Ăn Dưa Tuyến Đầu

Chương 2


3 ngày


Anh chàng ngầu lòi liếc anh một cái, lại cúi đầu gõ bàn phím laptop cực nhanh.

Tiếng mưa ầm ĩ, đập xuống trần gian một cách giòn tan, tới nỗi trong tai toàn vang lên tiếng hạt rơi lên bàn ngọc, lên mặt đất, mái hiên, bụi cỏ, lá cây mãi không dứt...

Dụ Văn ngồi xuống, duỗi hai chân ra trong tiếng mưa rì rào, thẫn thờ nhìn chăm chú vào mũi giày ẩm ướt.

Anh không có hứng thú gì với việc làm nghệ sĩ lớn, nhưng so với diễn viên quần chúng và hậu cần, chắc chắn diễn viên chính thức sẽ được sống thoải mái hơn.

Dụ Văn lười biếng từ nhỏ, nếu một mục tiêu cần cố gắng bảy phần đã có thể đạt được thì nhất định anh sẽ không tốn hết ba phần còn lại để yêu cầu thứ gọi là hoàn hảo. Đến mức mà ngày nào giáo viên hướng dẫn cũng gõ đầu anh vì hận rèn sắt không thành thép.

Tâm thế lười biếng này cũng không mảy may thay đổi gì dù cho anh có lưu lạc tới nơi đất khách. Nhân vật người qua đường Giáp này, không rõ có hạn chế hay không, nhưng vừa khởi đầu mà anh đã vào cùng đoàn làm phim với vai chính thụ, xem xét cẩn thận thì vẫn nên gần vai chính thụ hơn, trong một cuốn truyện giới giải trí, ở bên cạnh vai chính công thụ, ngoài nhân viên công tác ra thì chính là đồng nghiệp.

So với hậu cần thì quả thật công việc diễn viên không mấy sung sướng lắm! Cố gắng làm một diễn viên nhỏ hạng C, vừa qua loa vừa nhàn rỗi, tiền vừa đủ để tiêu, lại không thu hút quá nhiều người chú ý.

Vậy thì giờ xuất hiện vấn đề rồi, anh nên trở thành một diễn viên nhỏ hạng C bằng cách nào đây?

Lời hứa của phó đạo diễn anh biết, không phải anh thanh cao không muốn kiếm vố lớn, mà là đến nay anh vẫn không có chứng minh thư, anh còn suýt cho rằng mình là một tên ở lậu, mãi đến hôm qua điện thoại nhận được tin nhắn, tài khoản công cộng nào đó bên phía nhà nước gửi tin nhắc nhở chứng minh thư của anh đang trong quá trình làm.

Tính sơ sơ thì cần gần nửa tháng nữa mới nhận được.

Cũng may, không phải ở lậu.

Dụ Văn suy nghĩ tới mất hồn, không để ý mưa đang dần nhỏ lại.

Tiếng mưa rơi xuống, tiếng gõ bàn phím bên cạnh càng cực kỳ rõ rệt.

Màn hình laptop trên đùi anh chàng ngầu lòi hiển thị một tập tin PPT, trên tiêu đề nhỏ có hàng chữ to "triển vọng của công ty" các thứ, Dụ Văn nhìn lướt qua một cái, bèn tập trung ánh nhìn vào bàn tay trắng nõn thon dài trên bàn phím đen thui.

Tốc độ gõ phím của anh chàng ngầu lòi nhanh đến mức có thể múa ra tàn ảnh, thỉnh thoảng có khoảng dừng, bèn thả lỏng tay gác lên mép bàn phím, gõ nhẹ như có như không, đốt xương hơi gồ lên trên năm ngón tay gầy gò, trên mu bàn tay trắng xanh có vài đường gân nổi rõ, khi lòng bàn tay khép lại và siết chặt, cảm giác muốn thân cận nhưng không dám đến gần lặng lẽ tỏa ra. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Ngắm nhìn người tay đẹp làm việc cũng là một dạng hưởng thụ. Dụ Văn nhìn chằm chằm một hồi thì không kìm được mà ngẩn ngơ, nhớ tới chiếc đàn piano đứng để trong nhà, bàn tay thế này mà đàn chắc hẳn là đẹp lắm đây...

Chỉ trong chớp mắt, cảm xúc của Dụ Văn đã bay lên chín tầng mây.

Khi hoàn hồn lại, anh chỉ nghe thấy một tiếng "soạt" bên tai.

Trên đầu có một tán ô màu đen đang bung.

Dụ Văn nhìn lên, thấy anh chàng ngầu lòi không biết đã cất laptop từ khi nào, một tay nắm dây quai balo sau lưng, đang đứng trước mặt anh.

"Tôi..."

"Cần ô không?"

"Đẹp quá."

Anh chàng ngầu lòi: "..."

Dụ Văn chớp mắt, trái lại cũng không ngại, anh lập tức thấy rằng người ta đã đứng trước mặt mình rồi, chắc chắn là bị ánh nhìn chăm chú của mình xúc phạm nên khởi binh tới hỏi tội, anh nhất thời nhanh miệng nói ra lời trong lòng.

Anh chàng ngầu lòi khẽ nghiêng đầu, không tiếp lời, trên gương mặt hết sức rắn rỏi ấy để lộ cảm xúc hờ hững, khẽ nghiêng tán ô về hướng của anh.

Đây là che ô cho mình, Dụ Văn hiểu ra, thầm nói này ngại biết mấy.

"... Cậu tính sao đây?"

Anh chàng ngầu lòi lời ít ý nhiều: "Tôi ở gần đây."

Dụ Văn để ý thấy xương tai bên phải của cậu có một khuyên tai có hình khối hình học bé xíu rất khó thấy, khúc xạ ra ánh sáng lờ mờ làm tôn lên ngũ quan ngầu lòi tuấn mỹ bức người, tăng thêm sự đẹp trai của cậu.

Dụ Văn thấy rất ngầu.

Anh giơ tay lên nhận lấy chiếc ô, nở một nụ cười với cậu.

"Cảm ơn."

Lúc nhận ô không cầm chắc nên ô ngã về sau, lại được anh chàng ngầu lòi kéo lại một phát.

Nước mưa vẽ ra một đường cong xinh đẹp trước mắt Dụ Văn.

Mép ô được một bàn tay trắng nõn níu lấy, nhìn hướng lên trên, là xương quai hàm sắc bén ở một bên mặt của anh chàng ngầu lòi.

"Cầm chắc."

Lúc buông tay, Dụ Văn trông thấy có vệt nước chảy dọc theo xương cổ tay gầy gò của cậu chui tọt vào tay áo.

Đến khi lên xe buýt rồi, Dụ Văn mới sực nhớ là đã quên hỏi tên của người tốt này.

Mưa mùa xuân thay đổi bất chợt nhất, lúc nãy còn có dấu hiệu tạnh nhưng giờ lại tuôn xối xả, từng hạt nước mưa to như hạt đậu đập vào cửa sổ xe.

Từ cửa sổ hàng ghế sau có thể nhìn thấy anh chàng ngầu lòi vẫn chưa đi xa, thân hình gầy nhom cao ráo lồng trong màn mưa mờ ảo, vừa đi vừa cúi đầu xem điện thoại, Dụ Văn không khỏi cảm thán, mưa to vậy mà cũng không đội mũ lên, thật là phong cách...

Vừa nảy ra suy nghĩ này, người đó lại ngước đầu lên nhìn sắc trời rồi thò tay ra sau kéo mũ đội lên.

Dụ Văn: "..."

Thôi, cương nhu đúng lúc cũng ngầu lắm mà.

-

Về đến nhà trọ, Dụ Văn tắm bằng nước nóng trước, sau đó bật máy tính bàn cấu hình cao lên, tra ra hồ sơ công ty trên danh thiếp phó đạo diễn cho, gửi một bộ sơ yếu lý lịch vào email chính thức.

Dụ Văn biết rõ mình có tài cán gì, không rành diễn xuất, cũng không biết hát nhảy, chỉ có gương mặt coi được, tự dưng gọi điện thoại qua, có thể người ta sẽ nể mặt phó đạo diễn cho anh một cơ hội, nhưng với trình độ này, vào công ty rồi cũng chỉ làm phó đạo diễn khó xử mà thôi.

Anh lại lựa chọn, tổng hợp ra hồ sơ của năm sáu công ty giải trí chính quy, rải sơ yếu lý lịch — Nói không chừng có công ty nào đó bị mù rồi sao?

Bên ngoài cửa sổ mưa giông triền miên không dứt, ánh sáng của nhà trọ không tốt, đèn điện bật rồi vẫn mờ tối, ánh sáng màn hình hắt vào gương mặt trắng nõn sạch sẽ của Dụ Văn, có đôi chút nghiêm túc thận trọng không hợp với vẻ ngoài non nớt. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Anh đang chọn tổ chức đào tạo diễn xuất có tỉ lệ chất lượng giá cả cao nhất — Chuyện tốn tiền thì phải thận trọng.

Hai mươi năm qua Dụ Văn đã sống không phải lo ăn lo mặc, chưa từng nếm thử mùi vị túng thiếu, lúc mới đến đây, đối mặt với năm mươi tệ cuối cùng trong túi áo, anh đã rất hoang mang. May mà năng lực thích nghi của anh cũng không tệ, nhanh chóng dấn thân vào trong sự nghiệp sống tạm qua ngày vĩ đại, còn không học tự thông biết tiết kiệm tiền.

So sánh giá cả, cuối cùng anh đã chọn một tổ chức đào tạo diễn xuất được khen là chất lượng và có giá tầm trung, còn đăng ký thêm một khóa học âm nhạc có thể trả góp theo tháng.

Có câu nói gì nhỉ... Đầu tư nhiều không thiệt thân, lỡ anh không phải làm nghề diễn viên kiếm sống mà vẫn còn có thể làm một nghệ sĩ bé nhỏ hát nhảy kém nổi tiếng thì sao.

Dụ Văn kiểm tra số dư còn lại, lặng lẽ thở dài.

-

Dụ Văn gửi hồ sơ với tâm lý mèo mù vớ cá rán, chưa được hai ngày đã có phản hồi.

Còn là công ty quản lý mà phó đạo diễn giới thiệu trước đó nữa.

Có nghĩ sao cũng chẳng hiểu đối phương nhìn trúng anh cái gì, nhưng Dụ Văn vẫn đến hẹn đúng giờ. Người phỏng vấn anh là giám đốc của công ty TNHH truyền thông Truyền hình và Điện ảnh Tinh Quang, tuổi trung niên, tóc khá dài, trên cằm có một vòng râu quai nón, khi cười rộ lên rất có cảm giác của một ông chú đẹp trai trụy lạc.

Ông ấy tự giới thiệu mình họ Tạ, rồi nhanh chóng đi vào chuyện chính.

Sếp Tạ: "Có sở trường đặc biệt gì không?"

Dụ Văn: "Ca hát, nhảy, soạn nhạc, diễn xuất..."

Ông chú đẹp trai mừng rỡ: "Biết hết?"

Dụ Văn trung thực: "Không biết gì cả, đang học."

Dụ Văn không hiểu sâu về lề lối phỏng vấn, người ta hỏi thì cậu chỉ trả lời qua loa.

Nhưng hình như người ta cũng giống cậu, chủ yếu là một tấm lòng chân thành.

Ông chú đẹp trai xoa tay: "Không giấu gì cậu, truyền thông Tinh Quang chúng tôi vừa thành lập, vẫn đang trong giai đoạn khởi nghiệp, có thể không thể cho cậu cơ hội thăng tiến quá tốt..."

Khuôn mặt Dụ Văn đầy nghiêm túc: "Tôi biết, các ông vừa thành lập được nửa tháng, dưới trướng chẳng có lấy nghệ sĩ nào."

Tuy làm cho có lệ, nhưng anh cũng có chuẩn bị trước, lên mạng tra tài liệu, còn tìm hỏi người quen trong ngành, tổng kết lại là: Truyền thông Tinh Quang không có chiến tích gì, nhưng cũng không có vết nhơ gì, giám đốc công ty đã xông xáo không ít trong giới, có mối quan hệ rất rộng, là một công ty chính quy có triển vọng nhất định.

Có triển vọng hay không cũng chẳng sao, Dụ Văn chỉ cần một tờ hợp đồng chứng minh anh có thể làm diễn viên, huống chi sếp Tạ có mối quan hệ rộng thật, Dụ Văn từng hỏi, có rất nhiều người đảm bảo với anh rằng: Thỉnh thoảng lão Tạ không đáng tin, nhưng tuyệt đối là một người chân thành.

Ông chú đẹp trai do dự: "Nếu... Một hai tháng đều không có quảng cáo..."

"Không sao." Dụ Văn nói: "Có lương cứng không?"

Ông chú đẹp trai nhìn gương mặt xuất chúng của anh một vòng rồi gật đầu chắc nịch: "Có! Còn có năm loại bảo hiểm và quỹ nhà ở xã hội!"

Dụ Văn mừng vui khôn xiết, nghiêng người hỏi tiếp: "Tiền lương bao nhiêu? Có bao ở không? Phí đào tạo có báo cho công ty thanh toán không?"

"Năm nghìn, bao ở, công ty phụ trách đào tạo."

Bàn bạc tới cuối cùng, Dụ Văn không thể dằn nổi niềm vui, thậm chí còn hơi hoảng sợ trong lòng, không kìm được tự hỏi: Mình xứng sao? Có phải họ cho nhiều quá rồi không? Hay là mình bao thầu giấy vệ sinh cho công ty nhỉ, cầm số tiền này mình thấy không yên tâm lắm...

Sau khi đọc kỹ, xác nhận hợp đồng không có vấn đề gì xong, trước khi ký tên anh còn ngượng nghịu hỏi: "Hay là quý công ty vẫn nên cân nhắc chút đi, dù gì tôi cũng không biết gì cả, cái gì cũng phải học ngay..."

Ông chú đẹp trai nghiêm túc phản bác: "Cậu là một viên ngọc thô phủ bụi, mài dũa cậu là trách nhiệm của chúng tôi, nếu yêu cầu ký hợp đồng là phải biết tất tần tật, vậy cần chúng tôi làm gì? Tin tôi đi! Công ty sẽ giúp cậu tỏa sáng!"

Dụ Văn nắm lấy tay ông ấy: "Tôi cũng tin rồi sẽ có một ngày quý công ty phát triển mạnh mẽ, Truyền thông Tinh Quang xứng đáng! Tôi muốn làm việc đến chết tại Truyền thông Tinh Quang!"

Hai bên bắt đầu nhìn nhau rơi nước mắt, ai cũng thấy mình được lời rồi.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play