Dù đã lập đông nhưng thời tiết ở Thâm Thị vẫn ấm áp như cũ. Khí hậu nhiệt đới gió mùa không có mùa đông rõ ràng. Mạnh Vũ từ sân bay đi ra, ánh mặt trời ấm áp dễ chịu chiếu lên người cô một lúc đã có một lớp mồ hôi. Thời tiết ở đây không hề giống phía bắc Yến Thành. Cô cởi áo khoác ra, bắt một chiếc taxi.
Thâm Thị nổi tiếng là thành phố khoa học kỹ thuật, thành phố hiện đại duy nhất được quy hoạch. Nơi này không chỉ là nơi trọng điểm sản xuất con chip điện tử mà cũng là nơi các lão đại của khoa học kỹ thuật tụ tập. Đặc biệt là ở cao khu mới, thường xuyên có thể nhìn thấy các gương mặt quen thuộc trên tạp chí kinh tế tài chính hoặc là diễn đàn khoa học kỹ thuật.
Khuôn viên Thiên Di nằm ở phía nam của cao khu mới là một nơi ở xa hoa. Nơi này là khu dân cư xa hoa được khai phá sớm nhất ở Thâm Thị. Ba mặt cách biệt có ba tòa nhà khoa học kỹ thuật trứ danh của khu vực thành hình quạt quay xung quanh. Những người lựa chọn chỗ này đều là những người làm trong khu khoa học kỹ thuật này.
Tuy rằng nơi này được khai phá sớm nhất nhưng cơ sở thiết bị bên trong cũng không hề lạc hậu. Hệ thống phân biệt bằng mặt người và khóa chống trộm bằng vân tay sớm đã được sử dụng. Mạnh Vũ trên tầng 28 dùng vân tay mở khóa, chung cư được trang trí một màu đơn giản, được quét dọn sạch sẽ ngăn nắp, gia cụ rất ít, không gian rộng lớn hiện ra vài phần cảm giác tịch liêu.
Trong phòng khách không có ai, chỉ có hai robot dọn dẹp đang làm việc, Mạnh Vũ mơ hồ nghe được âm thanh truyền ra từ trong bếp. Cô bước đến, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Tề đang nấu cơm trong bếp.
Người đàn ông không còn là thương nhân trong bộ vest và giày da, anh đã thay một bộ áo len màu đen và một chiếc quần bình thường, dáng người thẳng, sau lưng đĩnh bạt [1]. Quả thực rất giống một cây tùng vững chãi đứng trên mặt đất.
[1]: Đĩnh bạt: Thẳng đứng, cao chót vót. Hình dung cao siêu xuất chúng. Cứng cỏi, có sức lực.
Có đôi khi Mạnh Vũ cảm thấy Tiêu Tề là một cái siêu thoát hậu thế tục ở ngoài đặc biệt thanh lãnh người, có đôi khi nàng lại cảm thấy người này đặc biệt ấm áp lộ ra pháo hoa khí.
Giống như bây, khi anh nấu cơm phảng phất xung quanh người một tầng ánh sáng ấm áp dịu dàng, làm cô không nhịn được muốn ỷ lại. Vì thế… cô đi lên trước ôm lấy anh ta từ phía sau.
Cơ thể anh hơi cứng lại, chẳng qua đã ý thức được là cô, anh không quay đầu lại, tiếp tục công việc trên tay: “Sao đến đây cũng không nói trước một tiếng để anh chuẩn bị thêm một phần cơm tối.”
“Không liên quan, bây giờ chuẩn bị cũng kịp.”
Anh kìm lửa giận lại, nghiêng đầu nhìn cô: “Nếu em muốn được ăn sớm thì buông anh ra trước đã.”
Mạnh Vũ buông tay ngoan ngoãn ra bên ngoài chờ. Tiêu Tề là đại thần trong giới AI, là người vừa kỷ luật lại tiết kiệm nhưng năng lực làm việc rất mạnh. Có việc gì cũng đều thích tự tay làm, chỉ cần có thời gian anh sẽ dọn dẹp đồ trong nhà thật sạch, cũng chưa bao giờ khắt khe với dạ dày của chính mình.
Một lúc sau, hai phần cơm rang là bữa tối đã làm xong. Khả năng nấu nướng của Tiêu Tề vẫn rất khá tốt, cơm rang rất thơm.
Ăn xong, Tiêu Tề theo thói quen muốn đọc sách một lát.
Mạnh Vũ nhìn TV cảm thấy nhàm chán, cô đơn giản ghé vào sô pha chỗ tựa lưng trên nhìn người đàn ông nọ.
Anh ta vắt chéo hai chân ngồi trên một cái ghế bành. Một chiếc đèn được đặt bên cạnh anh, ánh sáng chiếu lên mặt anh, gương mặt lạnh như băng cũng vì vậy mà dịu dàng hơn một ít.
Không biết nhìn thấy thứ gì nghiêm trọng, môi của anh ta nhẹ nhấp, quai hàm cũng căng chặt lên, nhưng dáng vẻ thanh lãnh này của anh lại làm cô mê muội.
Cô bước đến ngồi xổm bên cạnh anh, tay ôm lấy eo anh dựa mặt trên đùi anh, Tiêu Tề cúi đầu nhìn cô rồi hỏi: “Sao vậy?”
“Chúng ta đã lâu không gặp nhau, anh không có gì muốn nói với em sao?”
Cô cố ý bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất nhìn anh, chân mày của người đàn ông thanh lãnh khẽ nhíu lại, gương mặt căng chặt càng thêm lộ ra vài phần nghiêm túc, cực kỳ giống giáo quan đáng sợ trong quá trình huấn luyện quân sự. Mỗi khi nhìn anh có biểu cảm như vậy cô cũng không tự giác mà cảm thấy khẩn trương.
“Em biết anh không thích nói những thứ đó.”
Mạnh Vũ lè lưỡi, một lần nữa vùi mặt trên đùi anh. Cô đương nhiên biết anh không thích nói những lời buồn nôn đó, anh cũng không thích gần gũi với người khác, cũng không thích cô bám lấy anh, có đôi khi cô cảm thấy Tiêu Tề nghiêm túc bản khắc đến giống như một lão cán bộ vô dục vô cầu.
Tiêu Tề nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Thời gian không còn sớm nữa, mau đi nghỉ ngơi đi.”
Cô không nhúc nhích.
“Không buồn ngủ à?”
Cô ngẩng đầu, hai mắt mê ly nhìn anh, nói giọng nũng nịu làm nũng với anh: “Em không muốn ngủ một mình đâu.”
Ánh mắt anh dừng trên mặt cô. Vài giây sau đó chuyển tới một bên, “Vậy em muốn thế nào?”
“Em muốn ngủ cùng anh.”
“…”
Cô nắm lấy cổ tay anh lắc lắc: “Chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, chúng ta có thể tới gần thêm một bước nữa.”
Anh cúi đầu lật một trang sách, sự chú ý một lần nữa trở về trên sách: “Anh nói rồi, loại chuyện này chờ kết hôn rồi nói.”
“Khi nào chúng ta kết hôn?”
“Đợi công việc của anh ổn định một chút.”
Mỗi lần đều là câu trả lời như thế, muốn kết hôn xong mới đụng vào cô, muốn công việc ổn định một chút rồi kết hôn. Cô không biết công việc của anh như nào mới tính là ổn định. Bây giờ anh đã là giám đốc kỹ thuật của Bàng Đại Lĩnh Hàng kiêm nhiệm Phó giám đốc Bàng Đại Lĩnh Hàng, là lãnh đạo của ngành công nghiệp AI trong nước, giá trị con người sớm đã qua chục tỷ, cô không biết anh còn muốn ổn định như thế nào nữa.
Cô cảm thấy anh chỉ muốn lấy lý do này thoái thác cho có lệ với cô.
Mạnh Vũ có hơi giận, cố ý chọc giận phình phình trở về phòng. Cô ngồi trên giường một lúc lâu cũng không thấy anh bước vào. Cô nằm trên giường, trong lòng vừa tức lại vừa mất mát. Vốn dĩ anh không phải là loại đàn ông biết dỗ dành người khác, chờ anh tới dỗ dành cô quả thật là ngoài sức tưởng tượng, kết quả là ngược lại thành tự mình làm bản thân thấy không thoải mái.
Ngày hôm sau khi thức dậy, Mạnh Vũ thấy quần áo được gấp gọn gàng đặt ở mép giường, không phải là bộ ngày hôm qua cô mặc. Cô và Tiêu Tề có một căn nhà ở Yến Thành một căn ở Thâm Thị, hiển nhiên cô sẽ qua ở vài ngày, ở bên này cô cũng có quần áo để thay, mà bộ quần áo ngày hôm qua cô mặc cũng đã được giặt sạch và xếp ngay ngắn trong tủ quần áo.
Chắc là hôm qua lúc cô ngủ anh đã giúp cô giặt, đến quần lót cũng giặt sạch cho cô.
Cô nhìn đống quần áo được giặt sạch kia không nhịn được cười, tất cả buồn bực từ hôm qua đến giờ mất hết. Cô yêu Tiêu Tề nhiều năm như vậy, chẳng qua anh lúc nào cũng giữ dáng vẻ lạnh lùng, cô dịu dàng ái muội cũng không được anh đáp lại, cô yêu thật sự rất vất vả. Nhưng anh cũng có điểm mổi bật: anh ưu tú, anh khí chất, anh biết cách chăm sóc, có cảm giác như ở nhà. Lúc cô cảm thấy mệt mỏi, những ưu điểm của anh xuất hiện làm cô không còn cách nào bỏ qua, làm cô tiếp tục yêu.
Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên kéo suy nghĩ của Mạnh Vũ trở về. Mạnh Vũ nghi ngờ, vẫn còn sớm như thế mà ai đã tới gõ cửa. Cô mặc quần áo xong đi ra ngoài. Tiêu Tề vẫn chưa dậy nên cô đi mở cửa. Ngoài cửa là một người phụ nữ, người phụ nữ đó đang nắm tay một đứa bé.
Người phụ nữ nhìn thấy cô mở cửa thì hơi sửng sốt một chút, sau đó lập tức cười nói: “Em là Mạnh Vũ đúng không? Chị đã nghe Tề Tề nhắc tới em.”
Mạnh Vũ: “?!”
Tề Tề trong miệng cô ấy là chỉ Tiêu Tề sao?
Đúng lúc Tiêu Tề cũng từ trong phòng đi ra, cô bé vừa thấy anh lập tức buông tay người phụ nữ ra chạy về phía anh. Cô bé chạy đến trước mặt ôm chặt chân anh, hưng phấn gọi một tiếng: “Bố ơi.”
“Bố?” Mạnh Vũ quả thực bị dọa sợ ngây người, Tiêu Tề có con gái lớn như thế này từ lúc nào thế?
Người phụ nữ hơi xấu hổ, cô ấy đi vào kéo cô bé ra, dỗi nói: “Không phải mẹ đã nói với con không được gọi lung tung hay sao?” Nói xong cô ấy lại nhìn về phía Mạnh Vũ, nói với vẻ áy náy: “Thật ngại quá, trẻ con không hiểu chuyện.”
Mạnh Vũ lúc này có hơi ngốc, hai người một lớn một nhỏ này là ai, có quan hệ gì với Tiêu Tề. Cô nhìn về phía Tiêu Tề, dùng ánh mắt dò hỏi.
Tiêu Tề nhìn cô nói: “Đây là chị Ngải Thanh, chị ấy là hàng xóm ở quê anh, còn đây là Hoan Hoan, con bé là con gái của chị Ngải Thanh.”
Ngải Thanh? Mạnh Vũ cảm thấy cái tên này có hơi quen. Cô đột nhiên nhớ ra, cô đã từng thấy một bức ảnh trong ví tiền của Tiêu Tề, mặt sau tấm ảnh có viết ba chữ “Ngải Thanh tặng”. Khi đó cô và Tiêu Tề chưa ở bên nhau, có một lần bọn họ cùng đi ăn cơm, ví tiền của anh không cẩn thận rơi xuống đất, bức ảnh trong ví tiền cũng rơi ra, đúng lúc cô nhìn thấy. Khi đó cô chỉ thuận miệng hỏi người trên bức ảnh là ai, bất quá Tiêu Tề im lặng không trả lời cô cũng không hỏi nhiều. Sau này khi bọn họ ở bên nhau cô cũng không nhìn thấy lại bức ảnh này, mà ảnh chụp trong ví của anh cũng bị cô ép đổi thành cô.
Bởi vì thời gian đã lâu cô cũng đã không nhớ rõ người trong bức ảnh có phải là Ngải Thanh ở trước mặt hay không. Chẳng qua là nếu Ngải Thanh đưa cho anh bức ảnh, nhưng cô ấy không có khả năng để người khác đưa ảnh cho anh, nghĩ đến cô gái trên ảnh kia chính là Ngải Thanh.
Có thể làm Tiêu Tề để ảnh trong ví luôn mang theo bên người thì nhất định người trong bức ảnh đó có quan hệ không bình thường với Tiêu Tề.
“Chị có mua bữa sáng, chúng ta ăn sáng trước đi.” Ngải Thanh nói xong thấy Mạnh Vũ còn thất thần liền lại đây kéo cô: “Mạnh Vũ, lại đây cùng nhau ăn sáng.”
Mạnh Vũ ngồi xuống trước bàn ăn, đầu óc cô có hơi loạn, người phụ nữ tên Ngải Thanh đột nhiên xuất hiện, làm trong lòng cô cảm thấy có một loại nguy cơ không thể miêu tả. Cô chưa từng nghĩ tới, trước nay cô luôn tự tin vào chính mình giờ lại có cảm giác khó hiểu này làm cô thấy bực mình.
Cô thất thần ăn, Ngải Thanh và Tiêu Tề một người nói chuyện, một người im lặng lắng nghe. Bọn họ giống như trở về khi còn nhỏ, Ngải Thanh đặt túi bánh bao gạch cua cô ấy mới mua xuống trước mặt Tiêu Tề nói: “Món ăn em thích ăn nhất này.” Cô ấy vừa nghĩ đến cái gì đó, cười rộ lên: “Nhớ lúc trước em còn nhỏ lần đầu tiên ăn bánh bao gạch cua, nóng đến mức nói không ra lời nhưng em vẫn ăn hết chúng. Sau lại chị cười em vì sao em lại ngốc như vậy, nóng như thế thì em cứ nhả ra không phải là được sao, lại làm chính mình bị thương. Khi đó em ngốc nghếch nói với chị, bởi vì ăn ngon quá nên em không nỡ nhả ra.”
Cô nghe thấy Tiêu Tề ngồi bên cạnh nhẹ nhàng cười một tiếng, cô giống như đã phát hiện điều gì đó không đúng, đột nhiên quay đầu sang, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Tề đang cúi đầu cười.
Cô rất ít khi thấy Tiêu Tề cười, có đôi khi cô cố ý đùa anh, tuy rằng anh cũng sẽ cười, nhưng là cười cho có lệ. Thế nhưng bây giờ anh lại tươi cười có hơi ngượng ngùng, cực kỳ giống một nam sinh ngây ngô hay thẹn thùng.
Cô chưa từng thấy dáng vẻ này của Tiêu Tề. Anh ở trước mặt cô vĩnh viễn đều là mạnh mẽ, lãnh đạm. Anh tuy chỉ lớn hơn cô hai tuổi nhưng thái độ của anh đôi khi lại giống như người lớn gắt gao áp chế cô
Cho nên, nhìn thấy dáng vẻ giống như tiểu nam sinh xấu hổ này của Tiêu Tề, cô quả thực vô cùng kinh ngạc .
Ăn xong bữa sáng, Ngải Thanh dắt Hoan Hoan rời đi. Hoan Hoan lại rõ ràng không muốn đi. Vẻ mặt cô bé tò mò hỏi Ngải Thanh: “Vì sao chúng ta lại phải đi? Sao dì kia lại không đi.”
Ngải Thanh xấu hổ cười nói: “Dì Mạnh Vũ là bạn gái của chú Tiêu Tề, dì sống ở đây không cần đi.”
Cô bé lại bất mãn nói: “Chúng ta cũng ở đây đi, chúng ta cũng không đi có được không?”
Ngải Thanh xấu hổ nhìn Tiêu Tề lại nhìn thoáng qua Mạnh Vũ, cô nói: “Hoan Hoan ngoan, mẹ mua váy công chúa cho con được không?”
Cô bé cúi đầu xuống, không còn tùy hứng nhưng mà lại bĩu môi vẻ mặt không cao hứng.
Ngải Thanh lại nhìn về phía Mạnh Vũ nói: “Trẻ con còn tùy hứng, em không cần so đo với con bé.”
Mạnh Vũ chưa kịp nói mà Tiêu Tề đã nói: “Không sao, em và hai người cùng nhau đi ra ngoài, vừa đúng lúc em cũng phải đi làm, em có thể đưa hai người đi.”
Tiêu Tề cầm áo khoác ngoài, trước khi ra ngoài nói với Mạnh Vũ: “Em ở nhà chờ anh, nếu chán quá có thể ra ngoài đi dạo, anh có để lại cho em một cái thẻ phòng, tiền trên mặt bàn không đủ thì gọi điện cho anh..”
Anh nói xong là phải cùng hai mẹ con đi ra ngoài, Mạnh Vũ gọi anh lại.
“Làm sao vậy?” Anh hỏi.
“Em có chút chuyện muốn nói với anh.”
Tiêu Tề nhìn về phía Ngải Thanh, Ngải Thanh vội nói: “Chị xuống dưới nhà chờ em.”
Cô mang theo đứa bé rời đi, sau khi cửa đóng lại Tiêu Tề mới hỏi: “Em muốn nói với anh chuyện gì?”
Mạnh Vũ trong lòng đổ một cổ khí. Cô không muốn cãi nhau với Tiêu Tề. Nhưng đại khái cũng là do quá để ý cho nên cô hoàn toàn không khống chế không được chính mình.
Cô hỏi anh: “Người anh thích là chị Ngải Thanh đúng không?”
Tiêu Tề mày nhăn lại: “Em lại làm loạn cái gì?”
Mạnh Vũ cười lạnh: “Em làm loạn? Bức ảnh người con gái anh từng để trong ví tiền chính là chị Ngải Thanh đúng không? Anh không thích chị ấy thì lấy ảnh của người ta bảo quản như thế để làm gì?”
“Phải. Anh thích chị ấy, đây là đáp án em muốn đúng không?”
“…”
Mạnh Vũ ngơ ngẩn nhìn anh, anh thừa nhận dứt khoát như vậy. Cũng không phải là dùng giọng điệu giận dỗi nói với cô, giống như đơn giản thừa nhận món trứng rán hôm nay hôm nay tôi làm vậy.
“Anh còn phải đi làm, không có sức lực ở chỗ này cùng làm loạn.”
Anh nói xong thì xoay người rời đi. Trước khi mở cửa anh dừng lại, quay đầu nói với cô một câu: “Khi anh còn nhỏ nhà lại nghèo, gia đình chị Ngải Thanh đã giúp anh rất nhiều. Bây giờ chị ấy gặp nạn, đã nhờ anh giúp đỡ, anh hy vọng sau này em không cần vì chuyện của chị ấy mà chất vấn anh, không cần thiết.”
Mạnh Vũ ngơ ngác đứng hồi lâu mới như là tìm được tri giác giống nhau, chậm rãi dịch đến trên sô pha ngồi xuống.
Cô có muốn cãi nhau với anh đâu. Vì sao mỗi lần cãi nhau với anh thì người khó chịu cũng là cô.
Nhưng mà … Sao anh có thể dung túng con gái người khác gọi anh là bố. Sao anh có thể vì người phụ nữ kia nói một câu là cười ngây ngô giống một tiểu nam sinh được? Chẳng qua cô chỉ hỏi anh một câu, vẻ mặt anh lập tức cứ như cô đã động chạm gì đến người phụ nữ tên Ngải Thanh kia vậy.
Không phải cô mới là bạn gái anh sao? Cuối cùng anh coi cô thành cái gì, từ đầu đến cuối anh có từng vì cô mà suy xét không?
Mạnh Vũ có cảm giác mỏi mệt từ trước đến nay chưa từng có. Cô cảm thấy ngôi nhà trở nên trống rỗng, trái tim cô hình như cũng trống rỗng.
Tuy rằng cô không muốn thừa nhận. Nhưng cô luôn biết rằng, Tiêu Tề không hề yêu cô.
Sau khi nhìn thấy người phụ nữ tên Ngải Thanh, đáp án đã cực kỳ rõ ràng.
Tiêu Tề không yêu cô.
Cho dù anh đối xử với cô rất hào phóng. Tiền của anh, cô có thể tùy ý tiêu xài. Cho dù anh cũng có một mặt chăm sóc cô. Sẽ tặng cô một món quà trong ngày sinh nhật, sẽ giúp cô giặt quần áo, sẽ vì cô mà nấu cơm.
Cô biết anh không yêu cô.
Anh không đáp lại tình yêu của cô. Chỉ cần không có việc, anh chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại cho cô. Cô đi chơi cùng bạn bè đến khuya, anh cũng không để ý. Thậm chí cô qua đêm ở bên ngoài cùng, anh cũng chưa bao giờ hỏi qua.
Nhưng mà, hình như cô cũng không có lập trường đi trách anh. Từ lúc bắt đầu, anh đã nói với cô, anh không muốn yêu đương, cũng không có dự định sẽ kết hôn. Là cô vẫn luôn mặt dày mày dạn kiên trì ở bên cạnh anh, là cô nói không liên quan, tạm thời anh không thích cô cũng không quan trọng, có thể nhìn mọi nơi trước.
Ngay từ đầu cô đã đặt mình ở vị trí hèn mọn như vậy. Cô không được anh đáp lại thì sao có thể trách anh được chứ?
Chỉ có thể nói cô quá hèn hạ mà thôi.
Nhưng là… Quá mệt mỏi, anh cứ lạnh nhạt. Anh không yêu. Cô cứ bị thương lại tự mình khép lại, thật sự quá mệt mỏi.
Cô đứng dậy, thu dọn đồ đạc xong. Cô gửi cho Tiêu Tề một tin nhắn.
“Em đi đây.”