Khi Thời Cẩn đến phòng bệnh của bộ Dược Tề, Trần Sơn đã tỉnh lại từ bao giờ.
Trần Sơn không chịu ngồi yên, vừa tỉnh lại đã kéo thân xác ốm yếu dạo quanh khắp nơi, ôm quang não xem video xàm xí, khi thì vỗ đùi khi thì cười lớn.
Phong Cữu vẫn chưa tỉnh, anh yên lặng nằm trên chiếc giường bệnh cạnh cửa sổ, bên ngoài cửa sổ đang khẽ hé mở là ánh nắng rực rỡ tươi đẹp, rèm cửa màu trắng bị gió mát cuốn lên, chiếc chăn màu trắng đắp đến lồng ngực, để lộ phần từ vai trở lên. 
Thời Cẩn đi đến bên giường Phong Cữu, đưa tay sờ lên trán anh. Hươu con lộc cộc nhảy ra, vùi vào trong cổ Phong Cữu, thông qua phản hồi của hươu con, kiểm tra trạng thái cơ thể của Phong Cữu. 
Kể từ sau khi tiêm thuốc kia vào, Phong Cữu vẫn luôn ngủ say, ngủ suốt dọc đường từ hầm băng kia đến Thiên Lang tinh, trái lại tình trạng sức khỏe của anh cũng chuyển biến ngày một tốt hơn, tinh thần lực bị tổn thương và cuồng bạo trước kia cũng dần được vỗ về, giống như đang tự chữa trị bên trong giấc ngủ.
Cho nên Thời Cân cũng không cưỡng ép đánh thức anh, sau khi xác nhận Phong Cữu không có việc gì, mặc cho anh tiếp tục nằm đó ––– dù sao anh đã tiêm thuốc rồi, bây giờ nói chuyện tác dụng của thuốc' thì đã quá muộn, chỉ có thê yên lặng chờ đợi. 
"Vãi, Thời Cẩn, tin tức động trời!" Thời Cẩn vừa dém góc chăn cho Phong Cữu xong, chiếc rèm ngăn cách hai giường bệnh bị Trần Sơn kéo ra, Trần Sơn giơ quang não lên, khiếp sợ hô: “Cậu hai Thời rời nhà, à không, rời khỏi căn cứ rồi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play