Qua hồi lúc lâu cô mới nhận được tin nhắn của anh, anh nói: “Được.”
Sạch sẽ lưu loát như mọi khi, trước sau như một thanh lãnh vô tình.
Sau khi Mạnh Vũ trở về Yến Thành lại vì liên quan đến công việc mà đi một chuyến đến Nhật Bản. Ở bên đó ngây người mấy ngày, cô và Tiêu Tề cũng không liên lạc nhiều mà Tiêu Tề cũng không chủ động liên lạc với cô.
Cho đến khi cô từ Nhật Bản về mới biết thêm một chút từ bạn bè của Tiêu Tề về câu chuyện của Ngải Thanh. Cô ấy quả thật là là chị gái hàng xóm ở quê của anh, tốt nghiệp cấp ba xong ra ngoài làm việc, gả cho một người đàn ông có tiền, còn sinh được một cô con gái. Chẳng qua là người đàn ông kia có khuynh hướng bạo lực gia đình. Không còn cách nào khác Ngải Thanh mới ly hôn với anh ta, mang theo con gái đến nhờ Tiêu Tề giúp đỡ.
Tiêu Tề cũng rất chu đáo, vì cô ấy mà trực tiếp mua một căn nhà ở Thâm Quyến, còn giúp cô ấy tìm công việc, nhà trẻ con gái cô ấy học cũng là Tiêu Tề bỏ tiền ra cho cô bé học ở một trường mẫu giáo có danh tiếng ở Thâm Quyến.
Nhưng mà những việc này anh chưa từng nói với cô, anh muốn làm cái gì trước nay đều không liên quan đến cô, cô với anh mà nói giống như là không có bất kỳ quan hệ gì.
Sau khi từ Nhật Bản trở về Mạnh Vũ tìm bạn tốt Hạ Hạm nói chuyện. Ở Nhật Bản ngây người mấy ngày cô hình như cũng có dũng khí nói ra chuyện giữa Tiêu Tề và bạch nguyệt quang [1] của anh.
Hoàn toàn không ngoài dự đoán của cô, sau khi Hạ Hạm nghe xong cũng khuyên cô nên chia tay.
Cô cũng từng nghĩ tới nhưng suy cho cùng vẫn là không cam lòng. Bản thân yêu một người đàn ông nhiều năm như vậy, đã hạ quyết tâm mặc kệ mọi thứ như thế nào cũng phải cùng anh đi đến cuối cùng. Sao có thể dễ dàng kết thúc như vậy chứ?
Nhưng mà ngày đó cuối cùng cũng vẫn tới.
Mạnh Vũ còn nhớ rõ đó là một buổi sáng trời trong nắng ấm, cô nghe nói Hạ Hạm tới Thâm Quyến, cũng không biết cô ấy đến Thâm Quyến vì gặp bạn tốt hay là vì có thể sẽ nhìn thấy Tiêu Tề ở Thâm Quyến. Sáng hôm sau Mạnh Vũ cũng đi đến cùng.
Tiêu Tề và chồng của Hạ Hạm là Hàn Mặc Nhiễm cùng một công ty. Hàn Mặc Nhiễm là sếp của Tiêu Tề, cũng là Bá Nhạc [2] của anh. Tiêu Tề và Hàn Mặc Nhiễm có thể quen biết nhau ít nhiều là do cô.
Lúc Hạ Hạm và Hàn Mặc Nhiễm kết hôn, Mạnh Vũ vẫn chưa thành công theo đuổi được Tiêu Tề. Cô phí rất nhiều sức lực mới thuyết phục được Tiêu Tề cùng cô tham gia hôn lễ. Trong hôn lễ của Hạ Hạm, Mạnh Vũ giới thiệu Hàn Mặc Nhiễm và Tiêu Tề chính thức quen biết nhau. Hai người đều làm ngành sản máy tính. Sau một hồi trò chuyện họ thấy rất hợp ý nhau, không bao lâu sau Hàn Mặc Nhiễm dùng một số tiền lớn khiến Tiêu Tề trở thành cấp dưới của mình.
Hạ Hạm tới Bàng Đại Lĩnh Hàng. Mạnh Vũ cũng tới Bàng Đại Lĩnh Hàng tìm Hạ Hạm, Tiêu Tề là phó giám đốc Bàng Đại Lĩnh Hàng, có lẽ cô có thể gặp anh ở đây.
Hai người đã rất lâu không có thời gian gặp mặt, cả hai cũng không có liên lạc gì với nhau. Nếu có thể tình cờ gặp được không biết có thể trở thành một cái bậc thang khiến hai bên cùng nhau lui về một bước hay không.
Nhưng mà sự thật lại ngoài dự đoán của cô. Quả thật cô tình cờ gặp được Tiêu Tề, cũng tình cờ gặp được Ngải Thanh và con gái của cô ấy.
Họ cũng tới tìm Tiêu Tề.
Cô vào đến cửa Bàng Đại Lĩnh Hàng thì thấy bọn họ. Tiêu Tề ngồi xổm bên cạnh, nói chuyện cùng cô bé. Trên mặt anh còn mang theo nụ cười dịu dàng, Ngải Thanh đứng ở một bên nhìn họ với vẻ mặt hài lòng.
Trong một khoảnh khắc, thậm chí cô còn cảm thấy bản thân xuất hiện ảo giác, giống như bọn họ mới là người nên ở bên nhau, bọn họ ở chung hòa hợp như vậy mà chẳng qua cô chỉ là một người ngoài mang cái danh bạn gái Tiêu Tề mà thôi.
Thì ra Tiêu Tề cũng có lúc ưa thích trẻ con như vậy, thì ra anh cũng có thể cười dịu dàng như vậy. Đúng là anh chưa từng thể hiện vẻ mặt như vậy trước mặt cô.
Rõ ràng thời tiết ở Thâm Quyến vẫn ấm áp như cũ, nhưng cô lại cảm thấy bên tai đều là cơn gió lạnh, lạnh thấu xương.
Cô cảm thấy mình đứng ở đây, giống như một bi kịch rất lớn.
Tiêu Tề rất nhanh đã thấy cô, anh chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt ưa thích trên mặt cũng dần dần biến mất.
“Sao em lại đến đây?” Anh hỏi.
Mạnh Vũ lúc này mới phục hồi tinh thần, cô nhìn về phía Hạ Hạm đang vẫy tay, cô điều chỉnh hô hấp, cố hết sức dùng giọng điệu bình tĩnh để trả lời: “Em tới tìm Hạ Hạm.”
Anh nhìn lướt qua về phía Hạ Hạm, trầm mặc một lát lại hỏi: “Muốn ăn cơm cùng nhau không?”
“Không cần đâu.”
Anh không nói nữa.
Cô bé tên Hoan Hoan đột nhiên chạy đến trước mặt cô. Cô bé lấy ra từ trong túi một viên kẹo đưa cho cô. Cô nhóc ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt to ngây thơ thuần khiết: “Con cho dì kẹo nè.”
Mạnh Vũ nhìn cô bé trước mắt, cô thật sự có ý nghĩ một chân đá văng cô nhóc này đi. Cô không biết người phụ nữ tên Ngải Thanh đến cuối cùng là cố ý hay là vô tình. Rõ ràng biết Tiêu Tề đã có bạn gái rồi còn mang theo con gái đến công ty tìm anh. Sợ người khác không biết bọn họ thân thiết đến mức nào sao, cô ấy cũng không biết giữ khoảng cách với người đàn ông đã có chủ hay sao?
Cho nên liên quan đứa nhỏ này cô đều cảm thấy chán ghét.
Tuy nhiên, dù sao đứa trẻ này cũng không có tội tình gì, cô cũng không muốn so đo cùng với một đứa trẻ làm bản thân giống như một người keo kiệt bủn xỉn.
Cuối cùng cô vẫn nhịn cảm xúc mãnh liệt muốn tuôn trào xuống, kích động nói: “Cảm ơn.” Đang muốn vươn tay nhận viên kẹo, cô bé kia lại cười ngọt ngào về phía cô: “Con giúp dì bóc được không ạ?”
Cô bé vụng về bóc vỏ kẹo giúp cô rồi đưa về phía cô: “Dì ăn nè.”
Cô nhìn về phía Tiêu Tề và người phụ nữ tên Ngải Thanh một cái, bên cạnh còn có mấy nhân viên làm việc ở Bàng Đại Lĩnh Hàng. Cuối cùng cô vẫn không muốn dùng sự lạnh nhạt của người lớn làm tổn thương tâm hồn của đứa trẻ. Ân oán giữa người lớn, người lớn sẽ tự giải quyết.
Cô ngồi xổm xuống, cô bé đưa kẹo vào trong miệng cô. Nhưng sau khi cô ngậm kẹo, cô bé vẫn không chịu buông tay mà còn nắm chặt, đâm một cái mạnh vào cổ họng của cô.
Thiếu một chút nữa kẹo đã đâm sâu vào cổ họng cô. Cơn đau dữ dội khiến cô ho khan, theo bản năng đẩy cô bé về phía trước.
Có lẽ bởi vì cô dùng lực quá mạnh khiến cô bé kia bị cô đẩy ngã xuống đất, lập tức khóc lớn lên. Ngải Thanh thấy thế lập tức đi tới đỡ cô bé đứng dậy. Cô bé khóc đến tê tâm liệt phế. Ngải Thanh vén quần cô bé lên, thấy mắt cá chân bị sưng lên. Cô đau lòng đến rơi nước mắt, hoảng hốt nhìn Tiêu Tề: “Làm sao bây giờ?”
Tiêu Tề tương đối bình tĩnh, nói: “Chị ôm con bé ra trước cửa chờ em, em lái xe tới đưa hai người đến bệnh viện.”
Ngải Thanh cũng thật sự lo lắng con gái xảy ra chuyện, vội vàng ôm cô bé chạy ra tới.
Thật ra lúc đẩy ngã cô bé kia, Mạnh Vũ cũng bị phản lực đẩy ngã về phía sau. Chẳng qua là toàn bộ quá trình Tiêu Tề đều không quan tâm đến cô, tất cả sự chú ý của anh đều ở trên người hai mẹ con họ.
Cuối cùng vẫn là Hạ Hạm đi tới đỡ cô đứng dậy.
Trước khi Tiêu Tề rời đi cuối cùng cũng nhìn cô một cái, nhưng mà cũng không phải là ánh mắt quan tâm mà mang theo một loại khiển trách không tiếng động, đáy mắt lộ ra sự lạnh lẽo không thể che giấu.
“Không phải em cố ý đâu Tiêu Tề, là vì vừa nãy cô bé đâm kẹo vào cổ họng em.”
Anh không nói gì, xoay người đi về phía cửa thang máy đi đến. Cô biết anh vội vàng đi, vội vàng đưa cô bé kia tới bệnh viện. Anh không thích cô tùy hứng, cô vẫn luôn cố gắng không tùy hứng ở trước mặt anh.
Nhưng nhìn dáng vẻ hoảng loạn của anh, một cơn tức giận bỗng dưng trào lên từ đáy lòng. Đến cuối cùng thì anh hoảng loạn cái gì, anh lo lắng cho cô bé kia thế sao? Cô mới là bạn gái anh, anh thật sự một chút cũng không thèm để ý đến cô sao?
Cho nên cô nhìn bóng lưng của anh, nói: “Tiêu Tề, em cũng rất đau.”
Em cũng cần anh chăm sóc.
Anh đừng đi, đừng để em mất hết hy vọng với anh.
Nghe được lời nói của cô, bước chân anh chỉ dừng lại một chút sau đó lại tiếp tục bước về phía trước không hề quay đầu lại.
Giây phút này, cuối cùng cô cũng quyết định.
Trái tim cô không phải làm bằng sắt, cô thật sự không thể nổi bị tổn thương hết lần này đến lần khác.
Thế là đủ rồi, nhiều năm như vậy, sự lạnh nhạt của anh đã đủ tàn nhẫn rồi. Bây giờ lại có thêm một người phụ nữ xuất hiện làm anh bận lòng, tương lai cô cũng sẽ chỉ càng ngày càng tổn thương mà thôi.
Mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi.
Cho nên, Tiêu Tề, kết thúc đi.
Cô biết Tiêu Tề đưa cô bé kia đến bệnh viện sẽ mất kha khá thời gian. Cô cùng với Hạ Hạm dạo quanh bờ biển một vòng, sau đó lại theo Hạ Hạm đến chung cư của Tiêu Tề đang sống.
Lúc này, cô không dùng vân tay mở cửa nữa mà gõ cửa. Không lâu sau cánh cửa được mở từ bên trong.
Là Ngải Thanh mở cửa cho hai người, trên người cô ấy còn đeo tạp dề, trên tay còn dính bột, chắc là vừa mới từ phòng bếp đi ra.
Bên trong, Tiêu Tề và Hoan Hoan ngồi trong phòng khách, Tiêu Tề đang đang dạy Hoan Hoan cách đọc sách giáo khoa. Cô vẫn luôn cảm thấy chung cư của Tiêu Tề quá mức buồn chán, nhưng mà bây giờ trong phòng ngập tiếng cười đùa lại ấm áp.
Mạnh Vũ cảm thấy tất cả chuyện này thật là châm chọc.
Ngải Thanh nhìn thấy cô, không có một chút ý trách cô, con gái cô ấy vừa mới bị thương vì cô, cô ấy lại vô cùng nhiệt tình mời bọn họ đi vào.
Cô và Tiêu Tề còn chưa chia tay, nhưng mà biểu hiện của cô ấy giống như là nữ chủ nhân của ngôi nhà này vậy.
Mạnh Vũ và Hạ Hạm cùng nhau vào phòng. Hoan Hoan nhìn thấy cô đến, vẻ mặt khiếp sợ trốn phía sau Tiêu Tề. Bàn tay to lớn của Tiêu Tề xoa đầu cô bé, giống như an ủi cô.
“Sắc mặt em hình như không tốt lắm, thân thể không thoải mái sao?” Tiêu Tề hỏi cô.
Anh đang quan tâm cô sao? Nhưng mà sự quan tâm của anh với cô bây giờ đã không còn tác dụng nữa.
“Em có lời muốn nói với anh, anh có thể nói chuyện riêng với anh được không?”
Ánh mắt Tiêu Tề dừng lại trên mặt cô. Chăm chú nhìn cô một lúc, anh gật gật đầu: “Được.”
Hai người đi ra ban công. Mặt trời lúc này đã ngả về phía tây, còn có một số cây xương rồng cô từng trồng.
“Em muốn nói gì?” Anh hỏi.
Cô nhìn người đàn ông trước mắt. Anh vẫn giữ dáng vẻ anh tuấn mê người như lúc mới gặp.
Lúc đó đại học mới khai giảng không lâu, cô bị bạn học lôi đến tham gia hoạt động công nghệ. Chính ở hoạt động này cô quen biết anh. Lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã bị anh mê hoặc, từ diện mạo, khí chất đến giọng nói của anh, tất cả mọi thứ anh đều làm trái tim cô rung động.
Đó là lần đầu tiên cô thích một nam sinh, khi đó cô âm thầm thề trong lòng, nhất định cô phải có được người đàn ông này.
Lúc đó cô có bao nhiêu là tự tin,bây giờ nghĩ lại cũng thật là buồn cười.
Cô nhìn hoàng hôn phương xa, nghe được chính mình dùng giọng nói vô cùng bình tĩnh nói: “Tiêu Tề, chúng ta chia tay đi.”
Chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày co nói với Tiêu Tề những lời này, cô thích anh như vậy mà.
Nhưng mà nó không hề nặng như trong tưởng tượng của cô. Thậm chí cô còn có một loại cảm giác thoải mái. Nhìn đi Tiêu Tề, em thích anh như vậy, chuyện gì em cũng đưa quyền chủ động cho anh nhưng mà cuối cùng vẫn là em ném anh đi.
———Tác giả có lời muốn nói: Chia tay rồi, mau rải hoa đi nào….
Dùng những lời nói sắc bén thay đổi tên truyện tràn đầy tầm thường…
———Editor:
Ui da, cuối cùng nữ chính cũng chia tay nam tám rồi. Khiếp thôi, edit đến cái đoạn con bé kia đưa kẹo cho Mạnh Vũ mà thấy ghét ghia. Tưởng là một bé cute hột me hiểu chuyện. Ai ngờ đâu,…hơ…hơ (mọi người tự hiểu nghe)
Chú thích:
[1]: Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng): ý nói trong lòng vẫn có người mình yêu thương, ái mộ nhưng không thể ở bên cạnh.
[2] Bá Nhạc (điển tích/điển cố): Theo truyền thuyết Trung Hoa, Bá Nhạc nguyên là tên của một vị Thần cai ngựa trên Thiên đình.
Vào đời nhà Chu, thời Xuân Thu (Xuân Thu là tên gọi một giai đoạn lịch sử từ năm 771 đến 476 TCN trong lịch sử Trung Quốc), có một người tên là Tôn Dương. Người này là bậc thầy am hiểu về ngựa. Qua vóc dáng, ngoại hình của chúng, ông có thể biết được con nào là Thiên Lý mã – loài ngựa có sức khỏe dẻo dai, chạy xa vạn dặm. Vì vậy nên người đời nể phục gọi ông là Bá Nhạc.
Đặc biệt, nhắc tới Bá Nhạc nghĩa là hàm ý nhắc tới một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh, một người không chỉ nhìn mọi thứ với vẻ bề ngoài. Bởi vậy, trong văn học và trong cuộc sống vẫn thường dùng hai chữ Bá Nhạc để thay cho hàm nghĩa trên