Tiếng sập cửa vang dội từ phòng bên cạnh truyền ra, vang vọng trong hành lang của bộ Dược Tề, Thời Cẩn đứng ở cửa ra vào, tiện thế liếc nhìn cánh cửa phòng bên cạnh một cái.
Đương nhiên cậu biết người ở phòng bên cạnh là Thời Dược, buổi sáng Trần Sơn còn cố ý ra ngoài nghe ngóng một lượt, có điều tình huống bệnh nhân trong mỗi phòng bệnh của bộ Dược Tề đều được bảo mật, cho nên Trần Sơn cũng không nghe ngóng được cái gì.
Chỉ biết là cậu hai Thời bị thương rất nặng, là mức độ sẽ ảnh hưởng đến tinh thần thể kia.
"Không được." Ánh mắt Thời Cẩn quét nhìn một vòng, cuối cùng lại rơi xuống người Thẩm Tùy Phong: “Đội ngũ của anh có lính quân y, không cần đến tôi.”
Thẩm Tùy Phong bị lời nói của Thời Cẩn làm cho sững sờ. Trong huấn luyện trước đây không lâu, chính miệng anh ta đã nói ra câu này, anh cho rằng Thời Cẩn không biết, lại không ngờ được, hóa ra lúc ấy Thời Cẩn nghe thấy rõ ràng. Hơn nữa vào ngày hôm nay, trả lại nguyên vẹn cho anh ta.
"Tôi cần cậu!" Thẩm Tùy Phong không để ý đến thể diện nữa, anh ta sự Thời Cẩn sẽ vì vậy mà ghi hận mình, vội vàng giải thích: “Lúc ấy tôi thuận miệng nói ra mà thôi, Thời Cẩn, cậu là lính quân y tốt nhất tôi từng gặp, bây giờ chúng ta còn cùng ở trong 850, tôi vẫn luôn cần cậu.”
Lúc này Thời Cẩn đang dựa người lên khung cửa, ngước mắt nhìn lên, đôi mắt tp tròn trong veo có thể thấy đáy, con ngươi màu đỏ đón lấy ánh nắng sáng sớm, giọng nói trong trẻo mang nghi ngờ: "Anh cần tôi, nhưng sao tôi phải chữa trị cho anh? Tôi và anh cũng
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT