Sơ Đông muốn hỏi phó đạo diễn đoàn phim “ Sủng Phu ” có đưa số điện thoại của hắn cho điện hạ hay chưa, hắn đã chờ một đêm mà vẫn chưa thấy gọi lại……

Chiếc điện thoại người già vẫn luôn được Sơ Đông mang theo trong ngực, kể cả khi đóng phim cũng mang theo bên mình. Tiếu Tiếu không hiểu, mang cái thứ to cồng kềnh đó trước bụng mà không thấy vướng víu à?

Hai ngày sau, suất diễn trong rừng cây của đoàn phim “ Sủng Phu ” đã kết thúc, họ chuẩn bị chuyển đến cung điện bên cạnh để quay chụp cảnh Ngụy Mẫn thi đình.

Đạo diễn Lộ mang theo toàn bộ nhân viên đoàn phim di chuyển, Sơ Đông thiếu chút nữa cũng đi theo các cô ấy rồi.

Hắn nắm chặt chiếc điện thoại của mình, đáy mắt khó nén mất mát.

Tiếu Tiếu ở bên cạnh nói: “Đừng nản, Đạo diễn Lộ người ta bận rộn, huống chi nam chủ bộ phim này không có võ công, không dùng đến người đóng thế như cậu cũng bình thường.”

Sơ Đông nhìn về khoảng trống không bên cạnh hỏi, “Vậy bao lâu nữa mới dùng đến tôi?”

“Để tôi nghĩ xem,” Tiếu Tiếu tính toán, “Một bộ phim quay mất khoảng hơn nửa năm, sau đó còn cắt nối biên tập thẩm định tuyên truyền. Lúc chờ phim mới thuận lợi quảng bá, đạo diễn có thể sẽ chọn kịch bản mới, lăn lộn tới lăn lộn đi, chắc cũng phải mất hơn một năm.”

Sơ Đông nhíu mày, rũ mắt nhìn chiếc điện thoại đã mang theo suốt hai ngày cũng chưa nhận được cuộc gọi nào, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Chắc hẳn điện hạ đã quên tôi rồi……”

Hàng năm nhàn rỗi ở ám vệ tư chỉ có đám hạ nhân, loại người này điện hạ căn bản nghĩ cũng không muốn trọng dụng, không có giá trị gì.

Đây giống như một thanh bảo kiếm sắc bén, được phép ngươi giấu tài, nhưng không thể mãi bị bỏ quên trong một góc phủ bụi, thời gian lâu, kiếm rỉ sắt, trong tay chủ nhân cũng đã có vật thay thế mới.

“Mạo Bài Quân Hậu” còn lại mấy cảnh diễn trong rừng cây, thời điểm Sơ Đông đợi diễn thường có thói quen quay đầu nhìn hướng cách vách, mong tìm được trong đám người hình ảnh người nọ ngồi dựa trên ghế hoặc chau mày mím môi, hoặc mặt mày thả lỏng.

Nhưng hôm nay lại quay đầu qua, bên kia trống trơn, đạo diễn Lộ đã vào trong cung.

Sơ Đông đứng tại chỗ nhìn quanh một vòng, cuối cùng nhìn trúng một cái cây tương đối cao, mặt trên vừa vặn có một chạc ngang có thể đặt chân.

Mắt hắn sáng rực lên, giơ tay vén vạt áo nhét vào hai bên thắt lưng, rồi bắt đầu leo cây bằng tay không.

Tiếu Tiếu đi khắp đoàn phim cũng không thấy được bóng dáng Sơ Đông, tâm chậm rãi nhấc lên, lúc sau lại nghe người ta nói Sơ Đông đang ngồi ở trên cây, tim hắn gần như nghẹn lại nơi cổ họng.

Khi hắn chạy tới nơi, Sơ Đông đã ngồi xổm như một con khỉ trên cành cây, đôi mắt nhìn về hướng cung điện cách đó không xa.

“Sơ Đông, cậu leo cây làm gì?” Tiếu Tiếu ngửa đầu kêu hắn, “Mau xuống dưới!”

“Cậu không nhớ lần trước bị ngã có đúng không?”

“Mau xuống dưới cho tôi.”

Sơ Đông nghe thấy tiếng gọi thì cúi đầu, vẻ mặt có chút do dự, ánh mắt như đang giãy giụa giữa Tiếu Tiếu và điện hạ.

Tiếu Tiếu đánh rắn đánh giập đầu, “Cậu xuống đây tôi sẽ nói cho cậu cách nhìn thấy đạo diễn Lộ.”

Một câu này so ra còn hiệu quả hơn mấy câu trước đó.

Sơ Đông cứ như vậy mượn lực từ trên cây nhảy xuống dọa Tiếu Tiếu hít một hơi khí lạnh, nhìn thấy động tác hắn uyển chuyển nhẹ nhàng bình an rơi xuống đất mà không bị ngã, lúc này mới giơ tay vỗ cánh tay hắn, “Nếu cậu rơi xuống đất thành hộp tôi làm sao bây giờ? Lại còn học được leo cây, cậu định bay lên trời luôn đấy à?”

“Được rồi,” Tiếu Tiếu sửa mái tóc giả trên mặt bị gió thổi loạn, “Tôi sẽ nói cho cậu cách để gặp đạo diễn Lộ mỗi ngày."

Mỗi ngày đều có thể gặp điện hạ?

Sơ Đông mắt sáng rực, tiến lại gần bên người Tiếu Tiếu, nhẹ giọng hỏi, “Làm thế nào?”

Trong thanh âm hắn mang theo điểm kích động nhỏ không hề che giấu, mục đích vô cùng rõ ràng chính là muốn ôm đùi Lộ Minh.

Tiếu Tiếu nhướn mày, nâng cằm dùng lỗ mũi nhìn hắn, hừ nhẹ hỏi: “Lần tới còn leo cây nữa không?”

Sơ Đông không chút do dự lắc đầu, “Không leo nữa.”

…… Trên cây nhìn không rõ lắm.

Tiếu Tiếu đắc ý, nhân cơ hội đưa ra yêu cầu, “Sau này trước khi đi ngủ không được bật ‘Phong cách dân tộc’ trong phòng khách nữa.”

Sơ Đông ngẩn ra, không nghĩ tới bị Tiếu Tiếu nhìn thấy, hai tai chậm rãi đỏ lên, “Không bật.”

“Thế thì ——” Tiếu Tiếu còn muốn nói tiếp thì thấy Sơ Đông nhịn không được lôi kéo tay áo hắn, nhấp môi dưới, giữa mày có chút sốt ruột, ngập ngừng cùng hắn thương lượng, “Trước nói xong cách nào mới có thể gặp cô ấy mỗi ngày rồi cậu hãy đưa ra yêu cầu, được không?”

Được! Tất nhiên là được! Cậu ngoan thế này, tim tôi cũng muốn đưa cho cậu luôn đây!

Tiếu Tiếu không đùa hắn nữa, vén áo, móc điện thoại từ trong túi quần ra, lên Weibo tìm kiếm Lộ Minh, mở giao diện trang cá nhân của cô ấy đưa tới trước mặt Sơ Đông, ngón tay lướt qua các bài đăng, “Xem đi, ảnh này, video này, có phải nhìn rõ hơn trên cây nhiều không? Chỉ cần cậu chú ý Weibo của cô ấy, mỗi ngày không phải có thể thấy được sao.”

Lộ Minh không thường xuyên phát Weibo, những video và hình ảnh ít ỏi trên đây đều là từ những lần tuyên truyền phim trước.

Sơ Đông thật cẩn thận nhận lấy điện thoại của Tiếu Tiếu, nâng trong lòng bàn tay để hắn mở video cho xem.

“Chào mọi người, tôi là Lộ Minh,” thời điểm quay hẳn là mùa hè, Lộ Minh ăn mặc đơn giản hào phóng áo ngắn tay màu đen rộng thùng thình đội mũ lưỡi trai, ngồi ở trên sofa khẽ cười trước ống kính, "Mong mọi người chiếu cố nhiều hơn."

Sơ Đông chưa từng thấy điện hạ cười bao giờ, đến khi video phát xong còn chưa đã thèm lại ấn phát một lần nữa.

Bên kia gọi Tiếu Tiếu, đã đến suất diễn của hắn.

Tiếu Tiếu quay đầu lại dặn dò Sơ Đông không được leo cây liền chạy nhanh đi.

“Chào mọi người, tôi là Lộ Minh, mong mọi người chiếu cố nhiều hơn.”

Chỉ ba câu đơn giản, Sơ Đông ngồi xổm dưới đất xem vô số lần, cẩn thận tìm kiếm điểm khác biệt của điện hạ cùng trước kia.

Điện hạ thay đổi rất nhiều.

Ý niệm trong đầu còn chưa kịp chuyển sang hướng “Có khi nào chỉ là người giống người hay không” thì đã bị chếch thành, “Mình vốn dĩ không hiểu điện hạ, nói không chừng nàng khi không ở trước mặt chúng ta chính là như vậy?”

Điện hạ là người phải làm đại sự, đủ loại quan hệ lá mặt lá trái trên dưới chu toàn, có hai bộ mặt cũng thực bình thường.

Sơ Đông lấy điện thoại của mình ra, so sánh với cái của Tiếu Tiếu, nhíu mày có chút ghét bỏ.

Ban đầu Sơ Đông cũng có điện thoại thông minh, nghe nói hắn muốn, Tiếu Tiếu cũng liền cho và dạy hắn cách sử dụng.

“Cái màu xanh lục có hai con nòng nọc sát nhau này chính là WeChat,” sau khi trở về, Tiếu Tiếu ngồi xếp bằng trên sofa dạy Sơ Đông, “Mắt to màu đỏ thì là Weibo.”

Sơ Đông biết chữ còn thông minh, Tiếu Tiếu dạy một lần hắn đã nhớ kỹ.

Tuy nói một số chữ có hình dạng không giống nhau, nhưng không ảnh hưởng đến việc Sơ Đông đọc hiểu, có điều thời điểm đánh chữ, hắn chỉ dùng đúng một ngón tay.

Buổi tối trước khi ngủ, hắn cuộn mình trong chăn, mở từng bài đăng của Lộ Minh trên Weibo, đọc từng bình luận, dường như chỉ có như vậy hắn mới gần điện hạ hơn một chút.

Thế giới vô cùng xa lạ, nhưng vì có điện hạ ở đây, Sơ Đông cảm thấy an tâm hơn không ít.

Dưới mỗi bài Weibo của Lộ Minh có rất nhiều bình luận, ở cái xã hội xem mặt này, mỗi bài đăng của cô luôn thu hút không ít người.

Nhưng Sơ Đông nhìn vài bình luận liền chậm rãi phát hiện một điều, mỗi bài trên top đều ghim bình luận từ cùng một cái id, đại bảo bối của đạo diễn Lộ.

Bảo bối……

Đã kêu bảo bối vậy chắc chắn là phu lang của điện hạ, tức là chủ quân của Sơ Đông.

Sơ Đông nghĩ điện hạ trước kia vô tâm đến nam sắc khẳng định đều là vì bận rộn triều chính, hiện giờ ngày tháng nhẹ nhàng hơn thì việc cưới phu thành gia được đưa vào kế hoạch.

Với tâm tư tò mò, Sơ Đông ấn mở Weibo của đại bảo bối. So sánh với Weibo ít ỏi không có mấy của Lộ Minh, Weibo của đại bảo bối đăng bài thường xuyên hơn nhiều.

Gần như cứ mỗi hai giờ lại có một bài, sinh động tích cực như sống luôn trên Weibo vậy.

Sơ Đông ấn mở cái gần nhất, thời gian là hai giờ trước, bên trong có người hắn đã gặp qua, là trợ lý bên người Lộ Minh, họ An, ngày đó hắn nghe phó đạo đoàn phim “Sủng Phu”   kêu như vậy.

“Tôi còn đang bị nô dịch tăng ca,” trợ lý An gục mặt tỏ vẻ ủy khuất trước ống kính, bỗng nhiên màn ảnh hơi lệch đi, lộ ra Lộ Minh ngồi trên ghế xem kịch bản phía sau, “Đúng vậy, là do cô ấy.”

Dưới bình luận một đám kêu gào trợ lý An từ chức đổi bọn họ tới.

Sơ Đông nhìn chằm chằm người chỉ dừng lại vài giây trên màn ảnh, nhìn bình luận cùng với id của bọn họ mới hậu tri hậu giác nhận ra, đại bảo bối tiểu tâm can nơi này là có thể tùy ý kêu?

Như vậy, chẳng phải quá xấu hổ rồi a?

Tên Weibo nguyên bản của hắn đặt là Sơ manh Đông.

Sơ Đông ngo ngoe rục rịch, trợ lý An là “thị vệ” của điện hạ, còn hắn là ám vệ của điện hạ, vậy nên tên có phải nên thống nhất đối xứng một chút chứ nhỉ?

—— Tiểu tâm can của điện hạ?

Tên còn chưa nhập đã bị Sơ Đông một phiếu phủ quyết ngay trong đầu, hắn giơ tay xoa xoa tai phát ngứa, đỏ mặt.

Hắn là ám vệ đứng đắn, không phải thông phòng ấm giường, vẫn nên chọn cái tên đàng hoàng hơn.

—— Tiểu ám vệ của điện hạ?

Sơ Đông sờ soạng nửa ngày mới biết được cách sửa tên như thế nào, sau khi nhập mấy chữ này vào, hệ thống nhắc nhở “Tên người dùng đã được sử dụng”.

—— Đại ám vệ của điện hạ?

“Tên người dùng đã được sử dụng.”

Có rất nhiều tiểu thuyết cùng loại về điện hạ và ám vệ, chẳng hạn như bá đạo điện hạ yêu ta, hắc đạo thiếu gia xuyên qua thành ám vệ, một đêm tỉnh lại thế nhưng nằm trên giường điện hạ, ám vệ mang thai đừng chạy……

Không ít fan của những loại tiểu thuyết này lấy để đặt tên, gần như cái tên nào có điện hạ và ám vệ đều bị chiếm dụng.

Sơ Đông chớp mắt, tim đập có chút nhanh, lớn mật nhập tên điện hạ, trộm đưa vào một cái nick name.

—— Tiểu ám vệ của Lộ Minh.

Hệ thống nhắc nhở: “Tên người dùng đã được sử dụng.”

“……”

Sơ Đông nhăn mày, môi mím chặt, liên tiếp nhập vào vài cái tên đều là đã được sử dụng. Hắn có hơi không cao hứng, sao lại có nhiều người mạo nhận thành ám vệ của điện hạ thế nhỉ?

Sơ Đông ngồi xếp bằng trên giường, đau đầu suy nghĩ tên.

Ngón tay hắn chọc chọc trên bàn phím điện thoại.

—— Tiểu manh tiểu ám vệ của Lộ Minh.

Tên đưa vào, hệ thống nhắc nhở: “Thay đổi thành công.”

Tim Sơ Đông đập nhanh, cảm giác như làm việc tày trời, hắn châm chước một lúc, do dự, cuối cùng mở tin nhắn riêng gửi cho Lộ Minh.

“Tham kiến điện hạ.”

Chỉ có bốn chữ, hắn ấn giữ ít nhất năm phút mới dám gửi đi.

Sơ Đông chờ hồi âm, cho rằng sau khi tin nhắn của mình được gửi sẽ giống khi Tiếu Tiếu hướng dẫn, nhận được hồi âm ngay.

Năm phút trôi qua, mười phút trôi qua…… Tin nhắn như đá chìm đáy biển, không nghe thấy nửa phần động tĩnh.

Sơ Đông có chút mất mát, gõ gõ vào vỏ điện thoại, buông điện thoại nằm xuống.

Lộ Minh thường rất ít lên Weibo, càng không theo dõi người nào, thỉnh thoảng đăng nhập cũng là vì công việc.

Vừa rồi sau khi kết thúc công việc, An Hạ Xán có bảo cô nhìn Weibo bỏ hoang có mọc cỏ rồi chưa, nói cô tốt xấu gì cũng nên tương tác để tăng thêm chút nhiệt độ cho phim.

Lộ Minh sau khi tắm rửa xong mới nhớ tới việc này, tùy ý cột tóc lại, lấy điện thoại ra vào Weibo.

Một đống nhắc nhở tin nhắn trên giao diện bắn ra, đủ các loại thổ lộ từ fan đều có.

Lộ Minh bỏ qua hết, đang định kéo xuống, tình cờ thấy một tin nhắn mới nhất, nội dung tin nhắn phá lệ không giống người thường, “Tham kiến điện hạ.”

Tên người gửi: Tiểu nha sao tiểu ám vệ của Lộ Minh.

Lộ Minh cười cười, tắm rửa xong cả người đều thả lỏng, cô ngồi trên sofa, tiện tay trả về một câu.

“Ừ, miễn lễ.”

Đang định ngủ, Sơ Đông bị tiếng Weibo nhắc nhở “Đinh” một cái làm tỉnh, đột ngột mở to mắt chộp lấy điện thoại, nhìn ba chữ trong tin nhắn, nháy mắt từ trên giường bật dậy.

Điện hạ, trả lời hắn rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play