Cô lấy ra chìa khóa mở cửa, đang muốn đóng cửa lại thì thân hình cao lớn của Tiêu Tề đột nhiên xuất hiện. Anh ta giờ, anh ta giữ chặt khung cửa nhìn cô.
“Có thể cho anh vào nhà được không?” Tiêu Tề hỏi cô.
Cô không nghĩ tới chuyện anh vẫn luôn theo tới đây.
Vẫn là không nên. Cô đã đau một lần rồi vất vả lắm mới thoát ra được, không thể chìm đắm lần nữa, không thể lại tự làm khó mình. Tiêu Tề có lực sát thương rất lớn đối với cô, không thể để anh ta tới gần.
“Tiêu Tề, anh về đi.”
Nhưng Tiêu Tề lại trực tiếp kéo cửa ra đi vào, anh ta nhìn đống đồ ăn thừa trên sô pha, đồ ăn rơi rớt trên sàn chưa kịp dọn. Anh không nói gì, bắt tay vào dọn dẹp.
Nhét túi hàng vào thùng rác rồi đi tìm chổi và hót rác quét sạch sẽ. Nhìn anh ta bận rộn ra ra vào vào, Mạnh Vũ nói: “Anh không cần phải như vậy.”
Anh ta dọn dẹp sạch sẽ ghế sô pha, lại hỏi cô: “Em đói bụng không?” Rất rõ ràng là anh ta không nghe thấy lời cô nói. Anh ta đi đến tủ lạnh, mở cửa tủ lạnh, nhìn thấy đống đồ bên trong còn sót lại của cô, nhíu mày, “Sống một mình cũng không biết tự chăm sóc bản thân, em chờ một chút, anh ra ngoài mua chút rau rồi về.”
“Tiêu Tề!”
Anh ta lại không muốn nghe cô nói chuyện, không biết trước khi đóng cửa đã nghĩ gì, anh ta quay lại cầm lấy chiếc chìa khóa Mạnh Vũ đặt trên bàn trà.
Mạnh Vũ: “…”
Mạnh Vũ đang định nói gì đó nhưng anh ta đã cầm chìa khóa ra cửa.
Mạnh Vũ ngơ ngác ngồi trên sô pha, dưới chân đã được anh ta quét sạch sẽ, vết bẩn trên miếng lót sô pha lót cũng bị anh ta ném vào máy giặt trong phòng giặt đồ.
Anh ta đúng là người rất hiểu cuộc sống. Dù không yêu cô nhưng lúc hai người ở bên nhau, anh ta vẫn chăm sóc cô rất tốt.
Mạnh Vũ vội vàng lắc đầu, không được không được, tuyệt đối không được nghĩ như vậy, không thể bị anh ta mê hoặc. Vất vả lắm mới thoát khỏi lồng giam của anh ta, chẳng lẽ lại muốn bị nhốt thêm một lần sao?
Mạnh Vũ lấy miếng lót sô pha ra dùng cho đỡ lạnh. Một lúc sau thì nghe thấy tiếng mở cửa, là Tiêu Tề mang theo túi đồ ăn đã mua trở về.
Anh ta mang rau vào bếp bắt đầu rửa, Mạnh Vũ đi về phía anh ta nói: “Tiêu Tề anh không cần phải làm như vậy, em đã giữa chúng ta không có khả năng.”
“Em biết đấy, lúc anh nấu cơm không thích có người ồn ào.”
Mạnh Vũ cảm thấy cực kỳ bực bội, cô tức giận nói: “Tiêu Tề anh cút ra ngoài cho tôi.”
Anh ta dừng tay, quay đầu nhìn cô, đôi mắt dại ra vài giây. Cô chưa bao giờ nói chuyện với anh ta bằng giọng điệu lạnh lùng sắc bén như thế. Ánh mắt Tiêu Tề trở nên ảm đạm, anh ta nói: “Nếu anh không đi thì sao? Em báo cảnh sát bắt anh à?”
“…”
“Ra ngoài đợi, làm xong anh gọi em.”
Mạnh Vũ không bao giờ nghĩ tới Tiêu Tề cũng có lúc mặt dày mày dạn như vậy, cô nên làm gì bây giờ, đuổi cũng không đi, chẳng lẽ thật sự phải báo cảnh sát?
Mạnh Vũ cảm thấy làm ầm lên sợ là cũng vô dụng, cô muốn nói chuyện nghiêm túc với Tiêu Tề.
Cô điều chỉnh lại hô hấp, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nói với anh ta: “Tiêu Tề, anh quên sao, chúng ta đã chia tay rồi.”
Tiêu Tề cúi đầu thái rau, cũng không liếc nhìn cô một cái: “Chia tay thì không thể làm hòa được sao?”
Làm hòa? Mạnh Vũ cười tự giễu. Cô im lặng một lát rồi nói thẳng với anh ta: “Tôi sắp kết hôn rồi.”
Cuối cùng anh ta cũng dừng động tác nhìn về phía cô: “Với ai?”
“Mặc kệ là ai, tóm lại tôi sắp kết hôn rồi.”
Anh ta quay đầu lại đi tiếp tục thái rau: “Hơn một năm không gặp mà em vẫn trẻ con như vậy.”
Tất nhiên anh ta không tin lời cô nói, cảm thấy cô cố ý nói muốn kết hôn để kích thích anh ta.
Mạnh Vũ thật sự thấy khó chịu, cô cao giọng: “Anh làm như vậy đến cuối cùng có ích lợi gì?”
“Có hay không chỉ anh mới biết được.”
Khuyên can mãi cũng không được, Mạnh Vũ đột nhiên thấy mệt mỏi. Bỏ đi, anh ta muốn thế nào thì cứ thế đi. Cô dứt khoát ra ghế sô pha ngồi xem TV.
Một lúc sau anh ta đã làm xong và gọi cô vào ăn cơm. Cô vừa đi vào thì nhìn thấy, anh ta làm tất cả những món cô thích ăn. Anh ta xới cơm đưa cho cô lại giúp cô lấy đũa.
“Nếm thử xem.”
Mạnh Vũ gắp một miếng nếm thử. Khả năng nấu nướng của anh chưa bao giờ làm cô thất vọng.
Thật ra thân thế của Tiêu Tề cũng rất thảm. Năm anh ta còn học cấp hai bố bệnh nặng mà qua đời, trong nhà chỉ còn anh ta và mẹ sống nương tựa lẫn nhau. Sau khi tốt nghiệp cấp ba mẹ anh ta cũng vì sinh bệnh mà nhắm mắt xuôi tay. Học phí học đại học đều là hàng xóm giúp anh ta chi trả. Hoàn cảnh gia đình khó khăn cho nên tuy anh nhỏ tuổi nhưng đã học làm được rất nhiều chuyện. Cho dù sau này có trở thành ông chủ trong giới AI có khối tài sản trăm triệu thì ngay cả làm việc nhà cũng rất cẩn thận.
Trước kia cô cảm thấy cô và Tiêu Tề sẽ tự bổ sung khuyết điểm cho nhau. Sau này mới phát hiện, người ta sớm đã học được cách sống độc lập sẽ không cần ai đi cùng để giúp đỡ.
Hai người không nói chuyện, ai nấy cũng lặng ăn cơm, Tiêu Tề cũng không phải người người nói nhiều. Khác với dáng vẻ thờ ơ trước đây, tuy Tiêu Tề không nói chuyện với cô, nhưng lại không ngừng gắp đồ ăn cho cô, còn cố ý cầm bát múc cho cô một bát canh xương sườn.
Nhìn ra được anh ta thật sự là muốn bù đắp.
Anh ta làm một món đậu hũ viên, vừa gắp một viên vào trong bát cô thì chuông điện thoại của anh ta vang lên.
Tiêu Tề đưa tay lấy điện thoại ra. Mạnh Vũ thấy ba chữ “chị Ngải Thanh” hiện lên trên màn hình, cô không dao động, giả vờ như không nhìn thấy, tập trung tinh thần ăn cơm.
Vẻ mặt Tiêu Tề nghiêm túc do dự trong chốc lát mới nhận điện thoại.
Không biết đầu dây bên kia điện thoại nói gì, vẻ mặt của Tiêu Tề càng ngày càng nghiêm trọng, anh ta gật đầu nói: “Được, em biết rồi, em lập tức trở về.”
Mạnh Vũ gạt viên đậu anh ta gắp cho ra viền bát, cúi đầu cười lạnh.
Tiêu Tề ngắt điện thoại, lại trầm mặc một lát mới nói về phía cô: “Chị Ngải Thanh mắc bệnh, bệnh thật sự rất nghiêm trọng. Bây giờ một mình chị ấy ở Thâm Quyến, bên cạnh lại không có người thân, anh phải tới đó xem tình hình.”
Mạnh Vũ không nói gì.
Tiêu Tề đi đến bên cạnh cô. Anh ta ngồi xổm bên cạnh cô, ngẩng đầu nhìn cô: “Hai ngày anh tới đây, chị Ngải Thanh bị bệnh, anh không thể mặc kệ được.”
Mặc kệ Ngải Thanh có phải bị bệnh hay không, nhưng cô ta thật sự rất lợi hại, một cú điện thoại là có thể làm cho Tiêu Tề chạy đến bên cạnh cô ta.
Vẻ mặt Mạnh Vũ lãnh đạm, cũng không liếc nhìn anh ta một cái “Anh muốn làm gì không cần nói cho tôi biết.”
Tiêu Tề đứng dậy, anh ta ôm lấy đầu cô rồi đặt trên trán cô một nụ hôn: “Ân tình anh thiếu nợ người ta sẽ nhanh chóng trả hết, em chờ anh trở lại.”
Đây là lần đầu tiên Tiêu Tề chủ động hôn cô, nụ hôn an, cực kỳ dịu dàng.
Hôn xong anh ta lập tức buông cô ra rồi bước nhanh về phía cửa. Trong một khoảnh khắc, Mạnh Vũ muốn tiến lên, muốn ngăn anh lại, cô vất vả lắm mới bình tĩnh trở lại nhưng anh ta lại cố gắng khiêu khích, gợn sóng bắt đầu nổi lên, nhưng chỉ cần một cuộc gọi của người phụ nữ khác có thể gọi anh ta rời đi. Cô còn muốn chất vấn anh ta vì sao lại đối xử với cô như vậy.
Nhưng cuối cùng cô vẫn khắc chế được, sau đó nhìn cánh cửa lẳng lặng khép lại trước mặt cô.
Mạnh Vũ đột nhiên cảm thấy thật buồn cười. Cô vậy mà lại xuất hiện ảo giác trong một khoảnh khắc.
Cô nghĩ, nếu Tiêu Tề có thể theo đuổi cô một lần nữa, như vậy có phải cô sẽ không cần phải cưới một người đàn ông chưa từng gặp mặt không.
Cô thừa nhận, trong lòng cô thật ra rất hưởng thụ cảm giác được Tiêu Tề theo đuổi. Anh ta chăm sóc cô, anh ta đền bù cho cô, anh ta quan tâm, anh ta dịu dàng, những điều này cô chưa từng được trải nghiệm qua. Trong lòng dù sao vẫn có chút không cam lòng. Cô theo đuổi anh ta nhiều năm như vậy, cô cũng muốn biết cảm giác được anh ta theo đuổi như thế nào.
Chính khoảnh khắc này cô đột nhiên than tỉnh lại, cho dù nhà họ Hạ là hố lửa, thì sao Tiêu Tề lại không phải một cái hố lửa chứ? Ít nhất gả cho Sở Tu Cẩn, cô còn có thể trở thành bà chủ hào môn có tiền có thế. Nhưng nếu đi theo Tiêu Tề, không chừng một ngày nào đó anh ta xuất hiện, không chừng trái tim cô lại loạn lên vì anh ta. Cho dù có làm lành với anh ta, thì vẫn còn chị Ngải Thanh. Cuối cùng cô vẫn phải chịu đựng việc Tiêu Tề vì tình nghĩa mà bỏ cô đi một lần nữa. Không, cô không chịu nổi.
Cho dù Hạ gia là một hố lửa, nhưng không phải là hố lửa làm cô đau khổ giống như Tiêu Tề.
Tiêu Tề để cô chờ anh ta trở về.
Sẽ không, cô có cuộc sống riêng của cô, cô sẽ không chờ anh ta.
Trước đó cô đã đồng ý gả cho Sở Tu Cẩn vì Uông gia dùng tình nghĩa uy hiếp, cô không có cách nào khác. Tuy rằng cô đã đồng ý nhưng trong lòng vẫn phản kháng.
Nhưng bây giờ, cô phát hiện cô dường như cũng không còn phản kháng việc gả cho một người đàn ông xa lạ. Thậm chí cô còn tính toán chủ động đi gặp vị Sở tiên sinh kia một lần.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Mạnh Vũ thuê nhà một mình ở bên ngoài, hiếm khi có dịp về Uông gia một lần. Lúc này về cũng có chuyện muốn nhờ Uông Vệ Quốc giúp đỡ. Cô muốn gặp vị Sở tiên sinh kia, chẳng qua cô không có phương thức liên lạc của Sở Tu Cẩn, đương nhiên người như cô cũng không thể liên lạc được với vị lão đại Sở Tu Cẩn, đi tìm Hạ Hạm lại càng không thích hợp, chỉ có thể thông qua Uông Vệ Quốc.
Nhà họ Uông là kiểu khu biệt thự cũ, chẳng qua mấy năm trước đã sửa sang lại trông cũng không thấy có vẻ gì là cũ kỹ. Cô đi theo giúp việc vào cửa, cả nhà họ Uông đều ở đó. Cả nhà ngồi trên sô pha nói đùa, Uông Thục Viện ngồi bên cạnh Tề Mị, không biết đang cầm cái gì cho bà xem, nụ cười trên khuôn mặt Tề Mị tràn đầy biểu dương.
Có đôi khi Mạnh Vũ cảm thấy Uông Thục Viện và Tề Mị mới là mẹ con.
Xem ra Mạnh Vũ đồng ý thay Uông Thục Viện gả cho Sở Tu Cẩn quả thật là giải quyết được phiền phức lớn của Uông gia, nếu không thì gia đình này chắc chắn sẽ không có tâm trạng nói cười vui vẻ như thế này.
“Mạnh Vũ tiểu thư lại đây.”
Ba người nghe thấy giọng nói cùng nhau nhìn sang. Mạnh Vũ bước đến ngắn gọn chào hỏi mọi người.
Uông Thục Viện nói về phía cô: “Ở bên ngoài chơi lâu như vậy, tâm trạng đã tốt hơn nhiều rồi chứ?”
Uông Thục Viện không hổ danh là nhà thiết kế trang sức, gu thẩm mĩ đương nhiên không giống người bình thường. Cô ta để tóc ngắn ngang vai, một bên tóc cài sau tai để lộ ra khuyên tai kim loại. Áo len sát người phối thêm quần ống rộng cạp cao, kéo cao chân lên. Cộng thêm được trang sức trên người làm tô điểm thêm dáng vẻ trương thành giỏi giang lại không thiếu sự gợi cảm.
Mạnh Vũ nói: “Đỡ hơn nhiều rồi.”
“Nếu đã đỡ hơn nhiều rồi thì em nên chỉnh đốn lại tâm trạng tiếp tục sống. Em cũng lớn rồi, cũng nên có một cách sống riêng cho bản thân, đừng giống như trước kia chỉ biết ăn nhậu chơi bời, nên bình tĩnh làm việc, nếu không sau này ra ngoài chẳng làm nên trò trống gì người ta lại nói Uông gia không biết dạy dỗ, em có hiểu không?”
Giống như lời của chị gái hết lòng dạy dỗ em gái.
Uông Thục Viện luôn thích nói những lời như vậy, mặt ngoài giống như muốn tốt cho cô, thực tế lại luôn phá vỡ sự tự tin của cô. Cô đúng là chẳng làm nên trò trống gì, cô đúng là ham ăn lười làm, cô đúng là làm mất mặt Uông gia.
Nghe quen rồi, trong lòng Mạnh Vũ vô cùng bình tĩnh. Thậm chí cô còn dương dương tự đắc vén tóc, gương mặt xinh đẹp vượt trội hiện ra trước mắt, sau đó cười ngọt ngào về phía cô ta: “Không phải chị không biết em dựa vào gương mặt mà kiếm ăn đấy chứ? Nhớ năm đó còn ở trường đại học cũng vì em giành được giải nhất cuộc thi sắc đẹp nên cửa hàng 4S của chú Uông bán chạy trong một thời gian. Tuy rằng em chẳng làm nên trò trống gì, chẳng qua thấy thế nào em cũng không làm gì khiến Uông gia mất mặt. Chị à, chị xem em nói có đúng không?”
Uông Thục Viện không nói chuyện. Mạnh Vũ biết rõ Uông Thục Viện đang nghĩ gì. Cô ta chán ghét nhất là loại người như Mạnh Vũ. Bản thân không cố gắng nhưng lại dựa vào gương mặt dễ dàng có được thứ người ta cố gắng đến mấy cũng chưa chắc đã có. Cho nên cô ta mới dùng phương diện khác tấn công cô, đả kích cô, để cho cô biết cô chỉ là một thứ đồ bỏ đi chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp.
Lúc Mạnh Vũ mười tuổi đã theo Tề Mị gả đến Uông gia, cô và Uông Thục Viện cũng coi như là cùng nhau lớn lên, quen biết nhiều năm như vậy, ai còn không biết tâm địa đối phương có bao nhiêu gian giảo.
Uông Thục Viện biết lý do cô khó chịu, Mạnh Vũ cũng biết cô ta khó chịu vì cái gì. Từ nhỏ đã nhìn đối phương không thuận mắt, đương nhiên mỗi lần đều sẽ nhặt vấn đề đối phương thấy khó chịu nhất ra nói. Lớn lên rồi còn đỡ, mọi người đều tương đối khéo léo, khi còn nhỏ kịch liệt hơn, có đôi khi thậm chí còn bắt đầu động tay động chân.
Cho nên Uông Thục Viện nhìn không thuận mắt ở điểm nào, cô ta cứ nói, chính là muốn khiến khó chịu. Uông Thục Viện là cây kim, cô chính là râu, ai cũng có lỗi dựa vào cái gì mà phải nhường cô ta.
Chẳng qua thường đúng vào lúc này bà mẹ bất công của cô sẽ xen vào.
“Chị con nói như vậy cũng là vì muốn tốt cho con, một câu cảm ơn cũng không có, còn nói nhiều câu vô nghĩa như thế.”
Tề Mị bất công cô cũng quen rồi, Mạnh Vũ ngoan ngoãn ngậm miệng, không một câu nào nữa.
Bầu không khí trở nên ngưng trọng, Uông Vệ Quốc kịp thời điều tiết nói: “Khó khăn lắm Mạnh Vũ mới về một lần, mọi người đều thấy vui vẻ. Chị con cũng là vì tốt cho con, giọng điệu khó tránh khỏi nghiêm khắc, con đừng để trong lòng.”
Mạnh Vũ tự nhiên ngoan ngoãn nói: “Con đương nhiên biết.”
Cô nghĩ, có bố mẹ yêu thương Uông Thục Viện rất tốt, mọi người đều bằng lòng nói chuyện vì cô ta.
Ăn một bữa cơm đơn giản ở nhà họ Uông. Trên bàn cơm cô nghe được Uông Thục Viện dùng giọng điệu không chút để ý nói chuyện thành quả gần đây của cô ta. Thiết kế của cô ta đạt được giải thưởng lớn, tác phẩm của cô ta một thời gian nữa sẽ được đem ra trưng bày. Uông Vệ Quốc và Tề Mị đều lấy cô ta làm niềm vinh dự. Cả nhà đang hoà thuận vui vẻ, tình cờ để ý đến phía Mạnh Vũ, đơn giản chỉ là muốn cô học tập chị gái, đừng cả ngày chơi bời lêu lổng.
Mạnh Vũ mặt ngoài đáp lời, trong lòng lại nghĩ, có quỷ mới muốn học tập như cô ta.
Mạnh Vũ đương nhiên cũng không quên mục đích của chuyến đi lần này, Uông Vệ Quốc nghe thấy lời cô nói, nhíu mày hiện ra vài phần khó xử: “Con muốn gặp Sở tiên sinh một lần sao?”
Mạnh Vũ nói: “Không biết chú Uông có thể liên hệ giúp con được không, trước khi kết hôn con muốn gặp mặt anh ta một lần, nếu không ngay cả gương mặt của chồng như thế nào con cũng không biết.”
Uông Vệ Quốc nói: “Thật ra chú cũng chưa từng gặp qua Sở tiên sinh, tính tình cậu ấy cũng rất khiêm tốn. Thường ngày chú chủ yếu là liên hệ với bộ phận tiêu thụ của Bắc Việt, đến nỗi hôn sự với nhà họ Hạ cũng là…” Nói đến đây, Uông Vệ Quốc liếc mắt nhìn Mạnh Vũ một cái, hình như có hơi chột dạ, lại hình như có chút áy náy: “Tất cả đều lo Hạ gia để người trung gian đến đây nói. Chú cũng chỉ có thể liên hệ với người trung gian, cũng không biết người trung gian có thể liên hệ đến không nữa.”
Đại khái là để Mạnh Vũ thay Uông Thục Viện nhảy vào hố lửa như nhà họ Hạ cũng khiến Uông Vệ Quốc có vài phần áy náy. Mạnh Vũ muốn gặp Sở Tu Cẩn, ông cũng không dám nói gì. Tuy có hơi khó khăn, nhưng ông vẫn cố gắng liên lạc với anh. Sau khi gọi vài cuộc điện thoại, Uông Vệ Quốc mới nhận được câu trả lời.
“Sở tiên sinh đồng ý rồi.” Lúc Uông Vệ Quốc nói những lời này, trên gương mặt lộ rõ vẻ mặt ngoài ý muốn: “Một lát nữa cậu ấy sẽ phái người đến đây đón con.”
Muốn gặp vị này Sở tiên sinh đúng là không dễ dàng gì, nhưng mà anh ta sẽ phái người đến đây đón cô, nhìn dáng vẻ người này làm việc tính ra cũng rất chu đáo.
Nếu bên phía Sở Tu Cẩn nói sẽ phái người đến đây đón thì Mạnh Vũ sẽ ngoan ngoãn chờ ở Uông gia. Chỉ một lát sau đã có người đến đón cô đi.
Trừ bỏ vị trung gian được Hạ gia phái tới làm mai ở ngoài còn đi theo một người trẻ tuổi mặc vest. Người trung gian giới thiệu vị này chính là trợ lý của Sở tiên sinh.
Là trợ lý hành chính, đều giống nhau là cùng anh xử lý công việc. Thế nhưng Sở Tu Cẩn lại để anh ta đến đây đón Mạnh Vũ, cũng đủ thấy đối phương rất coi trọng Mạnh Vũ, quả thật là ngoài dự kiến của mọi người. Chẳng qua Uông Vệ Quốc ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, như thế xem ra, Sở tiên sinh cũng không vì bọn họ đổi cô dâu mà thay đổi người mà ghi hận nhà bọn họ.
Nếu là trợ lý của Sở tiên sinh, Uông Vệ Quốc tự nhiên vội vàng tiến lên khách khí khen tặng một phen, trợ lý lại chỉ bình đạm đáp lời, chỉ về phía Mạnh Vũ nói: “Mạnh tiểu thư, mời đi theo tôi.”
Bình thường với Uông Vệ Quốc nhưng thật ra thái độ của anh ta với Mạnh Vũ cung kính hơn rất nhiều.
Mạnh Vũ bị trợ lý đưa tới tòa nhà lớn của tập đoàn Bắc Việt. Mạnh Vũ trước kia đã tới đây cùng với Hạ Hạm, chỉ có điều là sau khi thay đổi chủ tịch, nhà lớn Bắc Việt rõ ràng túc mục hơn rất nhiều.
Sở Tu Cẩn ở trong văn phòng tầng cao nhất, trợ lý đưa cô đến trước cửa văn phòng, cửa cũng không có khóa, trợ lý giúp cô kéo cửa ra: “Chủ tịch đang nghỉ ngơi, Mạnh tiểu thư cứ trực tiếp đi vào là được.”
Anh đang nghỉ ngơi, cô trực tiếp đi vào có phải là không được tốt lắm? Hơn nữa… Mạnh Vũ nhìn qua xung quanh bên trong văn phòng một cái, nhìn thấy toàn bộ rèm cửa bên trong được kéo lên, ánh nắng tươi sáng bên ngoài, bên trong lại đen như mực cái gì cũng không nhìn thấy, cho người ta một loại cảm giác âm khí dày đặc.
Hình như nhìn thấy Mạnh Vũ rất lâu không thấy nhúc nhích, trợ lý lại nhắc nhở một tiếng: “Mạnh tiểu thư, mời vào.”
Mạnh Vũ thật sâu hít một hơi, lúc này mới vào văn phòng, trợ lý giúp cô đóng cửa lại. Rất nhanh đã không còn được nhìn thấy ánh sáng ngoài kia. Cô hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng. Vào lúc này, Mạnh Vũ chỉ cảm thấy bản thân giống như đã bị một con cự thú [1] khổng lồ nuốt vào trong cái miệng sâu không thấy đáy.
Cô thật sự không nhìn thấy gì hết, hơn nữa trong phòng cũng không có một chút động tĩnh nào. Nhưng Mạnh Vũ biết còn có một người khác đang ở đây. Anh giấu mình trong bóng tối, đang đứng ở nào đó mà cô không thấy lẳng lặng quan sát cô.
Giống như là con mồi bị mãnh thú ngủ đông nhìn trộm vậy. Mạnh Vũ chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, toàn thân nổi da gà trong nháy mắt.
Cô sợ hãi theo bản năng.
“Sở… Sở tiên sinh…” Cô cảm thấy giọng nói của mình đang run rẩy.
Soạt!!
Có tiếng rèm cửa bị kéo ra, ánh sáng rực rỡ xuyên qua cửa sổ bên phải chiếu thẳng vào. Vốn đã thích ứng với bóng tối, khi ánh sáng rực rỡ chiếu tới, Mạnh Vũ theo bản năng quay đầu tránh đi.
“Chào em, Mạnh tiểu thư.”
Cô nghe thấy một giọng nói trầm thấp đang nói với cô.
———–Tác giả có lời muốn nói:
Cẩn Cẩn: Đã qua sáu chương rồi mà chỉ có giọng của ông đây được lên sóng thôi sao?
Không nên bị sân khấu của Cẩn Cẩn dọa sợ, anh siêu sủng bà xã đó nha.
Chú thích:
[1]: Cự Thú là sinh vật hung tàn. Thân hình đồ sộ nhưng tốc độ lại vô cùng linh hoạt . Sống được ở trong hang động nóng kinh hồn. Máu chứa thành phần quái dị có thể khiến dung nham đóng băng. (Theo google)