Sau khi ký hợp đồng xong, họ cùng nhau trò chuyện vui vẻ, sánh bước ra khỏi tòa nhà công ty.

Sếp Tạ tên đầy đủ là Tạ Gia Mậu, ông ấy nhắc đến việc công ty gần đây đang liên hệ với một số đạo diễn khá tiềm năng. Vừa mới nhận được lương cơ bản năm nghìn tệ, Dụ Văn không ngại nịnh ông ấy: "Sếp Tạ quả thật là người bận rộn, ông chủ đích thân ra tay, chắc chắn sẽ thành công dễ như trở bàn tay…"

Trong cuộc trò chuyện vừa rồi, Tạ Gia Mậu đã tiết lộ một số định hướng phát triển tương lai của công ty cho anh. Ngoài việc quản lý nghệ sĩ, Truyền thông Tinh Quang còn có kế hoạch phát triển sản xuất và phát hành phim truyền hình. Mặc dù không biết liệu có thành công hay không, nhưng sếp Tạ vẫn khiêm tốn nói rằng: Thử trước đã.

Dụ Văn đã phần nào hiểu được lý do vì sao ông chủ đã lăn lộn qua nhiều lĩnh vực như vậy - bởi vì muốn "thử trước đã".

Tạ Gia Mậu lắc đầu, trên gương mặt đẹp trai dày dặn gió sương của năm tháng ẩn hiện chút ưu tư: "Mượn lời hay của cậu… Họ đều là những người bạn cũ của tôi. Nếu họ sẵn lòng đến đây, chắc chắn công ty sẽ không bạc đãi họ, nhưng đáng tiếc là dường như không ai thực sự hứng thú cả…"

Dụ Văn thầm nghĩ, nếu hứng thú thì mới là chuyện lạ.

Trong cuốn sách này, cục diện của giới giải trí gần như có thể khái quái bằng cụm từ "một siêu nhiều mạnh" trong đó tập đoàn Huy Đằng của nam chính công Phong Thừa Châu đứng đầu, còn vô số các công ty giải trí khác đều có xu thế phát triển mạnh mẽ. Còn cái tên Truyền thông Tinh Quang, từ đầu đến cuối Dụ Văn chưa từng nghe thấy.

Hơn nữa, Tạ Gia Mậu hoàn toàn phù hợp với nhận xét của người khác về ông ấy – không đáng tin, nhưng lại thật thà.

Một người vừa không đáng tin vừa quá mức thật thà thì khó mà trở thành một lãnh tụ tốt. Người khác không tin tưởng ông ấy cũng là điều hiển nhiên, trừ những người như Dụ Văn, chỉ quan tâm đến mức lương cơ bản mà không màng đến tương lai sống chết ra sao.

Dụ Văn chỉ có thể an ủi ông ấy: "Có chí thì nên."

Anh định gọi xe về căn hộ thuê, trước khi đi bỗng nhớ ra điều gì, sợ ông chủ nghĩ mình quá vội vàng nên cố tình nịnh nọt một chút, nở nụ cười ngọt ngào: "À đúng rồi, ông chủ, người quản lý của tôi là ai vậy? Tôi muốn mời người đó đi ăn một bữa, dù sao sau này cũng phải hòa thuận giúp đỡ lẫn nhau…" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Công việc diễn viên quần chúng trong đoàn phim vẫn chưa kết thúc, rất có khả năng sẽ còn một đợt nữa. Giờ Dụ Văn đã ký hợp đồng với công ty, nên nếu nhận việc bên ngoài thì phải báo với người quản lý, đó là tinh thần cơ bản của hợp đồng.

Tạ Gia Mậu cúi đầu, xấu hổ gãi đầu: "Cậu cũng biết công ty chúng ta vừa mới bắt đầu mà… người quản lý vẫn chưa tuyển được, tôi cũng không ngờ có người chủ động gửi hồ sơ đến công ty…"

Dụ Văn: "?"

"Nhưng cậu yên tâm, chắc chắn sẽ có người quản lý, chỉ là người đó không chuyên nghiệp lắm, nên tạm thời cậu chịu khó một chút." Tạ Gia Mậu vỗ mạnh vào ngực mình: "Dù tôi chưa từng quản lý ai, nhưng tôi có chứng chỉ, làm việc có chứng chỉ, đáng tin cậy!"

Dụ Văn: "…"

#Ông chủ của tôi lúc đầu là sếp, sau đó lại thành quản lý của tôi#

———

Sự lo lắng của Dụ Văn không phải là vô căn cứ. Tối hôm đó, phó đạo diễn đã gửi cho anh một job mới.

— Là vai diễn đặc biệt trong đoàn làm phim "Phong Hoa".

Không biết đạo diễn Cao nghĩ gì mà lại muốn tăng thêm một chút cảnh diễn cho vai trước đây của anh. Dù cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vì khoản thù lao không nhỏ, Dụ Văn đã lập tức vui vẻ đồng ý.

Tối đó, Dụ Văn ôn lại một chút nội dung liên quan đến phân cảnh vào thời điểm này. Một cuốn tiểu thuyết về giới giải trí mà anh đã lược giản đến chỉ còn năm mươi nghìn chữ, dù có đầy đủ mở đầu và kết thúc, nhưng các chi tiết ở giữa lại giống như phiên bản bị cắt gọt.

… Điều này có nghĩa là dù ôn tập trước cũng không thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Dụ Văn đọc đi đọc lại ba trang giấy mỏng liên quan đến đoàn làm phim "Phong Hoa", cố gắng nhớ lại nhưng không thu được gì, cuối cùng lại bỏ vào ngăn kéo.

Buổi tối, anh có gọi điện cho Tạ Gia Mậu để thông báo, bên kia đang bận rộn đàm phán với các đạo diễn, nghe nói đây là vai nhỏ không có tên tuổi nên cũng không hỏi thêm nhiều.

Trước đó đã nói rằng đạo diễn Cao là người rất cẩn thận, từng sản xuất nhiều bộ phim hot, ông ấy nổi tiếng nhất với hai điểm:

1. Vẻ đẹp của những khung hình gây chấn động lòng người.

2. Thiết lập nhân vật phong phú.

Trong phim của ông ấy hiếm khi xuất hiện những nhân vật rập khuôn, ngay cả những vai phụ quen thuộc cũng được khắc họa sâu sắc, khiến cho nhân vật trở nên sống động và chân thực.

Người trong giới từng đùa rằng, dù phim của đạo diễn Cao có dở đến mức nào, vẫn luôn có người muốn thử xem vị nó ra sao, vì hai yếu tố trên đã đủ để thu hút ánh nhìn.

Tiến độ quay của "Phong Hoa" đã được hơn nửa, nội dung tiếp theo xoay quanh xung đột giữa tư tưởng "lấy dân làm gốc" do Công Tôn Đại Ngọc khởi xướng và các tầng lớp bóc lột, trong đó nhân vật của Dụ Văn đại diện cho giới quý tộc cũ.

Để làm nổi bật mâu thuẫn ẩn giấu dưới bề mặt yên bình và nhấn mạnh sự thay đổi tâm trạng của nữ chính, đạo diễn Cao đã thêm một cảnh quay.

— Công tử quý tộc do Dụ Văn thủ vai cưỡi ngựa giữa đường phố, gây ra một vụ tai nạn làm một người chết và ba người bị thương, sau đó bị Công Tôn Đại Ngọc xử tử ngay tại chỗ.

Đây là lần đầu tiên nữ chính giết một người yếu đuối không có sức phản kháng. Công tử quý tộc rơi lệ van xin, nhưng lời nói vẫn vô tình lộ ra sự kiêu ngạo và khinh miệt đối với sinh mệnh, khiến Công Tôn Đại Ngọc nhận ra rằng chỉ kêu gọi thôi là không đủ, mà phải lay động tận gốc tư tưởng của họ, lay động bằng cách nào? Bằng máu.

Cảnh này yêu cầu Dụ Văn thể hiện rất nhiều, lúc đầu thì kiêu ngạo, về sau thì sợ hãi, phải khóc nức nở trước mặt nữ chính, còn có một đống lời thoại rắc rối.

Dụ Văn cầm kịch bản, chìm trong suy nghĩ.

Trâu Minh rất vui vì anh có được một vai diễn nặng ký như vậy: "Sao thế? Vui quá đến ngẩn người à? Bình tĩnh đi, đạo diễn Cao thích cậu như thế này, sau này chắc chắn sẽ có nhiều lời thoại hơn nữa đấy!"

"Không phải vì chuyện đó." Dụ Văn chỉ vào mấy từ trong kịch bản: "Mặt mày biến sắc, nước mắt dàn dụa, chạy trối chết… những cái này diễn kiểu gì? Anh có biết không?"

Trâu Minh: "…"

Dụ Văn còn chưa thuần thục việc làm diễn viên quần chúng, bây giờ lại nhận cả đống lời thoại, thật sự là quá khó.

Anh mất mười phút để phân tích kịch bản, cảm thấy không đủ khả năng, bèn quay đầu tìm đạo diễn xin đổi người.

"Sao đấy? Cho cậu cơ hội mà cậu không muốn à?" Đạo diễn Cao vừa mở miệng đã thể hiện ngay tính cách nóng nảy của mình, Dụ Văn bị giọng nói oang oang của ông ấy làm cho giật mình, lặng lẽ xoa tai. ( truyện trên app tyt )

Nghe nói gần đây đạo diễn Cao dễ nổi cáu là do một người bạn nhờ ông ấy về công ty giúp đỡ một chút, nhưng cụ thể giúp đỡ thế nào thì không rõ. Chỉ biết rằng, mỗi lần nghe điện thoại xong, tinh thần của đạo diễn đều không ổn.

Đây đâu phải bạn, chắc là oan gia rồi.

Dụ Văn đưa kịch bản chi chít chữ cho đạo diễn Cao xem: "Đạo diễn, ông muốn có hiệu ứng hình ảnh tốt nhất đúng không?"

Đạo diễn Cao: "Cậu đang nói thừa đấy."

"Bây giờ có một cái lỗi lớn, chính là tôi." Dụ Văn thật thà nói: "Thay tôi đi, cảnh này chắc chắn sẽ hoàn thiện thêm 50%."

"…" Đạo diễn Cao tức đến bật cười, cơ môi khẽ giật, tạo ra một vẻ đẹp vặn vẹo: "Lúc thông báo cậu đến đây, chẳng phải đã nói là đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ sao?"

Dụ Văn ngập ngừng một chút, đáp: "Khi thông báo cho tôi, ông không nói là có thoại mà."

Đạo diễn Cao: "…"

Dụ Văn: "…"

Hai người nhìn nhau, sự im lặng bao trùm.

Đó là sự thật, lúc phó đạo diễn thông báo cho anh, chỉ nói rằng có một cảnh quay, khi đó kịch bản vẫn chưa viết xong, phó đạo diễn nghĩ rằng chỉ là một vai nhỏ không có thoại, còn an ủi Dụ Văn rằng thoại sau này sẽ có.

Vì thế Dụ Văn yên tâm mà đến đây.

Môi đạo diễn Cao mấp máy, mãi mới thốt ra được một câu: "Cậu không thể có chút chí khí nào sao?! Thử thách bản thân một chút chứ?!"

Anh biết nhược điểm của mình, khắc họa nhân vật chi tiết là con dao hai lưỡi, vừa phải thì là điểm nhấn của một bộ phim, quá chi tiết thì sẽ trở nên rườm rà. Trước khi thêm cảnh này vào, anh cũng không biết mình có thể thêm nhiều như thế này.

Phiên bản ban đầu còn phức tạp hơn nhiều, phiên bản hiện tại là kết quả của việc biên kịch đã mạnh tay cắt bỏ hơn một nửa.

Dụ Văn: "Tôi không làm được."

Đạo diễn Cao: "Cậu làm được."

Dụ Văn: "…"

Cảnh này có chút liên quan đến cảnh nữ chính diệt thổ phỉ, vì vậy chỉ có thể chọn từ ba diễn viên đặc biệt tham gia lúc đó, trong đó Dụ Văn có ngoại hình nổi bật nhất. Quan trọng nhất là, đạo diễn Cao muốn diễn viên có thể khiến khán giả cảm động bằng cảnh khóc trước nữ chính, để làm nổi bật sự vô tình của cô khi vung kiếm.

Gương mặt của Dụ Văn đã đủ sức thuyết phục.

"Cảnh này của cậu quay vào buổi chiều, giờ cậu đi ra chỗ nhà vệ sinh, đối diện gương tập một chút, tập khóc là được rồi, chẳng khó đâu." Đạo diễn Cao không có thời gian đôi co với anh, đẩy anh về: "Cố lên nhé, tôi tin là cậu làm được mà."

Dụ Văn không được như ý, bĩu môi quay trở về.

Anh thật sự không biết làm sao, diễn cảnh khóc là thứ cần đến năng khiếu, từ nhỏ đến lớn anh rất ít khóc, rất khó để đồng cảm.

Từng thấy diễn viên van xin đạo diễn nhưng chưa từng thấy đạo diễn khăng khăng kéo một diễn viên quần chúng đi đóng cảnh quan trọng.

Đã nhận rồi thì không thể để cảnh quay này hỏng theo anh, Dụ Văn đành cắn răng đi vào nhà vệ sinh luyện tập.

———

Buổi trưa đoàn phim phát cơm hộp, có một khoảng thời gian nghỉ ngắn, những người có thời gian rảnh rỗi tìm một góc để chợp mắt một chút, còn người ít thời gian hơn thì tập trung trong phòng chơi điện thoại.

Đạo diễn Cao đang ở trong một căn phòng nhỏ bên cạnh theo dõi màn hình xem lại, cửa mở, thỉnh thoảng có người vào, nhưng vì gần đây tính tình của đạo diễn Cao không tốt, hầu hết nhân viên đều ngầm hiểu không nên quấy rầy.

Dụ Văn với hai mắt sưng đỏ như quả đào bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Chị hóa trang nhìn thấy thì lập tức cười: "Ôi, sao cậu khóc thành thế này rồi? Lát nữa chắc phải đánh mười lớp phấn mới che được."

Dụ Văn từng làm công việc trường quay một thời gian, nhân viên tổ B đều nhớ anh, anh có khuôn mặt trẻ con và miệng dẻo, rất được lòng mọi người, đôi khi được họ ưu ái cho những điều tiện lợi nhỏ nhặt, ví dụ như cái ghế nhỏ hay miếng đệm ngồi. Các chị trong tổ hóa trang thì thân với anh nhất, thậm chí khi gọi trà sữa còn không quên mua thêm cho anh một ly.

Dụ Văn uất ức nói: "Em đã nghĩ hết những chuyện buồn nhất trong đời rồi."

Chị hóa trang hỏi: "Vậy diễn được chưa?"

Dụ Văn lắc đầu như trống bỏi.

Cả tổ hóa trang phá lên cười vang.

Thật ra anh cũng có chút tiến bộ với cảnh khóc, nhưng vài chuyển đổi cảm xúc vẫn còn cứng nhắc, anh thật sự không tìm ra vấn đề ở đâu, định đi ra ngoài tìm thầy dạy kèm riêng.

Cửa phòng đạo diễn Cao đang mở, Dụ Văn chào hỏi tổ hóa trang rồi định đi tới. Vừa mới bước lên bậc thang, anh nghe trong phòng vang lên vài tiếng la hét bực bội trầm thấp:

"Hỏi về cảnh quay thì hỏi, cậu dán sát vào tôi làm gì?!"

"Mẹ kiếp, ông đây không chơi gay! Không đúng, ông đây không chơi quy tắc ngầm!"

Giọng này trầm hơn bình thường khi đạo diễn Cao mắng người, có lẽ là vì muốn giữ thể diện cho đối phương, nhưng khổ nỗi ông ấy quen to giọng rồi, dù có hạ thấp mấy phần thì vẫn còn vang rền.

Ít nhất là trong phạm vi mười mét xung quanh chắc chắn nghe rõ.

Lúc này ngoài Dụ Văn còn có một chàng trai mặc trang phục đóng phim, trạc tuổi vừa tốt nghiệp đại học, ngoại hình thanh tú, trong tay cầm kịch bản, đứng sững ở đó một lúc, không biết nghĩ gì mà mặt mày tái nhợt.

— Đây là nhân vật chính của "Nổi lên đi! Ảnh đế", Sở Hàm.

Không khí ngưng đọng khoảng mười giây, rồi chàng trai trẻ bước ra khỏi phòng với những bước chân lúng túng, ngượng ngùng dùng kịch bản che mặt, chuồn đi mất.

Dụ Văn có chút ấn tượng với cậu ta, là một ngôi sao tuyến mười tám, vào vai một cận vệ trẻ bên cạnh nam chính trong phim, có không ít cảnh diễn. Không biết nghĩ gì mà lại chọc giận đạo diễn Cao, đoán chừng là do gần đây tin đồn đạo diễn Cao đồng tính lan truyền khắp nơi, có người tin thật.

Sở Hàm cũng nghĩ đến vài tin đồn, đứng ở cửa, mặt hết xanh lại trắng, siết chặt kịch bản, quay người định đi.

Cậu ấy không muốn dùng quy tắc ngầm, mà ngược lại còn không muốn. Khi nhận ra hành động "thảo luận kịch bản" có ý nghĩa gì, cậu ấy mới hoảng hốt bỏ chạy.

Anh nhớ mang máng đoạn cốt truyện này: [Chị Trương nói, mối quan hệ trong giới giải trí dựa vào hai chữ: biểu hiện. Cứ thường xuyên tiếp xúc với đạo diễn, những cảnh chưa hiểu thì hỏi nhiều, đã hiểu rồi cũng phải trò chuyện thường xuyên với đạo diễn, ai mà không thích những hạt giống cần cù chăm chỉ? Nhưng ban ngày đạo diễn bận lắm, tốt nhất nên đến tìm người ta vào buổi tối.]

Sở Hàm đã ghi nhớ lời chị Trương, mỗi khi có thời gian rảnh liền đi tìm đạo diễn Cao để nói về kịch bản.

Chị Trương này là người đã dẫn Sở Hàm vào nghề, cũng chính là đầu mối của nhóm diễn viên quần chúng, nói trắng ra là cầu nối giữa đoàn phim và diễn viên quần chúng. Trước khi nổi tiếng, Sở Hàm đã được chị ta giúp đỡ rất nhiều, nên cậu ấy rất biết ơn chị ta.

Sở Hàm vào nghề là một sự tình cờ, không định lấy đó làm kế sinh nhai, vì vậy chưa ký hợp đồng với công ty nào. Hiện giờ cậu ấy đã thuộc hàng ngôi sao tuyến ba, bốn, nhưng những vai diễn vẫn là do chị Trương sắp xếp, coi như là để trả ơn.

Nhưng cậu ấy không ngờ, trong khi mình chỉ muốn trả ơn, thì chị Trương lại muốn dâng cậu ấy lên giường của đạo diễn.

Sau khi chàng trai rời đi, vài giây sau, đạo diễn Cao với vẻ mặt tức giận bước ra khỏi phòng, hai tay chống hông.

Dụ Văn vẫn đứng nguyên tại chỗ chưa kịp đi, còn Sở Hàm vừa quay người lại, đạo diễn Cao liếc mắt thấy cả hai, vẻ mặt trở nên vi diệu: "Hai cậu cũng đến thảo luận kịch bản à?"

Sở Hàm có chút mắc chứng sợ xã hội, lúc này vẫn là một sinh viên mới ra trường, nghe thấy ẩn ý trong lời nói của đạo diễn Cao, mặt cậu ấy lập tức đỏ bừng, ngón tay nắm chặt kịch bản đến trắng bệch.

Thứ phá vỡ bầu không khí kỳ quặc này là tiếng "ơ" của Dụ Văn, sắc mặt của anh giống như chẳng hiểu gì, mắt tròn xoe nói: "Tôi ở nhà vệ sinh khóc suốt hai tiếng, giờ qua báo cáo kết quả với ông đây."

Đạo diễn Cao: "Kết quả thế nào?"

"Tham sân si oán hận đều là tội, hỉ nộ ái lạc chớ cưỡng cầu, A Di Đà Phật, đức Phật từ bi."

"Nói tiếng người."

"Khóc đến tê liệt luôn rồi."

Ngay lập tức xung quanh vang lên một tràng cười rải rác, các thầy cô trong tổ hóa trang chẳng sợ đạo diễn Cao, cười rất khoái chí. 

Đạo diễn Cao chống nạnh đi đi lại lại vài vòng, trông như muốn xông tới chọc vào trán Dụ Văn: "Vậy cậu diễn được hay không? Không diễn được thì cút!"

Dụ Văn biết rất rõ, nếu có người thay thế, lúc anh định bỏ cuộc thì đạo diễn Cao đã đuổi anh đi rồi. Rõ ràng trong ba diễn viên đặc biệt, hôm nay chỉ có mình anh đến.

"Diễn được! Tiểu Dụ nhất định sẽ cố gắng hết sức! Nhưng báo trước với ông một tiếng, với diễn xuất kém cỏi của tôi, kết quả lát nữa có thể sẽ không tốt như ông mong đợi, mong ông chuẩn bị tâm lý, đừng để tôi làm ông tức giận mà ảnh hưởng đến sức khỏe."

Đạo diễn Cao dở khóc dở cười, mắng cậu: "Cậu lại không có chút tự tin nào à? Hãy phấn chấn lên! Không tranh giành thì làm sao có thể sống!"

Dụ Văn: "Cái gì cũng tranh giành chỉ làm tôi khổ thêm thôi."

Xung quanh lại bật cười, lần này tiếng cười rôm rả, thoải mái hơn, nhanh chóng lấn át bầu không khí kỳ lạ lúc nãy không còn chút dấu vết nào.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play