Thiếu Gia Thật Vạn Người Ghét Sống Lại Rồi!

Chương 2: Đoạn tuyệt quan hệ


5 ngày


Lúc này tâm trạng cậu hai Thời ở ngoài cửa vô cùng không tốt.

Buổi chiều hôm nay anh ta vừa về đến nhà đã nhìn thấy em trai bảo bối Thời Dược của anh ta bị Trần Sơn chỉ trích, Trần Sơn là một binh sĩ cấp S cường tráng, tinh thần thể là một con ngựa đỏ to khỏe, nhưng Thời Dược chỉ là một lính quân y cấp B, bởi vì khi còn bé gặp chuyện không may mà không triệu hoán ra được tinh thần thể, nếu như không phải bởi vì nhà họ Thời, cậu ta vốn không vào nổi học viện quân đội.

Cũng chỉ có bạn của Thời Cẩn mới thô lỗ ức hϊếp Thời Dược như vậy!

“Thời Cẩn! Mày cút ra đây cho tao!” Trông thấy không người nào mở cửa, cậu hai Thời nhấc chân muốn đạp, kết quả một giây trước khi anh ta đá, cửa mở.

Thiếu niên xinh đẹp từ bên trong đi ra.

Khuôn mặt của Thời Cẩn được toàn đế quốc công nhận là đẹp trai, tinh tế tinh xảo, mặc trang phục tác chiến màu đen, làm bật lên vòng eo thon gọn và sống lưng thẳng tắp, khi cậu ngẩng mặt lên, cậu hai Thời nhìn thấy biểu cảm xa lạ trên đó.

Bình tĩnh, lạnh lẽo. Hoàn toàn khác với nóng nảy ngang ngược như trong dự đoán của cậu hai Thời.

“Xảy ra chuyện gì?” Thời Cẩn từ bên trong đi ra, không hề nhìn vào anh hai mình.

Sau chuyện xảy ra trước khi chết, trái tim Thời Cẩn đã bị đâm thủng lỗ chỗ, cậu không muốn nhìn người anh hai này nữa, mà nhìn về phía hai người còn lại trong phòng khách.

Là Thời Dược và Trần Sơn.

Bọn họ cùng một tiểu đội, vì nhanh chóng hòa hợp nên cố ý thuê một căn phòng trọ bên ngoài trường học, mỗi người ở một gian.

Ngoài miệng Thời Cẩn hỏi ‘xảy ra chuyện gì’ nhưng trong lòng đã hiểu rõ rành rành chuyện này, bởi vì nó đã từng xảy ra một lần rồi.

Xung đột giống nhau như đúc, đã xảy ra ở đời trước.

“Thời Cẩn.” Trần Sơn là một người cường tráng, da đen dáng cao, cả người to khỏe, lúc này khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, giơ cao thiết bị đặt cơ giáp trong tay lên: “Tôi từ trong phòng ngủ đi ra, tận mắt nhìn thấy Thời Dược muốn làm hỏng cơ giáp của cậu! Tôi tận mắt nhìn thấy!”

“Cậu ngậm máu phun người! Cậu có chứng cứ gì? Tôi thấy cậu là đang nhằm vào Thời Dược!” Cậu hai Thời căm tức nhìn cậu ta, đứng ở bên cạnh lạnh lùng trào phúng: “Thủ đoạn này của cậu cũng thấp hèn quá rồi.”

Mà Thời Dược ngồi trên ghế sofa bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, rụt rè nhút nhát nói ra: “Tôi, tôi chỉ muốn xem cơ giáp của anh ba một chút, tôi ——”

Thời Cẩn nghiêng đầu nhìn về phía Thời Dược ở bên cạnh.

Thời Dược cũng mặc trang phục tác chiến như cậu, thường ngày sinh viên của trường học quân đội bọn họ đều mặc bộ này, Thời Dược còn thấp hơn cậu một chút, màu tóc rất nhạt, ngồi ở nơi đó, thoạt nhìn giống như đóa hoa bách hợp chập chờn trong gió.

Mà Trần Sơn ở bên cạnh gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, tức nhưng không có chứng cứ, thoạt nhìn nín nhịn đến sắp nổ tung luôn rồi.

Thời Cẩn đột nhiên nhớ đến cái chết của Trần Sơn.

Người bạn này của cậu xuất thân nghèo khó, có lẽ là người duy nhất hiện giờ đối xử thật lòng với cậu, lại bị cậu liên lụy chết trong diễn tập quân sự.

“Phì! Cậu xem cơ giáp, tại sao muốn động vào thiết bị của cơ giáp? Nếu như không phải tôi nhìn thấy, lần sau Thời Cẩn dùng cơ giáp chắc chắn sẽ xảy ra chuyện bất trắc, đến lúc đó ai biết là cậu động tay động chân?”

Con người Trần Sơn nóng tính, tức giận đến mức hận không thể xông lên đá cho Thời Dược một phát.

Thời Dược lập tức đứng dậy rụt người rúc đằng sau cậu hai Thời, rụt rè gọi một tiếng ‘anh hai’, sắc mặt cậu hai Thời lập tức sầm lại, anh ta cướp lấy thiết bị cơ giáp lớn chừng bàn tay từ trong tay Trần Sơn, quay đầu đưa cho Thời Dược.

“Cơ giáp này là dùng tiền của nhà họ Thời chúng tôi mua, không đến lượt người ngoài như cậu nói, Thời Dược, anh trai tự quyết, tặng cơ giáp này cho em.”

Câu trước của cậu hai Thời là nói cho Trần Sơn nghe, câu sau là nói cho Thời Dược nghe, sau khi nói xong, anh ta lại ngẩng đầu nhìn về phía Thời Cẩn, cau mày lại, hai tay khoanh trước ngực nói: “Thời Cẩn, mày không phục thì đi hỏi anh cả, hỏi mẹ, hỏi cha! Xem bọn họ xử lý như thế nào!”

Trần Sơn cũng vô cùng gấp gáp nhìn về phía Thời Cẩn. Ngoài dự đoán, cậu ta cũng không nhìn thấy Thời Cẩn tức giận.

Cậu ta chỉ thấy Thời Cẩn bình tĩnh đối mặt với cậu hai Thời chốc lát, sau đó chậm rãi gật đầu nói ra: “Anh nói đúng, đây là dùng tiền của nhà họ Thời mua, quả thật không đến lượt người ngoài như tôi nói cái gì.”

Ở đời trước, bởi vì cơ giáp này mà Thời Cẩn ầm ĩ gà bay chó chạy với cậu hai Thời và Thời Dược, thậm chí còn gọi điện cho anh cả và mẹ, kết quả Thời Cẩn bị mắng một trận xối xả, thậm chí đích thân mẹ Thời chạy tới cho Thời Cẩn một phát tát, sau đó tự quyết tặng cơ giáp này cho Thời Dược.

Đời trước Thời Cẩn không hiểu, nhưng đời này hiểu rõ rồi.

Thật ra người nhà họ Thời không hề thích cậu đến nhà họ Thời, trong mắt bọn họ, Thời Cẩn tính cách mạnh mẽ sẽ bắt nạt Thời Dược, mặc dù Thời Cẩn mới là con trai ruột thịt của bọn họ, nhưng mười mấy năm nuôi dưỡng khiến bọn họ càng quan tâm đến Thời Dược hơn.

Nhưng vì thanh danh của cha trong quân đội, nhà họ Thời buộc phải giữ cậu lại, nhưng trong lòng sớm đã chán ghét cậu tới cực điểm, đặc biệt là khi cậu và Thời Dược xảy ra xung đột.

Ở trong mắt tất cả mọi người, Thời Dược là tiểu thiếu gia người yếu nhiều bệnh của nhà họ Thời, mà Thời Cẩn cậu là con sói đói từ bên ngoài xông đến.

Chỉ muốn giẫm đạp cậu, mắng mỏ cậu, khiến cậu không ngừng cúi đầu trước Thời Dược, để Thời Dược giẫm cậu vào trong bụi bặm, vậy mới có thể khiến cho người nhà họ Thời sảng khoái hơn chút, giống như muốn dùng cách này nói cho Thời Dược biết, cậu ta mới là quan trọng nhất.

Nhưng cậu đã làm sai gì chứ?

Cậu chỉ muốn có một mái nhà.

Trong lòng Thời Cẩn rét run, thứ mà đời trước cậu một lòng muốn có, đời này nhìn thấy lại buồn nôn.

Cuối cùng cậu cũng hiểu ra, cho dù trong người cậu chảy xuôi dòng máu của nhà họ Thời cũng vô dụng, ở trong mắt người nhà họ Thời, Thời Dược quan trọng hơn.

Dù sao những thứ này đều muốn cho Thời Dược, vậy không bằng bây giờ lên tiếng, trực tiếp nói rõ rạch ròi mọi chuyện, miễn cho bản thân chết như thế nào cũng không biết giống như đời trước.

Trước kia cậu tranh là bởi vì cậu cho rằng những thứ này là của cậu, cậu không cam lòng khi thấy mọi người dồn tất cả quan tâm và chiều chuộng cho Thời Dược, không cam lòng khi bị phân biệt đối xử, nhưng bây giờ biết những người này không xứng, cậu cũng chẳng muốn nữa.

Nghe thấy lời của Thời Cẩn, Trần Sơn cũng sửng sốt, cơ giáp này là Thời Cẩn trăm cay nghìn đắng mua để tặng cho người trong lòng Thẩm Tùy Phong của mình, chỉ đợi đến sinh nhật Thẩm Tùy Phong là tặng thôi, sao nói nhường là nhường luôn được?

Đây không phải là phong cách tiểu bá vương lúc thường của Thời Cẩn!

Không chỉ Trần Sơn sửng sốt, ngay cả cậu hai Thời đang nổi giận cũng sửng sốt.

“Mày, mày có ý gì?” Cậu hai Thời lập tức nổi lòng nghi hoặc.

Thời Cẩn vẫn luôn muốn hòa nhập vào trong nhà họ Thời, luôn tự coi mình là con cháu nhà họ Thời, nhưng sao giọng điệu hiện giờ của Thời Cẩn lại không giống như vậy chứ?

“Chính là như anh nghĩ.” Thời Cẩn đứng nguyên tại chỗ chốc lát, nở nụ cười với cậu hai Thời.

Chỉ là nụ cười này lại không có bao nhiêu cảm xúc, đáy mắt ngập tràn lạnh giá.

“Trước kia tôi không hiểu chuyện, hôm nay mới biết mình sai rồi.” Nụ cười trên mặt Thời Cẩn càng ngày càng nhạt, giống như là không thể nhịn được nữa, đến cuối cùng, cậu hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, về sau tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho nhà họ Thời nữa.”

Thời Cẩn vừa nói dứt lời, cậu hai Thời liền luống cuống.

“Mày đang nói vớ vẩn cái gì đấy?” Cậu hai Thời loáng thoáng có chút sợ hãi, dù sao tính tình Thời Cẩn vốn nóng nảy, anh ta sợ Thời Cẩn lại gây ra chuyện gì.

Anh ta theo bản năng bắt đầu trốn tránh trách nhiệm: “Không phải chỉ lấy một chiếc cơ giáp của mày thôi sao? Về phần mày! Mày cũng không thiếu thứ đồ này, cho Thời Dược một chiếc thì sao chứ? Mẹ không cho mày tiền à, mày mua lại là được rồi.”

Mà lúc này, Thời Cẩn đã quay đầu rời đi.

Trải qua mài mòn của đời trước, cậu đã không cách nào ở chung một mái nhà với người nhà họ Thời.

Nghe thấy cậu hai Thời nói như vậy, Thời Cẩn quay đầu, liếc nhìn người anh hai này của mình.

“Không cần lo lắng chỗ cha mẹ anh, là tôi không hòa nhập được vào nhà họ Thời các anh.” Thời Cẩn chăm chú nhìn anh ta, khẽ nói: “Đợi trở về sau lần diễn tập quân sự này, tôi sẽ giải thích rõ ràng với bọn họ, còn nữa, tôi và Trần Sơn sẽ rời khỏi tiểu đội, về sau, chúng ta không có quan hệ gì nữa.”

Nói xong, Thời Cẩn kéo Trần Sơn ra ngoài.

Trước lúc rời đi, Thời Cẩn trông thấy Thời Dược đứng sau lưng cậu hai Thời dè dặt thò đầu ra.

Bước chân Thời Cẩn hơi khựng lại, sau đó lại cất bước rời đi, không quay đầu lại nữa.

Trần Sơn bị kéo ra ngoài vẫn chẳng hiểu ra sao, mặc cho Thời Cẩn kéo ra cửa rồi mới nhăn mặt hỏi: “Cậu vừa nói gì với anh hai mình vậy? Cậu muốn rời khỏi nhà họ Thời sao?”

Lúc trước khi Thời Cẩn bị kiểm tra ra là con cái nhà họ Thời, mặc dù đã kịp thời phong tỏa tin tức, phần lớn mọi người không biết, nhưng Trần Sơn vẫn biết rồi.

Thời Cẩn miễn cưỡng giật giật khóe môi, nói sang chuyện khác: “Chúng ta không tổ đội với bọn họ nữa, tổ đội với người khác đi.”

Trần Sơn thẳng tính, mạch suy nghĩ lập tức bị Thời Cẩn kéo đi, vừa thấy nhắc tới ‘tổ đội với người khác’ lập tức vui sướng hận không thể nhảy cẫng lên: “Tôi sớm đã không muốn tổ đội với bọn họ rồi! Người anh hai kia của cậu thật sự kém cỏi, trong mắt chỉ có em trai cậu, người em trai kia của cậu cũng vậy, cậu ta luôn thích phá hỏng đồ đạc của cậu, không biết giở trò gì nữa, suốt ngày chảy nước mắt, phiền chết được.”

“Rõ ràng cậu mới là thiếu gia thật, bọn họ lại luôn thiên vị đồ giả kia, cũng không biết trong đầu nghĩ cái gì nữa.”

Thời Cẩn nghe tiếng nói của Trần Sơn, mở quang não ra, ngẫm nghĩ, tắt quyền hạn của thẻ phụ, khi tắt quyền hạn, thoáng nhìn số liên lạc quang não của người nhà họ Thời lần cuối.

Thật ra sống lại một lần, cậu hận không thể lập tức đi tới nhà họ Thời, nói rõ ràng mọi chuyện cần thiết, sau đó rời khỏi nhà họ Thời không bao giờ trở lại nữa.

Nhưng cậu không kịp, bởi vì nhà họ Thời ở Thủ Đô tinh, nhưng học viện quân đội bọn họ lại ở Thiên Lang tinh, ở giữa cách hai tinh hệ, muốn trở về phải mất một ngày, mà sáng ngày kia cậu phải đi rồi. Thời Cẩn đã tính xong, cậu định sau khi tốt nghiệp không tham gia quân đội, mà tham gia vào tiểu đội săn bắn, làm lính quân y cho người ta để kiếm tiền, sau đó trả lại cho nhà họ Thời. 

Điều này đòi hỏi cậu nhất định phải tốt nghiệp học viện quân đội, vậy mới có hồ sơ vượt trội để tham gia vào tiểu đội săn bắn tốt nhất. Cậu biết chuyện rời khỏi nhà họ Thời này phải chú ý cẩn thận, tốt nhất đợi diễn tập quân sự trở về rồi nói, nhưng cậu cũng không phải kiểu người có thể nhẫn nhịn, một khi phát hiện bẩn thỉu, nhất định phải lập tức một đao cắt đứt, căn bản không đợi được, cho nên dứt khoát nhắn tin cho mẹ Thời.

“Bà Thời, chào bà, xin cho phép tôi được xưng hô với bà như vậy.”

“Từ hôm nay trở đi, Thời Cẩn tôi chính thức rời khỏi nhà họ Thời.”

Sau khi gửi tin nhắn, Thời Cẩn cứng ngắc kéo số liên lạc của toàn bộ người nhà họ Thời vào sổ đen.

Cậu vừa xóa bỏ phương thức liên lạc xong, chỉ thấy Trần Sơn ở bên cạnh hứng khởi hỏi: “Cậu nói xem hai chúng ta nên tổ đội với ai bây giờ? Ngày kia chúng ta phải tham gia diễn tập quân sự rồi, hai người thì quá ít, đội của người ta đều là năm người, chúng ta chỉ còn ngày mai để tìm đồng đội thôi.”

Lúc này, Trần Sơn thấy Thời Cẩn nở nụ cười.

“Có một người rồi.” Khi Thời Cẩn cười rộ lên trông rất đẹp, quả thật rạng rỡ tựa như mặt trời tháng tư: “Phong Cữu được chứ?”

Nụ cười trên mặt Trần Sơn cứng lại, ngập ngừng muốn trở lại: “Tôi đột nhiên cảm thấy anh hai cậu vẫn còn có thể cứu được.”

****

Mà lúc này, trong phòng khách của khu nhà cũ nhà họ Thời, mẹ Thời vừa đặt mua hai gói rau xanh thuần tự nhiên không nhiễm bức xạ nuôi dưỡng bằng sức người trên mạng hư cấu, thì nhận được tin nhắn của Thời Cẩn.

Mẹ Thời trông thấy thì sửng sốt chốc lát, bị tin nhắn của Thời Cẩn làm cho tức tối chửi ầm lên. Thời Cẩn có ý gì?

Sau khi nhà họ Thời biết cậu ta là con ruột đã cho cậu ta tiền, mua cơ giáp tốt nhất cho cậu ta, chưa từng bạc đãi cậu ta, bây giờ cậu ta lại giở trò gì! 

Bà ta ấn mạnh vào màn hình quang não, gọi điện cho Thời Cẩn.

Kết quả bị từ chối rồi! Vậy mà Thời Cẩn lại kéo số của bà ta vào sổ đen.

Mẹ Thời tức giận chuyển sang gọi cho cậu hai Thời, sau khi kết nối lớn tiếng chất vấn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thời Cẩn lại đang náo loạn cái gì?”

“Sao con biết cậu ta náo loạn cái gì?” Cậu hai Thời nhanh chóng thêm mắm dặm muối nói lại một lần chuyện xảy ra hôm nay, còn nói thêm: “Nếu không phải cậu ta và bạn cậu ta cùng nhau ức hϊếp Thời Dược, con cũng sẽ không cướp cơ giáp của cậu ta cho Thời Dược.”

Dừng một chút, cậu hai Thời bổ sung: “Lại nói, Thời Dược vốn chỉ xem một chút, cậu ta tức giận cái gì chứ? Hơn nữa sau khi ức hϊếp Thời Dược cậu ta còn không xin lỗi, trực tiếp rời đi, đúng là không có lương tâm.”

Mẹ thời mắng một tiếng: “Nuôi phải thứ vong ân phụ nghĩa.” Tiếp đó lại hầm hừ nói: “Được rồi, cậu ta vốn không phải chúng ta nuôi lớn, không thân thiết với chúng ta là sự thật, đợi cha các con trở về, mẹ sẽ nói chuyện này cho cha các con, về phần Thời Cẩn thì không cần lo, cứ để cậu ta ở bên ngoài chịu chút khổ cực, con an ủi Thời Dược đi, chắc chắn thằng bé bị Thời Cẩn dọa sợ rồi.”

Nhìn thái độ trông mong khi bước vào nhà họ Thời của Thời Cẩn lúc trước, cậu ta nỡ rời nhà họ Thời sao?Đến lúc đó chẳng phải lại trở về, xin bước vào cửa nhà họ Thời!

Cậu hai Thời tỏ vẻ đương nhiên gật đầu, sau đó quay đầu nhìn em trai ngoan mềm của mình. Đây mới là em trai tốt của anh ta.

Thời Dược và Thời Cẩn căn bản không phải một loại người, Thời Cẩn sinh ra trong cô nhi viện, sống trong môi trường hoang dã tùy tiện, Thời Dược lại yếu đuối điềm đạm, em ấy chỉ muốn chơi cơ giáp của Thời Cẩn một chút thôi, vậy mà lại bị Thời Cẩn nhắm vào như vậy.

Cậu hai Thời không nhịn được an ủi Thời Dược: “Không cần để ý đến những chuyện này, mấy ngày nữa là Thời Cẩn sẽ trở về thôi.”

Thời Dược im lặng nghe hết toàn bộ quá trình nắm cơ giáp trong tay, nhút nhát gật đầu: “Cảm ơn anh hai.”

Cậu hai Thời xoa đầu Thời Dược, trong lòng lại oán hận Thời Cẩn hơn chút.

Cũng không nhìn lại xem mình là cái thá gì, cho dù là người nhà họ Thời thật thì thế nào? Được nuôi ở bên ngoài nhiều năm như vậy, sớm đã chẳng khác gì đám người thấp hèn kia rồi.

Cậu ta có tư cách gì so với Thời Dược? Đến lúc đó cậu ta trở về, nhất định phải sỉ nhục cậu ta một trận!

 

Hết chương 2.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play