cho Dụ Văn, khiến ông ấy không nhớ cũng khó.

Không chỉ nhớ ra cậu nhân viên hậu cần có ngoại hình xuất chúng này, ông ấy còn nghe nhóm hóa trang kể về lý tưởng lớn lao của anh.

Tảng đả trong lòng anh buông xuống, vẻ mặt nhẹ nhõm, hoàn toàn không để tâm đến lời chế giễu của ông ấy.

"Chưa chắc đâu, ông đừng nói chắc quá."

Đạo diễn Cao: "?"

Dụ Văn: "Biết đâu kiếp sau tôi vẫn không làm được thì sao."

Đạo diễn Cao: "…"

Mấy người quay phim bên cạnh cố nhịn cười.

Dụ Văn thuận miệng nói, thật ra trong lòng vẫn cảm thấy mình có chút năng khiếu. Cảm xúc mà anh luyện mãi trong nhà vệ sinh không được, đến khi đứng trước ống kính lại tự nhiên tuôn trào. Sau khi đạo diễn hô "Cắt", thậm chí anh còn có chút cảm giác chưa thỏa mãn.

Biết đâu anh chính là người trời sinh ăn cơm nghề này, Dụ Văn tự mãn nghĩ thầm.

Chuông điện thoại vang lên, đạo diễn Cao lấy điện thoại ra nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi, trông thật khó nói. Ông ấy dường như đang do dự không biết có nên nghe máy hay không. Dụ Văn vô tình liếc qua, thấy tên người gọi là:

Tạ Gia Mậu.

Dụ Văn: "…"

Trong khoảnh khắc này, những lời đồn gần đây trong đoàn phim, người bạn cũ mà ông chủ nhắc tới, và công ty mới cần một người đỡ đầu… tất cả bỗng liên kết trong đầu Dụ Văn, tạo thành một mạch suy nghĩ logic hoàn chỉnh. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Hai phút sau, Dụ Văn nhìn đi nơi khác một cách tự nhiên, giả vờ như không nghe thấy giọng điệu vừa bức bối vừa tức giận của đạo diễn Cao bên tai.

Chuyện ông chủ gây ra thì liên quan gì đến nhân viên chứ?

"Ăn cơm… Tôi không ăn cơm, đừng nói nhảm, ông tự nấu cái quái gì, lần nào mà không phải Tiểu Tạ làm xong ông mới bưng ra… Bưng dĩa cũng gọi là nấu ăn à, tôi đề cử Bạch Ngọc Lan thì có phải cũng là bá chiếm giới phim ảnh không?"

"Ông còn dám nhắc đến PPT! Tự thổi phồng mình đến mức đó, rồi bắt Tiểu Tạ viết mấy thứ trái với lương tâm như vậy… Công ty lụi bại này mà không có Tiểu Tạ thì sớm muộn gì cũng tan!"

"Tạ Gia Mậu, chơi thì chơi, làm ầm thì làm ầm nhưng ký hợp đồng với công ty không phải chuyện nhỏ, không thể chỉ một câu của ông mà tôi ngoan ngoãn bán mình. Ai cũng biết ông thích linh ta linh tinh tùm lum thứ, lỡ lần này ông cũng chỉ hào hứng nhất thời… Tóm lại, muốn tôi ký hợp đồng thì trước tiên ông phải làm được cái gì đó đã…"

Điện thoại cúp máy, đạo diễn Cao phát hiện Dụ Văn vẫn chưa đi, còn đang chống cằm nghe ông ấy mắng người.

"Nghe đã tai không?"

Đạo diễn Cao tỏ vẻ không vui, đôi lông mày nhíu chặt lại, báo hiệu sắp nổi giận.

Dụ Văn: "Nói vậy cứ như tôi cố tình nghe lén không bằng."

Dụ Văn: "Ông mở loa ngoài mà."

Đạo diễn Cao nghiến răng, cố tình trợn đôi mắt to như cái đèn lồng sắc bén nhìn Dụ Văn, định dọa anh, nhưng Dụ Văn không những không bị dọa, mà còn chớp mắt nhìn lại ông bằng đôi mắt tròn xoe to hơn của mình.

Đạo diễn Cao: Khiêu khích tôi à!

Đạo diễn Cao cắn răng, rồi đột nhiên bật cười khó chịu.

Tên nhóc này không biết trời cao đất dày, cứ muốn nói một câu để dằn mặt, nhưng lại hợp gu ông ấy. Tính cách Cao Khai Vũ nóng nảy, nhưng không có nghĩa là ông ấy thích người khác cứ cung kính với mình. Dụ Văn điều chỉnh thái độ ngang bướng rất vừa phải, vừa không làm người ta ghét, lại vừa khiến mối quan hệ giữa hai người dễ chịu hơn.

Không biết đó là trùng hợp hay anh thực sự nhạy bén, nếu là vế sau – anh thật sự tinh ý, EQ cũng không tệ.

Không chừng đúng là trời sinh để làm nghề này thật.

———

Từ đoàn làm phim "Phong Hoa" trở về, Dụ Văn tạm thời không có công việc, chỉ là một con cá mặn vui vẻ ngồi nhà hưởng lương cơ bản.

Tuy nhiên, các lớp học diễn xuất và thanh nhạc vẫn phải đi học, dù sao cũng đã bỏ tiền ra. Tạ Gia Mậu nghe nói anh muốn học cả biểu diễn lẫn hát, lập tức muốn mời giáo viên dạy nhảy cho anh, nhưng Dụ Văn đã từ chối, anh từng có vài năm học múa ba-lê, rất khó thay đổi điểm phát lực trong thời gian ngắn, thay vì vậy, anh quyết định dồn sức vào diễn xuất và thanh nhạc để đạt hiệu quả cao hơn.

Nếu không cần thiết, thậm chí anh còn không muốn học hip-hop, vì việc thay đổi phong cách là một điều rất đau đớn.

Tạ Gia Mậu cảm thấy tiếc, nhưng cũng chiều theo ý anh, chỉ yêu cầu tìm một giáo viên để hướng dẫn trước, cảm nhận không khí.

Dụ Văn vui vẻ đồng ý.

Chiều hôm đó, anh cưỡi chiếc xe điện yêu thích tới công ty. Dù Truyền thông Tinh Quang mới thành lập, nhưng cơ sở vật chất vẫn đầy đủ, phòng tập nhảy ở tầng mười vừa được tân trang. Khi Dụ Văn đến nơi, cửa phòng đã mở hé, bên trong vang lên tiếng nhạc nhịp nhàng.

Cửa sổ lớn của phòng tập đối diện với tòa nhà phía bên kia, không có màng chống nhìn trộm, đúng chất là không giữ lại gì. Những người đang khởi động bên trong đành kéo rèm dày ở hai bên xuống, ánh sáng ban ngày bị chặn hoàn toàn, chỉ còn lại ánh đèn vàng bao trùm không gian rộng lớn và những người đang chuyển động trong một bầu không khí u tối, mập mờ.

Dụ Văn đẩy cửa ra một chút, trong ánh sáng mờ ảo, anh thấy rõ đường nét khuôn mặt nghiêng ưu tú của người đó và ánh sáng thoáng qua trên tai cậu.

Tạ Gia Mậu nói, người thầy đến dạy anh hôm nay họ Tạ.

Lúc này, đáng lẽ anh phải lễ phép gọi đối phương là "Thầy Tạ" nhưng vừa mở miệng anh lại thốt lên: "Là cậu à? Anh chàng ngầu lòi."

Anh chàng ngầu lòi quay đầu lại, ánh mắt dừng trên mặt Dụ Văn hai giây, lông mi đen nhánh cụp xuống, một lát sau cậu nói: "Là anh à."

Anh chàng ngầu lòi bước tới, tiện tay nhấc áo lên lau mồ hôi, để lộ sáu múi cơ bụng và vòng eo săn chắc, khiến Dụ Văn nhìn mà thèm thuồng, anh đã nói dối phó đạo diễn, thực ra giấc mơ từ nhỏ của anh không phải là làm ngôi sao lớn, mà là trở thành một anh chàng ngầu lòi với dáng cao, eo thon và có cơ bắp.

Vì nhiều lý do, giấc mơ đó đến nay vẫn chỉ là mơ, không có dấu hiệu thành hiện thực.

"Dụ Văn?" Anh chàng ngầu lòi hỏi.

Dụ Văn gật đầu: "Hóa ra cậu là thầy dạy nhảy mà sếp Tạ mời cho tôi, đúng là có duyên."

"… Không phải." Anh chàng ngầu lòi cúi người nhặt bình nước lên, ngửa đầu uống một ngụm, yết hầu cậu di chuyển gợi cảm.

"Hả?"

Anh chàng ngầu lòi cụp mắt, mím môi cân nhắc một lúc rồi nói: "Tôi chỉ học nhảy được một năm, không phải vũ công chuyên nghiệp, không xứng với từ thầy."

Dụ Văn nịnh hót: "Cậu khiêm tốn quá, tôi biết mà, chắc chắn cậu là biên đạo múa đặc biệt của công ty, đúng không…"

Anh chàng ngầu lòi vẫn lắc đầu, không thèm trả lời thêm. Tán gẫu vài câu, cuối cùng Dụ Văn cũng biết tên cậu – Tạ Hạc Ngữ, lấy từ câu "Hạc ngữ tùng thượng nguyệt, hoa minh vân lý xuân", nghe rất có văn hóa.

(*) Tạm dịch: Rừng thông trăng tỏ tiếng hạc ngân nga, hoa tươi nở rộ mây phủ sắc xuân.

Tạ Gia Mậu nói hôm nay chỉ là buổi học để cảm nhận không khí, bảo anh ngồi xem là được. Dụ Văn vui vẻ tuân theo, tự tìm một góc ngồi xuống. Bên kia, Tạ Hạc Ngữ mở nhạc để tìm cảm giác, bên này anh lôi từ trong chiếc ba lô lớn của mình ra nửa quả dưa hấu.

Anh còn mang theo hai cái thìa, sợ thầy dạy nhảy muốn ăn dưa hấu mà không có dụng cụ.

Thầy Tạ từ chối lời mời nhiệt tình của anh.

Tạ Hạc Ngữ tập theo video, dường như đã lâu không nhảy nên động tác hơi vụng về, thỉnh thoảng có những chi tiết làm không chuẩn, toát lên một vẻ lười biếng, uể oải. Dụ Văn có thể nhìn ra nền tảng của cậu, cũng có thể thấy rằng ít nhất cậu đã hai năm không nhảy nữa.

Tuy nhiên, có người thiên phú đã ăn vào máu thịt, ký ức cơ thể còn sâu sắc hơn cả vùng hải mã. Chỉ sau một lúc, Tạ Hạc Ngữ đã hoàn thành một bài nhảy với độ hoàn thiện lên đến 80%.

Các động tác chuyển trọng lượng, xoay hông, khớp nhịp, wave… Người ta thường nói những người cao gầy khó học nhảy jazz, nhưng thực tế, khi tay chân dài nhảy múa, trông lại vô cùng đẹp mắt, mang đến một cảm giác thị giác cực kỳ dễ chịu.

Sau khi kết thúc bài nhảy, Tạ Hạc Ngữ dừng lại uống nước, Dụ Văn vỗ tay như hải cẩu, không còn thổi phồng bằng rắm cầu vồng nữa nhưng đôi mắt sáng tròn của anh vẫn chứa đầy những lời tán thưởng sắp tràn ra.

(*) Rắm cầu vồng: ý chỉ lời nịnh hót.

Tạ Hạc Ngữ liếc nhìn anh, đặt cốc nước xuống rồi lại cầm lên, hai lần liên tiếp, cuối cùng quay lưng lại với anh.

Dụ Văn: "?"

Nhảy được hai tiếng, lúc Dụ Văn ăn hết miếng dưa hấu cuối cùng thì Tạ Hạc Ngữ tắt loa, dựa vào gương ngồi nghỉ ngơi.

Hai người ngồi cách nhau một đoạn, không khí xung quanh phảng phất hơi nóng ẩm, tóc mái của Tạ Hạc Ngữ ướt đẫm mồ hôi, cả người như vừa được vớt ra từ dưới nước, đến cả hàng mi cũng lấp lánh hơi ẩm.

Dụ Văn ôm vỏ dưa hấu tán gẫu với cậu, hỏi cậu học jazz từ khi nào.

"Tốt nghiệp cấp 3." Tạ Hạc Ngữ cúi đầu, mái tóc đen rối che tai, lần này là một chiếc khuyên tai màu đen tinh tế khác với lần trước.

"Nhà muốn sắp xếp người vào giới giải trí, thúc giục tôi đi thi tuyển chọn, nên tôi luyện hát nhảy một thời gian, nhưng tôi không thích lắm, nên bỏ dở."

Đây chính là Versailles đúng không? Đúng không? Dụ Văn nghĩ một cách chua xót.

(*) Versailles ý chỉ những người sống một cuộc sống cao quý và xa hoa, muốn vô tình bộc lộ cuộc sống ưu việt của mình thông qua một số cách diễn đạt ngược. 

Anh từng học ba-lê vài năm dưới sự ảnh hưởng của mẹ, nhưng anh thuộc kiểu không có năng khiếu, mẹ anh từng nắm tay anh nói một cách thâm trầm: "Có nhiều con đường dẫn đến La Mã, sao phải treo cổ chết trên một cái cây cong queo? Người sống phải có một nền tảng vật chất nhất định, con nghĩ sao?"

Ngụ ý là nếu anh tiếp tục nhảy ba-lê thì sớm muộn cũng sẽ chết đói.

Dụ Văn đành tiếc nuối từ bỏ ý định nối nghiệp mẹ, vì anh biết mình thiếu đi một chút tài hoa trong việc nhảy múa, nên không đặt quá nhiều hy vọng vào sự nghiệp biểu diễn hát nhảy.

Tạ Hạc Ngữ là một chàng trai ít nói, kín đáo, nếu không cần thiết, câu trả lời của cậu luôn đơn giản chỉ có "ừ", "ồ", "được".

Dụ Văn đoán cậu không thích người khác quá nhiệt tình với mình nhưng ở cùng nhau mà không nói câu nào thì cũng không hay, họ lại không quen thân, im lặng quá sẽ càng thêm gượng gạo.

Dụ Văn bắt đầu tìm chuyện để nói.

"Thầy Tạ làm nghề gì vậy?"

"… Đi học."

"Wow, thầy Tạ còn trẻ quá nhỉ."

Một lúc sau.

Dụ Văn: "Thầy Tạ học cấp ba hay đại học rồi?"

"…"

"Chắc là đại học." Dụ Văn nhìn biểu cảm của Tạ Hạc Ngữ và tự mình gật đầu.

Anh nhìn Tạ Hạc Ngữ một cái, bất ngờ nói: "Khuyên tai của thầy Tạ đẹp quá."

Không giống những câu xã giao nhàm chán trước đó, câu này mang theo sự chân thành.

Tạ Hạc Ngữ liếc nhìn anh.

Hai phút sau, chiếc khuyên tai kẹp đen tuyền trên tai Tạ Hạc Ngữ đã nằm trên tai Dụ Văn, người sau nhìn vào gương, hơi ngơ ngác: "Không phải khuyên tai xỏ à…"

"Hôm nay đeo khuyên kẹp." Tạ Hạc Ngữ chỉnh lại vị trí cho anh, khẽ nói: "Rất hợp với anh."

"Thật sao?" Dụ Văn soi kỹ mình trong gương, sau khi sững sờ, cảm giác thích thú dần tràn ngập trong lòng, anh tự ngắm mình như một con công xòe cánh, rồi quay lại hỏi Tạ Hạc Ngữ: "Tôi cảm giác có chút phong cách của trai đường phố Mỹ, cậu thấy sao?"

Dưới câu so sánh kỳ lạ của Dụ Văn, Tạ Hạc Ngữ im lặng hai giây, rồi cam chịu gật đầu: "Ừ, có."

Dụ Văn vui sướng.

Anh bỗng thấy Tạ Hạc Ngữ thân thiết vô cùng, hăng hái trao đổi số điện thoại và lấy toàn bộ thông tin về khuyên kẹp của thầy Tạ, cuối cùng còn nghiêm túc nói: "Từ giờ chuyện khuyên kẹp, nhờ cậu hết đấy."

Tạ Hạc Ngữ hiện đang học năm hai đại học, buổi chiều có tiết nên không thể nán lại lâu, sau khi thu dọn đồ đạc, hai người chào tạm biệt ngắn gọn.

Tạ Hạc Ngữ khoác balo, khi ra đến cửa, bất ngờ dừng lại, tay nắm chặt tay nắm cửa, quay đầu nhìn Dụ Văn.

"Trước đây chúng ta, có phải từng gặp nhau rồi hay không?" Cậu hỏi.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play