"Anh nói Phong Cữu." Thời Cẩn vờ như không quan tâm, nhéo nhéo tay mình, tùy tiện hỏi: "Anh ta có bệnh gì?" 
Có lẽ là bởi vì vẻ hờ hững trên mặt Thời Cẩn quá mức rõ ràng, đã khiến nam Dược Tề sư kia nén lại lời khoe khoang của mình, sau khi đảo mắt hai vòng, anh ta mới nói tiếp: "Thể nhân bản này có tinh thần lực hỗn loạn, tinh thần thể không nghe theo ý của chủ nhân, có khả năng cao tạo thành bạo động." 
Xem ra bệnh của Phong Cữu là bệnh cũ.
Thời Cẩn nghe thấy anh ta nói rõ ràng như vậy, trong lòng cũng hiểu được, những người này nhận ra Phong Cữu, có lẽ là bởi vì Phong Cữu đi ra từ nơi này của bọn họ, cũng có lẽ là bởi vì Phong Cữu giống với những thể nhân bản khác, tóm lại là bọn họ nhận ra. 
"Đó là chuyện của cá nhân anh ta." Thời Cẩn dùng chân xê một cái ghế tới, ngồi xuống; "Cho dù anh ta là đội viên của chúng tôi, cũng không thể nào can thiệp vào quyết định của chúng tôi trong thời điểm này, muốn giữ lại mạng sống thì phải lấy thứ có ích ra." 
Nam Dược Tề sư im lặng một lát. Thời Cẩn cũng có kiên nhẫn, cậu tỏ vẻ rất hứng thú đi dạo trong gian phòng giam trống rỗng này, trong phòng giam có một bồn nuôi cấy, một chiếc giường, một bệ rửa tay, bồn cầu, liếc một cái là thấy hết không sót thứ gì. 
Nam Dược Tề sư bị Trần Sơn tùy tiện trói tay rồi ném vào trong này, đồ đạc trên người anh ta đều bị lột sạch, nếu không phải vì phép lịch sự, Trần Sơn còn muốn lột luôn quần áo của anh ta, cậu ta sợ trong túi quần áo của những Dược Tề sư này giấu đồ. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play