Bọn họ đi từ bộ Dược Tề đến văn phòng của đội trưởng Lưu mất khoảng mười mấy phút, khi đến nơi cửa văn phòng của đội trưởng Lưu hé mở, đến gần chút, Thời Cẩn nghe thấy tiếng nói của Thời Dược từ bên trong truyền ra. 
"Đội trưởng Lưu, anh mang em đi cùng với." Dường như Thời Dược vừa khóc, tiếng nói nghẹn ngào: “Anh cũng nhìn thấy hoàn cảnh hiện giờ của nhà em rồi đấy, mẹ em suýt thì lên cơn đau tim, anh hai em lại đi đâu không biết, cha em ở quân bộ, không nhúng tay vào những chuyện này được, em là người duy nhất có thể giúp một tay, em biết em không có tác dụng gì, nhưng em... em thật sự lo lắng cho anh cả.”
Trần Sơn đi đầu tiên vốn muốn trực tiếp đẩy cửa đi vào, kết quả đứng ở cửa ra vào nghe thấy mấy câu này, thoáng chần chừ trong chớp mắt, anh cả của Thời Dược, chẳng phải cũng là anh cả của Thời Cẩn sao. 
Nhưng thoạt nhìn Thời Cẩn không hề để ý đến những thứ này, thấy Trần Sơn đứng yên không nhúc nhích, cậu bèn đi lên gõ cửa, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người bên trong. 
"Vào đi." Tiếng nói của đội trưởng Lưu từ trong văn phòng truyền ra. 
Thời Dược đang đứng ở trước mặt đội trưởng Lưu, giơ tay lên che mắt, thoạt nhìn giống như đang lau nước mắt, bả vai cũng run rẩy theo, đội trưởng Lưu ngồi trên ghế sofa, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
Trong văn phòng của đội trưởng Lưu vẫn còn vương mùi khói thuốc, trên bàn bày mấy chiếc cốc giấy dùng một lần, trong gạt tàn chứa đầy tàn thuốc, trên mặt đất còn lưu lại không ít dấu chân. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play