Mạnh Vũ kinh ngạc một chốc rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, cô giễu cợt một tiếng nói: “Con chả phải là đại tiểu thư đoan trang gì, một đại hào môn như Bắc Việt Hạ gia để ý nhất là môn đăng hộ đối, người ta sẽ nhìn trúng con sao?”
Tề Mị im lặng một chút, vài lần muốn nói lại thôi.
Mạnh Vũ cũng không vội, yên lặng chờ, cuối cùng Tề Mị thở dài nói: “Ban đầu người nhà họ Hạ muốn cưới là chị của con.”
Mạnh Vũ hiểu ra: “Cho nên là Uông Thục Viện không muốn gả? Uông Thục Viện không muốn gả nên các người đổi thành con? Các người không cho nhà họ Hạ mặt mũi như vậy, nhà họ Hạ có thể đồng ý sao?”
Tề Mị nói: “Nhà họ Hạ đã đồng ý rồi nên mẹ mới đến đây nói chuyện với con.”
Mạnh Vũ: “…”
Nhà họ Hạ là gia tộc lớn sĩ diện nhất, vậy mà lại đồng ý để Uông gia treo đầu dê bán thịt chó [1]? Cho dù Hạ gia muốn trả lại thì người tiếp theo cũng không nên là cô chứ? Cô chẳng qua chỉ là con gái riêng của Uông Vệ Quốc, cũng không phải là tiểu thư chân chính của Uông gia. Hơn nữa ngoại trừ việc cô lớn lên có vẻ ngoài xinh đẹp hơn Uông Thục Viện, mọi thứ còn lại đều kém hơn so với người ta.
Uông Thục Viện người ta là tiểu thư danh xứng với thực, tốt nghiệp học viện mỹ thuật nổi tiếng thế giới, bây giờ đang là nhà thiết kế trang sức cho một nhãn hiệu cao cấp.
Có bối cảnh, có bằng cấp, bản nhân cũng đủ ưu tú, giống như Uông Thục Viện mới là ứng cử viên lý tưởng cho vị trí con dâu hào môn, còn cô… tuy rằng cuộc sống lúc bố cô còn sống cũng rất tốt nhưng không thể gọi là hào môn. Sau khi bố cô mất, nhà cô cũng thành người sa cơ thất thế [2]. Cô muốn thân phận không có thân phận, muốn thành tựu không có thành tựu, ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp không có tài năng đặc biệt. Loại người như cô sao có thể được người lớn của đại gia tộc hào môn coi trọng?
Thật ra Uông Thục Viện từ chối Mạnh Vũ cũng có thể hiểu. Tuy vị Sở tiên sinh kia bây giờ là nhân vật đứng đầu Bắc Việt, hơn nữa sau trải qua mấy lần cải cách giá trị thị trường của Bắc Việt cũng tăng lên vài lần, giá trị hiện giờ của anh đã qua trăm tỷ. Vừa có quyền thế lại có tiền, người đàn ông như vậy tất nhiên có rất nhiều phụ nữ lao vào.
Chỉ là nghe nói vị Sở tiên sinh này phần mềm thực lực không tồi nhưng phần cứng thật sự không được. Chiều cao chỉ có một mét sáu bảy, lớn lên còn xấu xí, nghe nói tuổi của anh còn là làm giả, tuyên bố với bên ngoài không đến 30 tuổi, thật ra chỉ sợ đã đến 40.
Hơn nữa bởi vì thủ đoạn quá của anh quá tàn nhẫn, bên ngoài đồn đại vị Sở tiên sinh này có tâm lý biến thái vặn vẹo, hơn nữa tuy rằng nhà họ Hạ là hào môn, nhưng lại quá trọng nam khinh nữ, phụ nữ ở nhà bọn họ không có địa vị gì. Lúc trước con dâu nhà họ Hạ vì để sinh con cho nhà họ Hạ mà suýt chút nữa mất mạng. Vào thời điểm ấy, chuyện này còn bị mọi người bàn tán xôn xao rất lâu. Cho nên vị Sở tiên sinh này đã lớn tuổi, lớn lên không những lùn mà khuôn mặt còn bình thường, nhà bọn họ lại là cái hố lửa, người kiêu ngạo [4] như Uông Thục Viện không muốn gả cũng có thể hiểu.
Nhưng mà Uông Thục Viện không gả, bọn họ lập tức để hố lửa này cho cô.
Chẳng qua Mạnh Vũ đã sớm thành thói quen, trong lòng thật ra cũng không có nhiều sóng gió.
“Tuy rằng Sở tiên sinh đúng là có một ít khuyết điểm nhưng sau khi con gả qua đó sẽ trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Hạ gia. Bố chồng đã lớn tuổi không có nhiều sức để quản các con, mẹ chồng cũng không còn nữa, con gả qua đó sẽ trực tiếp làm chủ nhà. Tuy nói nhà họ Hạ có nhiều quy tắc nhưng Sở tiên sinh đã mua một căn nhà ở bên ngoài một mình, quy củ của Hạ gia cũng không đặt lên đầu con. Sau khi con gả cho cậu ấy cả đời vinh hoa phú quý hưởng không hết, đây là chuyện mà bao nhiêu người cầu còn không cầu được đấy?”
Mạnh Vũ nói: “Nếu điều kiện của anh ta tốt như vậy sao Uông Thục Viện không muốn lấy chồng? Hơn nữa bây giờ con đã không còn là đứa bé chỉ có thể mặc quần áo thừa của Uông Thục Viện, chỉ có thể chơi đồ chơi dư của cô ta, lúc nào cũng phải nhường nhịn cô ta. Cô ta không muốn gả thì con phải gả thay cho người đàn ông đó sao, dựa vào cái gì chứ? Con đã lớn rồi, con có quyền được lựa chọn.”
“Ý con là con không lấy chồng?”
“Đúng vậy, con không gả, người ta muốn cưới Uông Thục Viện, nên ai muốn kết hôn thì kết hôn. Dựa vào cái gì mà bắt con gả cho người mà Uông Thục Viện không cần chứ?”
“Nữu Nữu……” Vẻ mặt Tề Mị khó xử: “Nhưng chúng ta đã nói với nhà họ Hạ bên kia rồi.”
Mạnh Vũ cười lạnh: “Cho nên… Cuối cùng các người có coi con là người trưởng thành tự có suy nghĩ và lựa chọn hay không? Chưa từng có hỏi qua ý con đã quyết định thay con, cái gì cũng tính toán xong hết rồi mới nói cho con, con không phải là con rối.”
Tề Mị cúi đầu, hai mắt đỏ hoe: “Mẹ cũng không có cách nào khác, con cũng biết mẹ làm mẹ kế cũng không dễ dàng gì. Con gả cho Sở tiên sinh thật sự rất tốt, cậu ấy cũng không giống như trong lời đồn, chuyện không tốt duy nhất là lớn lên hơi lùn và xấu một ít. Nhưng giá trị nhất của một người đàn ông không phải cậu ta cao hay thấp, mập hay ốm, cũng không phải vẻ ngoài của cậu ta. Đánh giá một người đàn ông tốt hay xấu quan trọng nhất là khả năng của câu ấy. Nếu con có thể gả cho cậu ấy, sau này sẽ không có ai dám bắt nạt con.”
“Mẹ thật sự không muốn con bị người ta khi dễ hay là không muốn khó xử trước mặt hai bố con nhà họ Uông? Nếu mẹ từ chối giúp con, có phải mẹ lo lắng sẽ không giữ được cái chức bà chủ nhà họ Uông này không, vinh hoa phú quý sau này cũng không giữ được. Nếu con gái mẹ có thể gả cho Bắc Việt Hạ gia trở thành bà chủ hào môn, giá trị con người của mẹ cũng đi như thuyền nổi lên theo nước, sau này còn ai còn dám xem thường người mẹ kế như mẹ chứ?”
Tề Mị ngạc nhiên nhìn cô, hai hàng nước mắt trong suốt như pha lê khẽ chảy, một lúc lâu sau bà mới nói: “Nữu Nữu, sao con có thể nói mẹ như vậy? Con có biết con nói những lời này làm mẹ rất đau lòng không?”
Bà vừa nói vừa bắt đầu lau nước mắt, khóc thật đáng thương, trông rất tủi thân.
Mạnh Vũ lại nói: “Được rồi, mẹ không cần phải khóc sướt mướt trước mặt con, con lại không phải đàn ông, không nhìn nổi dáng vẻ này của mẹ đâu.”
Tề Mị không nói chuyện, chỉ khóc.
Mạnh Vũ nhìn đến phiền lòng, phất tay: “Được rồi, mẹ muốn khóc thì cứ khóc đi, con phải đi giặt quần áo, con đã nói rất rõ ràng rồi.”
“Nữu Nữu, mẹ cũng không muốn ép con, mẹ cũng không muốn ép con gả cho người con chưa từng thấy mặt, nhưng mẹ không có cách nào khác, chỉ trách mẹ vô dụng, là mẹ quá yếu đuối, không bảo vệ được con.”
Mạnh Vũ dừng chân, không quay đầu lại, cô nghe được Tề Mị ở sau lưng còn nói thêm: “Nữu Nữu, cứ coi như mẹ cầu xin con được không? Bây giờ chuyện đã đến mức này rồi, bên phía nhà họ Hạ đã khoan nhượng cho chúng ta thay đổi cô dâu một lần rồi nếu đổi lại lần nữa thì nhà họ Hạ sẽ nghĩ thế nào? Hạ gia sẽ nghĩ chúng ta cố ý khiêu khích. Một nhân vật như Sở tiên sinh sao chúng ta có trêu vào được? Đừng nói chỉ có con với mẹ, ngay cả toàn bộ nhà họ Uông cũng đều không thể trêu vào. Nếu là thật sự chọc giận Hạ gia, chú Uông cũng không có cách nào ở lại Yến Thành được, phải biết rằng lúc trước ông ấy có thể tới Yến Thành cũng ít nhiều có Hạ gia nâng đỡ.”
“Chẳng lẽ con thật sự nhẫn tâm nhìn sự nghiệp của chú Uông vất vả kinh doanh bị hủy hết hay sao? Con đừng quên lúc con mười tuổi đã cùng mẹ đến Uông gia, là chú Uông đã nuôi lớn con.”
Trái tim Mạnh Vũ chợt lạnh ngắt: “Quả nhiên không ai hiểu con gái bằng mẹ, mẹ biết cách khiến con vào khuôn khổ hơn ai hết. Phải, con đã ăn cơm của Uông gia mà lớn lên, chú Uông cho con đi học, cho con ăn mặc, khi ông ấy cho dù con có vượt qua núi đao, biển lửa cũng không từ chối, nếu không thì đúng là không biết tốt xấu.”
“Nữu Nữu, xin lỗi, mẹ rất xin lỗi.”
Mạnh Vũ hít sâu một hơi: “Con biết nên làm như thế nào, con sẽ gả cho Sở Tu Cẩn.”
Cô nói vô cùng bình tĩnh.
Vỗ dĩ cô còn cho rằng Tề Mị thấy cô đồng ý sẽ chuyển từ buồn thành vui hoặc là còn khen cô cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, không nghĩ tới Tề Mị lại ngơ ngác nhìn cô, một lúc lâu cũng nói không nên lời.
“Mẹ trở về đi, nếu con đã đồng ý rồi thì sẽ làm được. Còn có, đây là lần cuối cùng, sau này con sẽ không nợ Uông gia bất kỳ cái gì.”
Muốn đền đáp ân tình của nhà họ Uông cũng không cần phải hy sinh hạnh phúc của cả hạnh phúc cô như vậy, nhưng Uông gia hy vọng cô làm như vậy thì cô sẽ làm như thế.
Mạnh Vũ vào phòng giặt, bên ngoài lờ mờ nghe thấy tiếng nức nở của Tề Mị.
Một lát sau cô nghe thấy Tề Mị ở bên ngoài nói: “Mẹ đi rồi, con một mình ở bên ngoài cũng phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.”
Mạnh Vũ nghe thấy tiếng đóng cửa ngay sau đó, tiếng nức nở của Tề Mị cũng biến mất theo.
Mạnh Vũ thở dài thật mạnh, đột nhiên có hơi muốn khóc.
Người khác từ nhỏ có bố mẹ làm bạn, nhưng bố cô sớm đã không còn nữa, mẹ lại là người chưa từng chịu khổ, khi còn nhỏ sống dựa vào bố, sau khi lấy chồng thì sống dựa vào chồng, không có người dựa vào bà đương nhiên sẽ sống không nổi. Cho nên ngay sau khi chồng chết, bà dắt theo Mạnh Vũ gả cho một người có tiền như Uông Vệ Quốc. Chỉ vì muốn sắm vai bà mẹ kế tốt, từ nhỏ bà đã cố ý thiên vị Uông Thục Viện. Từ lâu đã không có tình thương của bố, cũng không cách nào cảm nhận được tình thương của mẹ. Vất vả lắm mới gặp được chân mệnh thiên tử của mình. Cô mơ mộng về cuộc sống sau khi gả cho anh ta, cô có thể hoàn toàn thoát khỏi cái gia đình kia, cô sẽ cùng anh ta có cuộc sống hạnh phúc. Nhưng mà cô yêu anh ta nhiều năm như vậy, trong lòng chân mệnh thiên tử căn bản không có cô, “ánh trăng sáng” của anh ta vừa xuất hiện thì cô đã chính thức GAME OVER.
Bây giờ cô còn phải gả cho một người đàn ông chưa từng gặp mặt.
Hai mắt cay cay, cô cảm thấy số mệnh của mình đúng là khổ.
Một mình cô buồn bã một lúc, trong lúc vô tình vừa ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương. Phòng giặt và phòng vệ sinh ở bên cạnh nhau, trên vách tường được khảm một chiếc gương rất lớn. Trong nhà cô có rất nhiều gương, thuận tiện cho cô lúc nào cũng có thể thưởng thức vẻ đẹp của mình.
Lại thấy một cô gái có gương mặt nhỏ bằng bàn tay trong gương, đôi mắt to mà ướt át, cái mũi nhỏ nhưng khá cao, khuôn miệng nhỏ đầy đặn. Đầy đặn lại tươi sáng, không chỉ như vậy trời sinh đã có một làn da trắng nõn, không cần phải chăm sóc quá mức cũng đủ trắng nõn mịn màng.
Cô nhìn bản thân trong gương hết chớp mắt lại mím môi, cứ nháy mắt như vậy, một đôi ướt át trong suốt tự nhiên toát ra một loại mị lực. Vốn dĩ ủy khuất đầy bụng hận không thể khóc lớn một lúc, đến khi nhìn bản thân trong gương, nháy mắt không khóc nổi nữa.
Cứ cho là ông trời ghen tỵ với cô đi, ai bảo cô xinh đẹp như này làm gì.
Haizz…
Sau khi giặt xong quần áo, Mạnh Vũ đến nhà họ Hạ tìm Hạ Hạm một chuyến. Từ sau khi Hạ Hạm mang thai vẫn luôn ở lại nhà của bố mẹ chồng. Cô vẫn luôn du lịch bên ngoài đã hơn một năm, ngay cả người bạn tốt sinh con cũng không về.
Mang theo quà cáp đến tặng bạn tốt, còn có đồ chơi cho cháu trai và cháu gái để tạ lỗi, còn trêu chọc hai bảo bối đáng yêu. Mẹ chồng Hạ Hạm pha trà cho hai người, Hạ Hạm đưa cô đến sân sau muốn cùng cô tâm sự chuyện trên trời dưới biển.
Mạnh Vũ kể cho cô ấy nghe một chút về những kinh nghiệm qua chuyến du lịch của mình, Hạ Hạm nghe xong rất ngạc nhiên.
Kể xong chuyện thú vị trong chuyến du lịch, Mạnh Vũ chống cằm hỏi cô: “Cậu nói xem, nếu tớ làm thím nhỏ của cậu thì cậu có cảm thấy xấu hổ không?”
“Thím nhỏ? Không phải người Sở Tu Cẩn muốn cưới là chị cậu sao?”
Mạnh Vũ nói: “Uông Thục Viện không muốn gả, bọn họ đổi thành tớ.”
Hạ Hạm: “…” Hạ Hạm bày ra bộ mặt một lời khó nói hết: “Cậu đồng ý rồi sao?”
Mạnh Vũ chớp mắt về phía cô: “Nếu tớ đồng ý rồi thì sau này khi cậu nhìn thấy tớ mà gọi thím nhỏ có phải là rất khó xử không?”
“Cậu thật sự đã đồng ý rồi?”
Mạnh Vũ không nói chuyện.
Hạ Hạm lộ ra vẻ mặt khẩn trương: “Vấn đề không phải là có phải gọi thím nhỏ hay không, quan trọng là cậu có biết Sở Tu Cẩn là loại người gì không? Người này tuyệt đối không phải dạng người tốt gì, cũng không có kết cục tốt, nếu cậu đồng ý rồi, tớ sợ cậu sẽ hối hận.”
Mạnh Vũ chống cằm thở dài, lại dùng giọng điệu như nói chuyện phiếm: “Tớ cũng không có lựa chọn nào khác, tớ ăn cơm của Uông gia mà lớn lên, đây là tớ nợ Uông gia, Uông gia muốn tớ gả tớ cũng không còn cách nào khác.”
“Cho nên… Cậu đồng ý rồi?”
“Tớ không thể không đồng ý được.”
Hạ Hạm im lặng một lát rồi hỏi: “Tớ có thể giúp gì cho cậu được không?”
“Không cần đâu, có lẽ đây là số của tớ rồi.”
Hạ Hạm nhất thời không biết nên nói gì, cô ấy nắm chặt lấy tay Mạnh Vũ, giống như đang an ủi cô, trừ cái này ra thì cô cũng không thể làm gì khác được.
Hàn huyên với Hạ Hạm thêm một lúc nữa Mạnh Vũ mới về. Cô đỗ xe ở gara dưới tầng hầm, vừa định bước vào thang máy thì nghe được phía sau có người gọi cô.
“Mạnh Vũ.”
Chu dù đã đi xa hơn một năm, cho dù cô đã không còn thói quen mỗi ngày đều nhớ tới anh ta, nhưng thân thể giống như là có ký ức, nghe thấy âm thanh quen thuộc, thân thể giống như bị đông cứng lại, tim cũng không tự giác bắt đầu đập nhanh hơn.
Qua một lúc lâu cô mới phản ứng lại được, quay đầu nhìn về phía người tới.
Anh mặc sơ mi trắng cùng với quần tây đen cao lớn đứng trước mặt cô. Cô nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy anh, lúc đó anh cũng mặc sơ mi trắng. Một ngày kia anh từ ánh sáng đi qua bóng tối, ánh mặt trời cắt ngang hình bóng của anh, trước ngực và sau lưng anh căng ra tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp.
Anh vẫn đẹp trai như lần đầu gặp mặt, trên người lại có thêm một loại mị lực thành thục ổn trọng nam tính.
Đột nhiên cô có hơi hoảng hốt, giống như thấy được thiếu niên trong trí nhớ nhưng cô cũng biết rõ, cô và anh ta đã sớm là cảnh còn người mất.
“Sao anh lại ở đây?” Cô hỏi anh ta.
Anh ta im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Anh ở đây chờ em.”
“Chờ tôi? Sao anh biết tôi ở đây?”
Cô đã chuyển đi, cô cũng không rõ anh ta tìm ra nơi này như thế nào.
“Nếu anh muốn biết em ở đâu thì anh luôn có cách để biết.”
Tìm mọi cách để biết nơi cô ở, còn cố ý ở đây chờ cô? Thật đúng là không thể hiểu nổi anh ta.
Mạnh Vũ cười, nụ cười có phần châm biếm: “Tiêu Tề, anh đừng quên chúng ta đã chia tay rồi, nếu đã chia tay anh còn tới tìm tôi làm gì?”
———–Tác giả có lời muốn nói:
Ngược Tiêu Tề
Đừng bị những lời đồn về nam chính dọa sợ. Tui đã xem qua cốt truyện, nam chính thực sự còn đẹp hơn cả đại soái ca đó nha.
Chú thích:
[1] Treo đầu dê bán thịt chó: để chỉ những người làm ăn gian dối, bên ngoài thế này, bên trong thế khác.để chỉ những người làm ăn gian dối, bên ngoài thế này, bên trong thế khác.
[2] Người sa cơ thất thế: trước có quyền có thế, sau bị lụn bại hay bị phá sản.
[3] Tâm cao khí ngạo: kiêu ngạo, thường chỉ tính cách những con người có tài