“Chúng ta thật sự phải đi tìm Phong Cữu sao?” Tiếng nói thấp thỏm của Trần Sơn từ phía sau truyền đến, cậu ta đi theo sau lưng Thời Cẩn, do dự trước cửa đấu trường cơ giáp hỏi.
Lúc này Thời Cẩn không hề hay biết cậu hai Thời và mẹ Thời trào phúng ra sao sau khi nhìn thấy tin nhắn của cậu, cậu chỉ một lòng một dạ muốn đi tìm Phong Cữu.
Muốn tìm Phong Cữu rất đơn giản, chỉ cần đến đấu trường cơ giáp là tìm được, một ngày thì đến hai mươi tiếng Phong Cữu ngâm mình trong đấu trường cơ giáp, được mọi người đặt cho biệt danh ‘chó điên’.
Đấu trường cơ giáp là nơi chuyên môn dành cho sinh viên trong học viện quân đội tranh tài, tranh tài nơi này chia làm ba loại, chiến đấu cá nhân, chiến đấu cơ giáp, và chiến đấu tinh thần thể, mỗi loại đều có bảng xếp hạng, người nào có liên thắng cao nhất sẽ được ghi tên lên màn hình ánh sáng ngoài cửa đấu trường cơ giáp, vừa tiến vào là có thể nhìn thấy.
Trong đấu trường cơ giáp không phân chia năm cấp, ai lợi hại thì lên, có một số sinh viên mới vào năm nhất sẽ so tài với sinh viên cũ năm ba, vậy sẽ càng nổi bật, nhưng năm nhất thường là đơn đả độc đấu, mà năm ba lại thường lập đội và so đấu tổ đội, rèn luyện sự ăn ý trong đội ngũ.
Bây giờ kỷ lục cao nhất trong đấu trường cơ giáp vẫn là Phong Cữu giữ —— chiến đấu cá nhân liên thắng chín mươi chín trận, chiến đấu cơ giáp liên thắng tám mươi trận, một hạng mục duy nhất Phong Cữu không tham gia chính là chiến đấu tinh thần thể.
Cho nên bây giờ người giữ kỷ lục cao nhất của chiến đấu tinh thần thể là Thẩm Tùy Phong.
Có tin đồn nói, tinh thần thể của Phong Cữu là một con sói trắng mất kiểm soát, một khi gọi tinh thần thể ra tác chiến, Phong Cữu cũng sẽ rơi vào ‘trạng thái điên cuồng’, cho nên Phong Cữu chưa bao giờ triệu hồi tinh thần thể của mình vào đấu trường, tin đồn này bắt nguồn từ sinh viên năm tư - cũng chính là nhóm người đã tham gia diễn tập quân sự năm trước, lúc này đã nhập ngũ tham gia huấn luyện nhưng chưa hoàn toàn rời khỏi trường học.
Phong Cữu cũng là sinh viên năm tư, nhưng lúc anh tham gia diễn tập quân sự vào năm ba, tinh thần thể bị mất khống chế, đả thương rất nhiều người, vậy mới bị hủy thành tích, năm nay quay lại.
“Có cái gì không tốt sao?” Thời Cẩn đi ở phía trước, quẹt thẻ sinh viên tiến vào đấu trường cơ giáp.
“Nhưng tôi nghe nói tính tình người này không tốt lắm.” Trần Sơn sợ người khác nghe thấy, đè thấp giọng nói, đi ở đằng sau Thời Cẩn, khe khẽ nói xấu: “Căn bản không ai dám tổ đội với anh ta, anh ta nổi nóng lên là chúng ta xong đời.”
Thời Cẩn đang đưa mắt tìm người bên trong đấu trường, hờ hững trả lời một câu: “Quả thật không ai tổ đội với anh ta.”
Đời trước sau khi bị bỏ lại, cậu một thân một mình trốn tránh zombie, khi gặp Phong Cữu, anh cũng là một mình rơi vào ngục tù, cậu dùng chút tinh thần lực còn sót lại triệu hoán ra hươu trắng cứu Phong Cữu một lần, lại không ngờ Phong Cữu sẽ luôn giúp đỡ cậu.
Cũng không biết đời trước Phong Cữu có còn sống sót hay không.
Đời này, cậu không muốn để cho Phong Cữu xảy ra chuyện nữa.
Cậu muốn rời xa nhà họ Thời, yên ổn chăm sóc tốt cho những người đối xử tốt với mình, một người là Trần Sơn - người bạn cậu quen biết trong học viện quân đội, một người khác là Phong Cữu - người bầu bạn với cậu trước khi cậu chết ở đời trước.
Đấu trường rất lớn, hơn nữa bị chia thành ba khu, Thời Cẩn đi thẳng đến khu chiến đấu cá nhân, trong lòng không nghĩ đến chuyện gì khác, chỉ nghĩ tới tìm người, cùng lúc đó cậu cũng bị người khác chú ý tới.
“Này, Thẩm Tùy Phong, kia có phải là lính quân y theo đuổi cậu không?”
Trong khu nghỉ ngơi của chiến đấu cá nhân, mấy người túm lại ngồi cùng nhau, trong đó có người nhìn thấy Thời Cẩn, đột nhiên quay đầu cười nói với Thẩm Tùy Phong: “Lại đến tìm cậu à.”
Ở cách đó không xa, Thời Cẩn đi ra từ trong đám người.
Cậu có ngoại hình đẹp trai, rựa rỡ tựa như bông hồng đỏ rực trước gió, đầy gai mà phóng khoáng.
Thẩm Tùy Phong bị vây trong đám người giương mắt thoáng nhìn Thời Cẩn nơi xa, lông mày chậm rãi nhíu lại.
Từ năm hai Thời Cẩn đã thích anh ta, vẫn luôn theo đuổi anh ta, vốn chỉ là một bạn học bình thường, mãi tới mấy tháng trước, thân phận của Thời Cẩn đột nhiên thay đổi.
Từ tầng lớp dân nghèo, nhảy vọt đến tầng lớp này của bọn họ.
Người khác không biết Thời Cẩn đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta biết, nhà họ Thời và nhà họ Thẩm là bạn tốt trăm năm, từ nhỏ Thẩm Tùy Phong và ba anh em nhà họ Thời đã là bạn tốt, cho nên khi Thời Cẩn đến nhà họ Thời, cha anh ta đã loáng thoáng ám chỉ vài câu với anh ta.
Anh ta biết Thời Cẩn là thiếu gia thật lưu lạc bên ngoài, sau lại tự mình tìm đến cửa nhà họ Thời.
Nhưng từ trước đến giờ anh ta luôn không thích hạng người như Thời Cẩn này.
Hào quang rực rỡ, tính cách cũng quá mức hung hãn, gặp thứ mình thích sẽ lập tức ra tay, nhất định phải đạt được mục đích mới thôi, không có chút xíu ‘dịu dàng điềm đạm’ gì cả, rõ ràng là một lính quân y, vậy mà tính cách còn hung bạo hơn một chiến sĩ.
Nhưng Thời Cẩn lại rất thích anh ta, thường xuyên quấn lấy anh ta, trước kia khi theo đuổi anh ta, thường xuyên đến đấu trường tìm anh ta, thậm chí thường ngồi trong đấu trường chữa trị cho anh ta.
Về sau Thời Cẩn trở thành tam thiếu gia của nhà họ Thời, lại càng thường mượn tiện lợi của gia tộc để quấn lấy anh ta.
“Ôi, có một lính quân y theo đuổi cũng rất tốt.” Mấy người bạn huýt sáo trêu đùa: “Anh Thẩm căn bản chưa từng sử dụng khoang trị liệu đúng không?”
“Nếu như tôi có người như vậy theo đuổi thì tốt rồi, tôi cũng không cần sử dụng khoang trị liệu nữa.”
Mặc dù thứ đồ khoang trị liệu này chữa trị nhanh chóng, nhưng dù sao cũng là máy móc thô bạo, không thoải mái như tinh thần lực của lính quân y, hơn nữa lúc tác chiến nơi dã ngoại cũng không thể nào mang theo khoang trị liệu bên mình, cho nên lính quân y rất được hoan nghênh.
Mấy người càng nói, lông mày của Thẩm Tùy Phong nhíu càng chặt, trông thấy bọn họ càng đến càng gần, cuối cùng Thẩm Tùy Phong lên tiếng: “Không được cho cậu ta qua đây.”
Bạn bè xung quanh đều sững sờ, vội nói: “Sao vậy?”
“Chúng ta không phải một đội.” Ánh mắt Thẩm Tùy Phong rơi xuống quang não trong tay, không thèm liếc nhìn nơi xa thêm một cái nào nữa, tiếng nói bạc bẽo lạnh nhạt: “Chúng ta có lính quân y của mình.”
Bạn bè đều bị thái độ lạnh nhạt của Thẩm Tùy Phong làm cho ngượng ngùng.
Thẩm Tùy Phong là con trai cả duy nhất của nhà họ Thẩm, chiến sĩ mạnh mẽ với tinh thần lực cấp SS, tinh thần thể là một con ưng lớn, tính cách lạnh nhạt sắc bén, bị liệt vào danh sách chiến sĩ khó tiếp xúc nhất, người theo đuổi anh ta có thể chất đầy một thao trường của trường quân đội, mà Thời Cẩn lại là người ưu tú nhất trong dám người đó.
Dù sao cũng là lính quân y mạnh mẽ. Chỉ là không ngờ Thời Cẩn bám anh ta như vậy, anh ta lại vẫn luôn chướng mắt.
Trông thấy Thời Cẩn sắp đến nơi, lính quân y trong đội ngũ khẽ ho khan một tiếng, điều hòa bầu không khí: “Người tới cũng tới rồi, anh Thẩm, không bằng cứ để cậu ta tới đây đi, dù sao vừa rồi tôi chữa trị cho mọi người lâu như vậy, tinh thần lực đã hơi cạn kiệt.”
Lính quân y là một sinh viên năm ba cùng lớp với Thời Cẩn, cũng có chút quen biết —— mặc dù bọn họ không cùng một đội ngũ, nhưng cũng không đành lòng nhìn thấy Thời Cẩn bị mất mặt.
Thời Cẩn thích Thẩm Tùy Phong như vậy, bọn họ cũng không thể thật sự đuổi người ta đi được! Thẩm Tùy Phong nhíu mày, cũng không nói tiếp nữa.
Lúc này Thời Cẩn cũng đã đến gần, lính quân y kia vội vàng đứng dậy, khẽ vỗ một cái nói: “Tới rồi, vậy tôi đi rót cho mọi người cốc nước, để Thời Cẩn —— ơ, Thời Cẩn?”
Lính quân y còn chưa nói hết lời, đã nhìn thấy Thời Cẩn dẫn Trần Sơn bước nhanh ngang qua đội ngũ bọn họ. Cả đội im lặng mấy giây.
Lính quân y lúng túng cào tóc, sau đó ngồi xuống, tiếp theo lại vội vàng đứng dậy, nhỏ giọng nói ‘tôi đi lấy nước’ rồi nhanh chóng chuồn đi. Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau vài lần, cũng bắt đầu pha trò chuyển chủ đề khác, ăn ý không nhắc đến Thời Cẩn.
Trái lại là Thẩm Tùy Phong, nhíu chặt đôi mày, lạnh lùng nhìn về phía sau.
****
Cuối cùng Thời Cẩn cũng tìm được Phong Cữu bên trong đám người.
Phong Cữu vừa đánh xong một trận chiến đấu cá nhân, cả người sặc mùi máu tanh từ trên sàn đấu nhảy xuống, xung quanh không ai dám nhìn thẳng vào anh.
Anh vẫn mặc trang phục chiến đấu quang ly tử ôm sát người màu đen, đầu đội mũ sắt, tay cầm quang đao, anh chưa cởi mũ an toàn xuống, nhưng mùi máu tươi toàn thân trực tiếp trấn áp xung quanh, khiến người xung quanh vội vàng tránh đi, sợ đối mặt với anh sẽ bị anh khiêu chiến.
Sở dĩ Phong Cữu bị gọi là ‘chó điên’, chính là bởi vì anh chuyên đi khiêu chiến người ta, thất bại một lần, lần sau lại khiêu chiến, mãi mãi không có điểm dừng, tới khi anh thắng mới thôi, đứng trên đấu trường mang theo tâm thái người chết ta sống, hệt như kẻ điên.
Nhưng từ xa Thời Cẩn nhìn một cái, lại cảm thấy hết sức yên lòng. Trong nửa tháng cuối cùng của đời trước, cậu cũng là ngày đêm ở chung với Phong Cữu thế này, trái lại, dáng vẻ cả người đẫm máu này của Phong Cữu lại khiến cậu yên lòng hơn những người khác luôn áo mũ chỉnh tề trưng ra nét mặt tươi cười.
Ít nhất, Phong Cữu chưa từng vứt bỏ cậu. Người lôi kéo cậu, dẫn dắt cậu, liều mạng giữ lại mạng sống của cậu, chính là Phong Cữu.
Nhớ tới cảnh tượng trước khi chết ở đời trước kia, lồng ngực Thời Cẩn nóng bỏng, bước nhanh về phía Phong Cữu.
Phong Cữu đang cởi mũ an toàn xuống —— vừa rồi anh khiêu chiến với một sinh viên năm tư, chiến thắng trong gang tấc, nhưng cũng bị thương rất nặng, bị đạp trúng gáy, bây giờ có chút cảm giác mất thăng bằng, không thấy rõ đồ vật trước mắt, cho nên mới cởi mũ an toàn xuống.
Trong nháy mắt cởi mũ an toàn xuống, Phong Cữu phát hiện trước mắt có thêm một người, bước chân của đối phương nhẹ nhàng, lúc đến trước mặt anh gọi một tiếng: “Phong Cữu?”
Phong Cữu lần nữa tập trung ánh mắt, vừa cúi đầu đã nhìn thấy một chàng trai xinh đẹp. Người tới mặc trang phục tác chiến và đi giày tác chiến mà sinh viên trong trường đều mặc, cao khoảng đến vai anh, ngước đôi mắt tùy tiện nhưng cũng sắc bén nhìn anh, trong mắt hàm chứa ý cười, khi nhìn thấy vết máu trên người anh thì khẽ nhíu mày, tiếp theo vươn tay giống như muốn sờ lên cái đầu thấm đẫm mồ hôi và máu tanh của anh, Phong Cữu vô thức giơ tay bắt lấy cánh tay kia.
Mảnh khảnh, cổ tay mềm yếu, ngón tay không chai, vừa sờ đã biết là một lính quân y.
Hết chương 3.