Có phải có tin tốt nào muốn nói cho cô không, chẳng hạn như hắn muốn kết hôn với Ngải Thanh tỷ, nhưng cũng không cần phải cố ý tới nói cho cô đi, hơn nữa cô thật sự một chút cũng không muốn biết.

Ánh mắt Tiêu Tề dừng trên người cô, nhìn chăm chú một lúc lâu, Mạnh Vũ thực sự kinh ngạc, cô không hiểu ánh mắt hắn, hắn chưa bao giờ dùng ánh mắt chuyên chú như vậy nhìn cô.

“Rốt cuộc anh có chuyện gì?”

Lúc này nội tâm Tiêu Tề có chút phức tạp.

Thật ra sau khi Tiêu Tề và Mạnh Vũ chia tay cũng không cảm thấy gì nhiều, mấy năm nay hắn sớm đã quen xử lí mọi thứ một cách bình tĩnh.

Hắn vẫn như cũ mỗi ngày đúng giờ đi làm đúng giờ tan tầm, nên làm cái gì thì làm cái đó, cuộc sống dường như cũng không bị ảnh hưởng bởi chuyện này.

Bắt đầu khiến hắn ý thức được vấn đề là hai tháng sau khi chia tay, một ngày kia khi hắn về đến nhà, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc hiện lên ở cửa phòng ngủ.

Phòng ngủ đó là phòng cô dùng trước đây khi đến nhà hắn.

Hắn sững sờ ngay lập tức, gần như là không suy nghĩ nhiều, thân thể đã đi qua, hắn bước nhanh qua, nhưng không có gì trong phòng, căn phòng trống rỗng, mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng chỉnh tề, kể từ khi cô rời đi đã không có ai dùng phòng này, căn phòng sạch sẽ ngăn nắp đến quá mức, thậm chí ngay cả dấu vết cô từng ở đây cũng đều không còn.

Cô vốn không có ở đây, bóng dáng vừa mới hiện lên trước mắt chỉ là ảo giác của hắn.

Bên ngoài cửa sổ là không khí sôi động nhộn nhịp cùng với ánh đèn rực rỡ lộng lẫy chiếu sáng cả thành phố. Hắn ngồi trên giường ngây người, nội tâm đột nhiên xuất hiện một cảm giác cô đơn lạ lùng.

Cảm giác cô đơn này không thể giải thích được, hắn vốn nghĩ rằng cha mẹ lần lượt qua đời, nhiều năm như vậy hắn sớm đã quen với sự cô đơn, nhưng giờ phút này một mình ngồi trên chiếc giường cô đã từng ngủ qua, hắn lại cảm thấy trong lòng rầu rĩ khó chịu.

Cảm giác này vẫn luôn giằng co thật lâu, trong thời gian này Ngải Thanh mang theo Hoan Hoan đến đây sống với hắn, trước đây hắn cảm thấy ở chung với hai mẹ con Ngải Thanh khiến hắn cảm thấy ấm áp và hạnh phúc, nhưng bây giờ, cho dù trong nhà có tiếng cười đùa vui vẻ nhưng cảm giác cô đơn kia vẫn còn, hắn luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.

Thật là kỳ quái, hắn chưa từng có cảm giác thiếu vắng cô, hơn nữa từ ngày đó sau khi nhìn thấy ảo ảnh của cô hắn luôn nghĩ tới cô, ngay cả khi bọn họ ở bên nhau hắn cũng rất ít khi nhớ tới nàng.

Nghĩ cô đột nhiên nhảy đến trước mặt hắn làm bộ dọa hắn, sau đó mỉm cười hỏi hắn, “Anh có nhớ em không?”

Hoặc cô mặc một chiếc váy mới mua xoay xoay trước mặt hắn, cô chống cằm nhăn mặt nói với hắn, “Anh có cảm thấy may mắn khi có một cô bạn gái xinh đẹp như em không?”

Hắn nhớ rõ mỗi lần cô hỏi như vậy, hắn luôn quay đầu đi trong im lặng, nhưng trước đó, ngay cả một người thanh lãnh như hắn cũng không tránh khỏi bị vẻ đẹp của cô làm kinh sợ, đến nỗi nhịp tim cũng đập chậm đi nửa nhịp.

Cô luôn sinh động tươi đẹp như vậy, thời điểm cô cười rộ lên dường như có thể hòa tan cả băng tuyết.

Nghĩ về cô còn chưa đủ, hắn thường xuyên nằm mơ thấy cô, nhưng sau khi tỉnh dậy lại thấy trống rỗng cùng mất mát, cô sớm đã còn ở đây nữa, cô đã nói chia tay với hắn.

Cứ như vậy trôi qua năm tháng, cô vẫn không liên hệ với hắn, cô chưa bao giờ rời xa hắn một thời gian dài như vậy, khi bọn họ ở bên nhau, cô tuy không đến mức mỗi ngày điện thoại quấy rầy hắn, nhưng cách một hai ngày vẫn sẽ gọi cho hắn.

Hắn phát hiện hắn không quen được với cuộc sống vắng bóng cô, cô gái kêu Mạnh Vũ kia luôn thích ở bên người hắn, cô luôn mỉm cười với hắn, khi hắn làm việc thì cô ôm mặt ngây người nhìn.

Nhưng bây giờ, những cảnh hàng ngày này đã không xuất hiện nữa.

Hắn bắt đầu hoảng hốt, cuối cùng nhịn không được gọi cho cô, hắn hiếm khi chủ động gọi cho cô, nhưng ngoài dự kiến của hắn, đường dây bên kia vẫn luôn ở trạng thái bận, sau đó hắn mới ý thức được cô chặn số hắn. Hắn lại dùng phần mềm khác liên lạc cô, nhưng vẫn làm hắn ngoài ý muốn, cô xóa tất cả các số điện thoại của hắn, hắn thêm bạn tốt cô nhưng một lúc lâu cũng không được thông qua.

Loại cảm giác khủng hoảng này càng ngày càng mạnh mẽ.

Thậm chí hắn cũng không hiểu tại sao lại như vậy, từ khi nào hắn đã quen với cuộc sống có cô ở bên cạnh, trước đây hắn chưa từng nghĩ khi cô rời đi sẽ làm hắn chân tay luống cuống như thế.

Hắn nghĩ tới việc cô chia tay hắn năm tháng trước, hắn luôn cho rằng khi cô nghĩ thông suốt sẽ tự mình trở về, hắn sớm đã thành thói quen bị nàng theo đuổi, trong nhận thức của hắn, Mạnh Vũ không thể không có hắn.

Nhưng lúc này đây, dường như đã thành sự thật.

Loại cảm giác hoảng loạn này mang lại rất nhiều di chứng, chẳng hạn như hắn thường mắc phải những sai lầm thông thường trong công việc, chẳng hạn như khi hắn và Ngải Thanh cùng nhau ăn cơm sẽ vô thức gọi tên của Mạnh Vũ, chẳng hạn như hắn bắt đầu mất ngủ, đặc biệt khi mơ thấy cô vào ban đêm, hắn luôn không thể ngủ được một lúc lâu.

Hắn bắt đầu thử đi tìm cô, nhưng cô chuyển nhà hắn không biết cô đã đi đâu, sau đó hắn hỏi thăm nhiều người mới biết được địa chỉ nhà mới của cô, hắn đến nhà mới của cô tìm cô rất nhiều lần nhưng cô lại không có ở đó. Sau đó hắn nghe nói cô đã đi du lịch, hơn nữa địa điểm không cụ thể, vì vậy hắn cũng không thể đi tìm cô.

Trong khoảng thời gian này, hắn sẽ đến chỗ cô mỗi cuối tuần, gõ cửa nhà cô, mỗi một lần đều là trở về trong thất vọng, cho đến ngày hôm qua hắn nhận được tin cô trở về, sáng sớm hôm nay gấp không chờ nổi mua vé đến Yến Thành, chỉ là gõ cửa nhà cô vẫn như cũ không ai trả lời, nên hắn chờ cô ở gara.

Vẫn luôn chờ đợi thật lâu rốt cuộc có thể nhìn thấy cô xuất hiện.

Đã không nhìn thấy cô ấy hơn một năm, tóc cô dài hơn ngoài chuyện đó dường như cô cũng không thay đổi gì nhiều. Cô vẫn xinh đẹp, dáng người vẫn yểu điệu như vậy, sắc mặt cũng không buồn không vui, nhìn không giống một người đang thất tình.

Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận lại bọn họ đã chia tay hơn một năm rồi, thời gian một năm này đủ để bình tĩnh rất nhiều chuyện. Tuy nhiên hơn một năm này lại không khiến hắn bình tĩnh tình cảm với cô, thậm chí không thể hiểu được tại sao cô càng rời xa hắn lại càng nhớ cô, nhưng rõ ràng cô không giống như hắn.

Sự bình tĩnh của cô làm hắn hơi tức giận, nhưng niềm vui khi gặp lại cô đã áp đảo tất cả mọi thứ, hắn vội vàng đẩy cửa xuống xe, trong lúc nhất thời lại cảm thấy hơi khẩn trương, cho đến khi cô chuẩn bị đi vào thang máy hắn mới gọi tên cô.

Cô quay đầu lại nhìn hắn, hắn vẫn luôn chú ý vẻ mặt của cô, gặp lại hắn nhưng cô lại không biểu hiện một chút vui vẻ nào cô trông rất bình tĩnh, cô hỏi hắn sao lại đến đây.

Sao lại đến đây, tất nhiên là vì tìm cô.

Hắn chưa từng có tư thái thấp trước mặt cô, cũng chưa bao giờ chủ động tới tìm cô, hắn có chút không thích ứng được, nhưng hắn thực sự muốn cô quay lại với hắn.

Vì vậy hắn trầm mặc một lúc mới nói: “Anh xin lỗi, trước đây anh không làm tốt, là anh không khiến em cảm thấy an toàn, anh và Ngải Thanh cũng không phải như em nghĩ. Năm đó anh có thể đi học là nhờ có nhà bọn họ giúp đỡ, bây giờ cô ấy gặp rắc rối, theo lí anh nên giúp cô ấy, đây là anh thiếu nhà bọn họ.”

“Ồ?” Mạnh Vũ ngữ khí trào phúng, “Anh muốn trả ơn cho cô ấy có rất nhiều cách khác, không cần phải tự tay làm mọi thứ, cũng không cần phải bày ra bộ dáng người cha tốt ân cần? Mua nhà nuôi con gái cô anh còn chưa đủ, anh còn muốn đưa người đến công ty sau đó là về nhà. Anh muốn trả ơn không có gì sai, nhưng tại sao anh lại không suy nghĩ cho người làm bạn gái anh là tôi? Tôi không hào phóng như anh Tiêu Tề, anh có thể chấp nhận con bé kêu anh là ba ba, nhưng tôi không thể chấp nhận được.”

Dù sao thì mọi chuyện đều đã kết thúc, dĩ nhiên cô không cần phải suy nghĩ nhiều, trong lòng có gì khó chịu thì nói cái đó, cô đại khái cũng đoán được Tiêu Tề sẽ trả lời như thế nào. Hắn sẽ nói em không cần phải so đo với trẻ con, hoặc là sẽ nói Mạnh Vũ, em không nên tùy hứng như vậy. Dù sao thì hắn đã quen với việc cô thỏa hiệp vì hắn.

Mạnh Vũ đột nhiên cảm thấy không thú vị, một chút cũng không muốn nghe hắn trả lời.

Cô đang muốn xoay người rời đi, không ngờ lại nghe hắn nói “Là anh không giải quyết tốt chuyện đó khiến em buồn, xin lỗi. Em yên tâm, sau này em sẽ không nghe thấy Hoan Hoan kêu anh là ba ba nữa.”

Cô dừng lại bỗng nhiên nhìn hắn, cô có nghe lầm không, Tiêu Tề lại thỏa hiệp với cô?

Nhưng, nhưng chẳng có ích lợi gì, đều đã kết thúc.

Cô lắc lắc đầu, sắc mặt không có bất kì gợn sóng nào, giọng nói cũng vô cùng bình tĩnh: “Không có sau này Tiêu Tề, chúng ta đã kết thúc.”

Mạnh Vũ bước vào thang máy, trước khi thang máy đóng lại Tiêu Tề lại bước nhanh tới cố chấp chen vào thang máy, hắn đứng bên người cô cúi đầu nhìn cô, khi nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của cô hắn nói: “Anh sẽ đền bù, đối với những tổn thương của em, anh sẽ từ từ bù đắp tất cả cho em.”

Mạnh Vũ: “…”

Tổn thương? Đền bù? Cô lại có thể nghe những lời này từ miệng Tiêu Tề, thật đúng là chuyện trọng đại hiếm có trong đời. Cô nghĩ tới cô bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, lạnh nhạt, không đáp lại, hắn dùng sự lạnh lùng khiến cô thất vọng hết lần này đến lần khác, tại sao đến bây giờ mới nghĩ đến việc đền bù cho cô? Khi cô yêu hắn ngay cả nhìn hắn cũng không muốn nhìn cô, nhưng khi cô sắp quên được hắn thì hắn lại nói muốn đền bù cho cô, có phải đã quá muộn không? Cô đã không chờ mong gì nữa.

“Không cần, đều đã kết thúc, anh cũng không cần phải bù đắp cho tôi gì cả, lần trước tôi nói chia tay anh không phải cũng đồng ý sao, nếu đã đồng ý, tại sao chúng ta không dứt khoát một chút?”

Tiêu Tề không nói gì, lẳng lặng nhìn cô, hắn nhìn cô bằng đôi mắt sâu và phức tạp, dường như có cả ngàn lời muốn nói với cô. Cô thậm chí còn cảm thấy trong ánh mắt hắn lộ ra một loại thâm tình, điều mà anh chưa bao giờ thể hiện trước mặt cô.

Thang máy lâm vào sự trầm mặc, qua một hồi lâu mới nghe hắn nói: “Nếu không làm chút gì đó, anh sợ anh sẽ hối hận.”

Mạnh Vũ đột nhiên muốn cười khi nghe những lời này, thật sự không nghĩ tới có một ngày Tiêu Tề cũng sẽ dùng ánh mắt tràn đầy thâm tình như thế nhìn cô, cũng chưa từng nghĩ tới Tiêu Tề sẽ nói loại lời nói muốn đền bù cho cô này, hắn vĩnh viễn đều lạnh lùng như vậy, mặc kệ cô dùng cách gì yêu hắn nhiều như thế nào, hắn đều không quan tâm.

Bây giờ rốt cuộc cũng hạ quyết tâm phải rời khỏi hắn, hắn lại chạy tới nói với cô, hắn muốn bù đắp cho cô.

Có ích lợi gì đâu?

Thật là buồn cười!

Hơn nữa.. Cô sắp phải gả cho người khác.

Ngay khi cửa thang máy mở ra, Mạnh Vũ bước ra ngoài, vẻ mặt bình tĩnh nói với hắn: “Đã muộn rồi Tiêu Tề, đời này chúng ta đã không thể ở bên nhau.”

Tác giả có lời muốn nói:

Mạnh Vũ: Ngược anh nhất thời sảng, truy anh hỏa táng tràng (*).

(*) Giống câu “Ngạo kiều nhất thời sảng, truy thê hỏa táng tràng” á mọi người thường là chỉ nam chính lúc đầu thì ngạo kiều, sau đó để lấy lòng nữ chính mà dùng hết tất cả thủ đoạn.

Chương sau nam chính lên sân khấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play