Anh trầm mặc hồi lâu, cô lại nhìn về phía anh, sắc mặt anh có chút ngưng trọng: “Bởi vì chị Ngải Thanh sao? Anh đã nói với em là khi anh còn nhỏ gia đình của chị ấy đã giúp đỡ anh rất nhiều.”
“Chị ấy chỉ là một lý do nhỏ mà thôi, chủ yếu là do em mệt mỏi rồi Tiêu Tề. Em không muốn yêu anh nữa.”
“…”
Anh nhìn cô, rất lâu không nói gì. Ánh hoàng hôn chiếu vào trong mắt anh nhưng cô lại không thấy được cảm xúc trong mắt anh.
Cũng không biết qua bao lâu anh mới nói: “Em đã quyết định rồi phải không?”
“Đúng vậy, đã quyết định.”
“Được, anh tôn trọng quyết định của em.”
Thật ra cô vẫn luôn rất tò mò, sau khi cô nói chia tay thì Tiêu Tề sẽ có phản ứng gì. Cô yêu anh như vậy, cái gì cũng nghĩ đến anh, anh từ lâu đã quen dáng vẻ thuận theo của cô. Nhưng bây giờ cô lại nói lời chia tay với anh.
Anh có đau lòng không? Có giữ cô lại không? Hay là vẫn lạnh nhạt như cũ.
Mọi khả năng cô đều suy nghĩ tới nhưng khi nghe anh trả lời mình một cách dứt khoát như vậy khiến bản thân cô cảm thấy đau lòng.
Có lẽ anh đang chờ cô nói ra những lời này. Anh lạnh lùng chỉ để đuổi cô đi, anh không thích cô nhưng lại không từ chối được cô. Đơn giản là dùng nước ấm nấu ếch [1], từ từ để cô hết hy vọng.
Anh đã làm được rồi, quả thật cô đã hết hy vọng với anh.
Thật ra cô rất muốn nói cho anh biết, một khi cô đã buông tay sẽ không bao giờ quay đầu lại, nhưng cô lại cảm thấy không cần thiết. Anh sẽ không để ý. Hơn nữa đã kết thúc, nói gì đi nữa cũng không quan trọng lắm.
Mạnh Vũ từ ban công đi ra, Ngải Thanh thấy cô rời đi vội nói: “Em không ở lại ăn cơm sao? Chị có làm sủi cảo.”
Mạnh Vũ dừng chân, nhìn người phụ nữ tên Ngải Thanh. Một lúc lâu sau, cô lạnh lùng cười một tiếng: “Tôi với Tiêu Tề còn chưa chia tay chị đã dẫn theo con gái chạy đến đây giặt quần áo nấu cơm cho anh ta. Chị gấp đến mức không nhịn nổi phải bám chặt lấy anh ta không phải chị đang chờ tôi rời đi sao? Bây giờ lại bày ra dáng vẻ hiền lương thục đức này cho ai xem chứ? Đều là phụ nữ với nhau, tôi còn không biết chị đang nghĩ gì à? Hôn nhân của mình bất hạnh thì đừng khiến cho hôn nhân của người khác cũng bất hạnh giống mình. Bản thân không có tam quan [2] còn muốn dạy hư trẻ con.”
Những lời này của Mạnh Vũ đúng là không khách sáo. Mạnh Vũ nghĩ, dù sao cũng đã kết thúc với Tiêu Tề, cô không cần phải đi lấy lòng ai, tự nhiên muốn nói cái gì thì nói cái đó. Cho nên lúc này sao không thể khiến bản thân mình vui vẻ một chút.
Nếu cô ta đã làm cô khó chịu, như thế trước khi đi cũng phải làm cô ta khó chịu một chút.
Nụ cười trên mặt Ngải Thanh cứng đờ, vẻ mặt dần trở nên khó coi, cô ta nhìn thoáng qua Tiêu Tề, lại nhìn về phía Mạnh Vũ. Đáy mắt cô ta có một loại cảm giác bị xúc phạm đến tức giận nhưng khóe mắt cô ta đỏ lên khiến người khác không khỏi nghĩ đến việc cô ta phải chịu ấm ức, cô ta nói: “Tề Tề giúp chị tìm việc làm, chị lại không có gì báo đáp cậu ấy, nên đã tới đây nấu cơm. Chuyện tình cảm giữa em và cậu ấy có vấn đề, sao em phải nói những lời khó nghe như thế với chị?”
“Chị muốn báo đáp anh ta có rất nhiều cách. Chị biết rõ anh ta có bạn gái rồi còn vội vàng bám lấy anh ta. Chị không phải không biết tự trọng thì là cái gì?”
“Mạnh Vũ!”
Tiêu Tề lớn tiếng ngắt lời cô.
Mạnh Vũ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía anh ta, Tiêu Tề nhìn thấy ánh mắt của cô có hơi sửng sốt. Trong trí nhớ của anh, cô luôn nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng, không thì là say đắm ngay cả khi hờn dỗi anh. Đây là lần đầu tiên Mạnh Vũ dùng ánh mắt lạnh nhạt này nhìn anh.
Mạnh Vũ nói: “Gấp không chờ nổi phải đóng vai người bố tốt cũng thật hiếm thấy. Dù sao anh cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp. Hai người nhìn qua đúng là rất xứng đôi. Vậy tôi ở đây chúc hai vị trăm năm hòa hợp.”
Cô nói xong thì xoay người rời, Tiêu Tề nhìn cánh cửa đã khép lại một lúc lâu cũng không có phản ứng
Đây cũng là lần đầu tiên anh nghe thấy Mạnh Vũ nói những lời khinh bỉ anh. Từ nay cô đối với anh đều là khen ngợi, cô luôn vây quanh anh, xem anh như thần tượng. Cô từng nói cô thích tất cả mọi thứ của anh, cho dù anh có khuyết điểm gì cô cũng thích.
Nhưng mới vừa rồi, cô đã đề nghị chia tay với anh.
Cô nói, anh cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Lúc nói những lời này trong mắt cô vừa lạnh lùng vừa tuyệt tình, giống như anh thật sự là cái người khiến cô vội vàng thoát khỏi, là người làm cô thấy ghê tởm.
Mạnh Vũ như vậy làm anh cảm thấy xa lạ.
Sau khi Mạnh Vũ rời đi, Ngải Thanh lau nước mắt thấp giọng nói: “Đều tại chị không tốt, là tại chị…”
“Không liên quan đến chị.” Tiêu Tề ngắt lời cô ta.
“Em và cô ấy thật sự chia tay sao? Em không đuổi theo cô ấy sao?”
Tiêu Tề trầm mặc một lát nói: “Không cần, đợi cô ấy nghĩ thông suốt rồi sẽ tự trở về.”
Chia tay với Tiêu Tề, không phải Mạnh Vũ không hề có cảm xúc. Dù sao thì cũng yêu một người gần mười năm. Sự thất vọng đã tích lũy đến mức không thể không chia tay, trong lòng cũng vẫn không cam lòng.
Sau khi Mạnh Vũ trở về nhà đã đến phòng làm việc xin từ chức. Cô thay đổi điện thoại và toàn bộ phương thức liên lạc, cũng không quên kéo số của Tiêu Tề vào danh sách đen. Cô bắt đầu du lịch khắp nơi.
Cô được mở mang kiến thức về hoang mạc Sahara đầy phong tình, đứng trên đỉnh Thái Sơn thưởng thức mây mù dưới chân quay cuồn cuộn mạnh mẽ. Cô lặn xuống đáy biển thưởng thức màu sắc sặc sỡ của biển cả, cũng đi thuyền du lịch trên hồ nước trải nghiệm ý cảnh của thi nhân ngàn năm trước.
Cô đi qua rất nhiều rất nhiều nơi, vừa hiểu biết thêm về núi sông biển cả vừa dần dần quên đi Tiêu Tề. Nhưng để quên một người cũng không phải một việc dễ dàng. Vừa mới bắt đầu cô hoàn toàn không có tâm trí thưởng thức phong cảnh, luôn nghĩ đến Tiêu Tề, nghĩ đến những khoảnh khắc cô và anh ở chung trong mấy năm qua. Khi đêm đã khuya, nước mắt luôn làm ướt cả khuôn mặt cô, thậm chí nhiều đêm không người cô đều muốn gọi điện cho Tiêu Tề nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Cô đi một đường khiến trái tim mình mạnh mẽ hơn. Cuối cùng dần dần thoát ra khỏi đau khổ. Cô bắt đầu trải nghiệm niềm vui của việc du lịch.
Cô đã đi đến rất nhiều nơi cô muốn tới. Vốn dĩ cô dự định đi du lịch thế giới một lần trong vòng hai năm tới. Nhưng mới du lịch được một năm rưỡi cô đã nhận được điện thoại của người mẹ Tề Mị gọi đến. Từ nhỏ quan hệ giữa cô và mẹ rất lạnh nhạt, chỉ có ngày lễ ngày tết sẽ gọi điện thoại cho nhau hỏi thăm một chút, bình thường cơ bản sẽ không liên lạc.
Lúc này Mạnh Vũ đang ở thị trấn cổ tích của Thuỵ Điển, đang đi trên đường lớn xanh mơn mởn thì nhận được điện thoại.
“Con muốn ở bên ngoài chơi bao lâu nữa, chưa chịu về nhà à?”
“Con còn muốn đi mấy nơi nữa, khả năng còn vài tháng nữa.”
Tề Mị ở đầu dây bên kia trầm mặc một lúc: “Trong nhà đang có chuyện quan trọng, con mau chóng về đi.”
“Có chuyện gì thế?”
“Qua điện thoại khó mà nói hết được, tóm lại con nhanh chóng trở về.”
Sau khi ngắt điện thoại sắc mặt của Mạnh Vũ cũng trở nên nghiêm trọng. Giọng điệu của Tề Mị không giống như đang đùa, bà ấy cũng sẽ không dùng cách này để lừa cô về. Nói cách khác trong nhà thật sự đã xảy ra chuyện.
Mạnh Vũ không thể không kết thúc lịch trình sớm, mua một vé máy bay sáng sớm hôm sau trở về. Tề Mị đích thân đến đón cô.
Từ sau khi bố của Mạnh Vũ qua đời, Tề Mị đã dắt theo cô tái hôn với Uông Vệ Quốc. Uông Vệ Quốc vốn là người buôn ô tô nổi tiếng nhất ở Dung Thành. Không biết sau này làm thế nào lại dựa vào quan hệ với tập đoàn ô tô Bắc Việt. Một nhà bọn họ từ Dung Thành dọn tới Yến Thành mà bây giờ Uông Vệ Quốc đại lý tiêu thụ độc nhất vô nhị của ô tô Bắc Việt. Tất cả con đường tiêu thụ của Bắc Việt phải trải qua tay ông. Ông đã sở hữu cửa hàng 4S lớn nhất của Bắc Việt trên danh nghĩa.
Tề Mị làm vợ của Uông Vệ Quốc, ra cửa đều có tài xế đón đưa. Mạnh Vũ từ sân bay bước ra, tài xế đã đến giúp cô mở cửa xe, lại giúp cô cất hành lý.
Mạnh Vũ ngồi trên xe, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Mẹ gọi con về có chuyện gì?”
Tề Mị đã hơn năm mươi tuổi nhưng khuôn mặt được chăm sóc rất tốt. Tuy không bằng các cô gái trẻ tuổi nhưng cũng trắng nõn vô cùng mịn màng, tìm không ra mấy cái nếp nhăn rõ ràng. Kết hợp cùng với cách ăn mặc, bà đi ra ngoài nói mình không đến ba lăm tuổi cũng có người tin.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mạnh Vũ ít nhiều là được di truyền từ Tề Mị. Nói trắng ra, hai người đều rất xinh đẹp. Chẳng qua vẻ đẹp của Tề Mị dù sao vẫn kín đáo hơn so với Mạnh Vũ, là loại vẻ đẹp chỉ cần vừa nũng nịu sẽ khiến cho người ta muốn cưng chiều. Hơn nữa thời gian càng lâu càng quyến rũ.
“Khi nào tới chỗ con ở mẹ sẽ nói.”
Bây giờ Mạnh Vũ đang sống ở một nơi cao cấp, cô mua một căn hộ nhỏ có một phòng ngủ và một phòng khách, dù sao bình thường cũng chỉ có một mình cô ở.
Sau khi tốt nghiệp đại học Mạnh Vũ cũng không có công việc chính thức. Cô học chuyên ngành tiếng Nhật, thỉnh thoảng sẽ đến phòng làm việc phiên dịch, đôi khi còn dịch truyện tranh. Tiền của cô cơ bản đều là của Tiêu Tề, đương nhiên cũng không phải là lấy không.
Tuy rằng trong công việc của Mạnh Vũ không có thành tựu gì, nhưng từ nhỏ đã có thiên phú về ngôn ngữ, cũng biết vài ngôn ngữ khác. Rất ít người biết đến thiên phú này của cô, Tiêu Tề là một trong số đó.
Lúc đó Tiêu Tề muốn tạo ra một bộ chuyển đổi giọng nói, giống như một phần mềm phiên dịch. Anh biết Mạnh Vũ biết nhiều thứ tiếng nên đã nhờ Mạnh Vũ ghi giọng nói vào phần mềm. Sau khi ra mắt, bộ chuyển đổi này được gây được tiếng vang không nhỏ. Tiêu Tề cũng có được bản quyền sáng chế. Ở vấn đề tiền bạc, anh lại rất hào phóng với cô, vì để cảm ơn cô giúp đỡ, anh đã cho cô một số tiền.
Số tiền này khoảng chừng 500 vạn, nếu cô kinh doanh đúng cách thì nửa đời sau của cô không cần phải lo cơm ăn áo mặc.
Khi cô nhận được số tiền này lập tức mua cho mình một căn nhà và một chiếc xe. Sau khi chia tay với Tiêu Tề, cô bán căn nhà trước kia đi, đổi thành một căn nhà nhỏ hơn, số tiền còn lại toàn bộ để đi du lịch.
Hai người vào nhà, Mạnh Vũ nói: “Bây giờ mẹ có thể nói rồi.”
Tề Mị ngồi xuống ghế sô pha, khẽ thở dài: “Mẹ… Mẹ sắp xếp cho con một cuộc hôn nhân.”
“Hôn nhân?”
“Con và Tiêu Tề cũng đã chia tay hơn một năm, bây giờ đã buông tay rồi,dù sao con cũng đã hai mươi tám, cũng nên lập gia đình rồi.”
Tề Mị không giống như sẽ không hỏi đến chuyện tình cảm của cô. Bây giờ sao lại cố ý tìm chồng cho cô?
“Ồ? Mẹ tìm ai cho con?”
Tề Mị không lập tức trả lời, Mạnh Vũ nhìn ra vẻ mặt lộ ra vài phần mất tự nhiên của bà. Tề Mị ngượng ngùng trong chốc lát mới nói: “Con biết chủ tịch mới của Bắc Việt không?”
Tuy Mạnh Vũ đã đi du lịch nước ngoài hơn một năm nhưng những chuyện xảy ra ở Yến Thành cô vẫn biết một chút. Trong khoảng thời gian cô rời đi, Yến Thành đã xảy ra vài chuyện lớn, ví dụ như cô bạn tốt Hạ Hạm, người phụ nữ danh giá nhất tập đoàn Bắc Việt, đồng thời cũng là vợ của Hàn Mạc Nhiễm chủ tịch khoa học kỹ thuật Bàng Đại Lĩnh Hàng, đã hạ sinh một cặp song sinh long phượng.
Lại ví dụ như, xí nghiệp nổi tiếng lâu đời của tập đoàn ô tô Bắc Việt ở Yến Thành gần như độc quyền ngành công nghiệp ô tô trong nước mới đổi người lãnh đạo.
Vị lãnh đạo mới này cũng không phải con trai cả nhà họ Hạ mà mọi người vẫn luôn chờ mong, mà là con riêng của người lãnh đạo trước của tập đoàn ô tô Bắc Việt Hạ Quốc An, từ nhỏ đã bị đưa đến nước ngoài nuôi lớn Sở Tu Cẩn.
Nghe nói vị Sở tiên sinh này là Hạ Quốc An lão tiên sinh sau khi bạn già đã qua đời nhiều năm tình cờ gặp được tình yêu tuổi xế bóng sinh ra. Bởi vì Hạ gia tranh đấu vẫn luôn chìm trong mưa máu gió tanh, ông sợ để đứa bé bên cạnh mình sẽ gặp có nguy hiểm, cho nên lúc anh ta còn rất nhỏ đã bị đưa ra nước ngoài. Thậm chí sợ thân phận của anh bại lộ, còn cố ý tìm cho anh một cặp bố mẹ, cũng để anh theo họ Sở của bố nuôi.
Tuy rằng cô đã lang thang bên ngoài hơn một năm nhưng tin tức về vị Sở tiên sinh này vẫn biết một chút. Gia tộc lớn nhà họ Hạ mấy năm nay vẫn luôn kinh doanh ở Bắc Việt, nhưng khi anh mới trở về không chỉ bình tĩnh tiếp quản Bắc Việt mà còn tiến hành một cuộc cách mạng lớn ở Bắc Việt, cũng dễ dàng xử lý các cuộc đấu tranh của nhiều phe phái.
Người này tâm cơ và thủ đoạn tuyệt đối không thể khinh thường.
Mạnh Vũ phục hồi tinh thần lại, hỏi: “Mẹ đừng nói với con, đối tượng kết hôn mẹ tìm cho con chính là vị chủ tịch mới nhận chức của Bắc Việt đấy?”
Vẻ mặt Tề Mị phức tạp gật đầu về phía cô: “Không sai, đối tượng kết hôn mẹ tìm chính là cậu ấy.”
Mạnh Vũ: “…”
———Tác giả có lời muốn nói:
Cẩn Cẩn: Đã qua ba chương rồi mà chỉ có tên của tôi được xuất hiện thôi sao? Tôn nghiêm làm nam chính của tôi đâu mất rồi?
Về vấn đề thân phận của nam chính, tuy nam chính là con riêng nhưng mẹ ảnh không phải tiểu tam. Bà là do tình yêu tuổi xế bóng của Hạ lão tiên sinh sinh ra. Lúc đó vợ của Hạ lão tiên sinh đã chết rất nhiều năm.
Chú thích:
[1] Nước ấm nấu ếch: Ngụ ý là con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn
[2] “Tam quan” bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, và giá trị quan. Khi tam quan không hợp thì hai người không thể hiểu nhau, cũng không thể bao dung và đồng cảm cho nhau.