Lúc này một bụng nghi ngờ của Thời Thiên Thành đều bị ném lên chín tầng mây, nắm lấy tay Thời Dược, sắc mặt lạnh như tuyết rơi trên cao nguyên, thoạt nhìn xơ xác tiêu điều, nhưng trái tim lại đau muốn chết.
Anh ta hận sao người đang nằm lúc này không phải là anh ta, hận sao người không có tinh thần lực kia không phải là anh ta, vô cùng không nỡ nhìn thấy em trai mình gặp nạn.
Rất lâu sau đó, Thời Thiên Thành mới ra vẻ cứng rắn trấn an một câu: “Không sao, có anh ở đây.”
Thời Dược khẽ rên lên một tiềng, đầu óc hỗn loạn dần dần tinh táo, ánh mắt cậu ta đảo nhìn xung quanh, khi nhin thấy câu hai Thời vẫn còn hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh bên cạnh thì hơi khựng lại, sau đó thu hồi tầm mắt, lại nhìn về phía anh cả mình.
Từ trước đến nay anh cả cậu ta luôn lý trí và sắc sảo, tính cách giống như cha câu ta, có cái nhìn đại cục, con người ngay thẳng chính trực, mặc dù cũng thương yêu cậu ta, nhưng không yêu thương bất chấp không nguyên tắc giống như anh hai và mẹ, lần này nếu để anh cả biết chuyện, chắc chắn anh cả sẽ không dung túng cho cậu ta, cậu ta phải nghĩ cách giấu giềm anh cả mới được.
"Anh cả, em, hình như em -" Trong lòng Thời Dược thầm tính toán rõ ràng tất cả, trên mặt cũng toát ra vẻ hoảng sợ bất an: “Hôm qua sau khi em chăm sóc anh xong thì trở về phòng, đau đầu quá nên mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong lúc đó không biết làm sao nữa, em cảm thấy rất khó chịu, bèn gửi tín hiệu cầu cứu khẩn cấp cho anh hai, sau đó thì em không nhớ rõ gì nữa.”
Thời Thiên Thành không nghi ngờ gì, lấy báo cáo kiểm tra ra cho Thời Dược xem, khi anh ta đưa bản báo cáo cho Thời Dược, lông mày nhíu chặt lại, thoạt nhìn rất nghiêm túc: “Tự em xem đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT