Tiếu Tiếu lấy chìa khóa ra mở cửa bước vào, chỉ thấy rèm cửa sổ trong phòng bị người kéo lại. Ánh sáng bên ngoài bị che khuất không còn một mảnh, rõ ràng lúc này là buổi trưa, lại thoạt nhìn giống như mới rạng sáng.

Hắn không khỏi thả nhẹ tay chân, động tác nhẹ hơn rất nhiều.

Trong phòng hơi lạnh, không bật điều hòa, Tiếu Tiếu không cởϊ áσ lông vũ ra, mò mẫm đi vào trong phòng khách, đặt đồ ăn cầm trong tay lên bàn trà trước.

“Ăn gì thế?”

Phía sau đột nhiên có người lên tiếng, Tiếu Tiếu bị dọa giật mình, thiếu chút nữa thét chói tai.

Hắn xoay người tức giận hét về phía sau: “Lâm Sơ Đông, cậu muốn dọa chết tôi đúng không?” Thanh âm Tiếu Tiếu bén nhọn, rõ ràng là bị dọa không nhẹ.

Sơ Đông mím môi, đầu hơi cúi xuống, mi mắt rũ xuống, rõ ràng là bộ dáng nhận sai khi bị dạy bảo.

Tiếu Tiếu cố ổn định lại nhịp tim vừa rồi bị dọa đến đột nhiên tăng nhanh, đi tới duỗi tay kéo rèm cửa sổ ra hai bên, ánh sáng chói mắt từ bên ngoài chiếu vào, Sơ Đông không thoải mái chớp chớp mắt.

“Ban ngày ban mặt cậu không ngủ mà kéo rèm cửa lại làm gì hả?” Tiếu Tiếu cau mày, vừa rồi hắn cho rằng Sơ Đông đang ngủ, lấy điện thoại di động trong túi ra đặt trên bàn trà, hỏi: “Sao cậu không nghe điện thoại của tôi?”

Ánh mắt Sơ Đông chậm rãi di chuyển theo lời Tiếu Tiếu, dừng lại trên chiếc điện thoại cũ mình đặt trên ghế sô pha, ngón tay siết chặt.

Hắn vẫn không biết nên chơi đùa với cái hộp nhỏ vừa thét chói tai vừa run rẩy này như thế nào.

Tiếu Tiếu thuận theo tầm mắt của hắn tìm được điện thoại di động trên sô pha: “Cậu đừng tưởng rằng sau khi té ngã bị thương ở đầu là sẽ không cần phải làm việc nữa.”

“Ngẫm lại tiền thuốc men của cậu, ngẫm lại tiền thuê nhà của cậu đi.” Tiếu Tiếu ấn điện thoại di động của Lâm Sơ Đông, thấy hai cuộc gọi nhỡ vừa rồi mình gọi tới, vừa hủy bỏ cho hắn vừa nói: “Toàn bộ tiền của tôi đã trả tiền thuốc men cho cậu hết rồi, nếu như cậu không đi theo tôi ra ngoài làm việc, hai người chúng ta cứ đợi ra ngoài uống gió Tây Bắc đi.”

Tiếu Tiếu đã lâu không chạm tới loại máy cũ này, nhất thời thao tác cũng không quá trôi chảy, nhưng ai bảo Sơ Đông không dùng được điện thoại thông minh cơ chứ.

Tiếu Tiếu ngẩng đầu thấy Sơ Đông đứng ngây ngốc bên cạnh mình, trán còn quấn băng gạc, trên gương mặt trắng bệch, môi cũng không có chút huyết sắc nào liền đưa điện thoại cho hắn, giọng điệu chậm lại không ít: “Tới ăn cơm đi.”

Sơ Đông lúc này mới ngồi xuống, ngồi nửa cái mông trên ghế sô pha hai chân khép lại, ngồi ngay ngắn quy củ.

Tiếu Tiếu nhìn mà buồn cười, vừa mở hộp cơm ra vừa nói thầm: “Sao sau khi ngã bị thương ở đầu cậu không giống như mất trí nhớ, mà giống như thay đổi thành người khác vậy chứ.”

Dựa theo tính tình trước kia của Lâm Sơ Đông, ăn cơm cũng hận không thể nằm trên sô pha tìm tư thế thoải mái để dựa vào mới được.

Chính mình mang người chạy theo nhiều đoàn làm phim như vậy, các loại tình tiết xuyên không cũng đã xem qua, nếu không phải Sơ Đông khi tỉnh lại còn nhớ rõ mình tên là gì, có khi Tiếu Tiếu đã cho rằng hắn bị người nào xuyên tới nhập vào.

Một câu nói nhẹ nhàng của hắn khiến toàn thân Sơ Đông cứng đờ, thở cũng không dám thở mạnh.

Ngón tay Sơ Đông siết chặt chiếc đũa, nhìn Tiếu Tiếu một cái, mấp máy môi giải thích cho mình một câu: “Có thể... đầu bị ngã hỏng rồi.”

“Đầu ngã hỏng không sao cả, tay chân có thể cử động là được.” Tiếu Tiếu gắp đùi gà trong hộp cơm của mình qua cho hộp cơm Sơ Đông: “Buổi chiều theo tôi về đoàn làm phim, cho dù lăn lộn một ngày cũng có thể kiếm tiền, so với cậu bị nhốt trong phòng thì tốt hơn.”

Sơ Đông tuổi còn nhỏ, ôm mộng trở thành minh tinh, chạy theo Tiếu Tiếu diễn mấy vai quần chúng trong đoàn làm phim, một ngày tốt xấu gì cũng có thể kiếm được một hai trăm đồng. Tiếu Tiếu lớn hơn mấy tuổi, vẫn luôn chăm sóc hắn chu đáo, nhất là Sơ Đông hình như cũng không có người thân.

 

Bình thường làm diễn viên quần chúng cũng cũng không có gì nguy hiểm, nhưng ai biết lần này Sơ Đông diễn một tên thổ phỉ bị nhân vật chính một tiêu bắn chết ở trên cây, lại từ trên cây ngã xuống, lại thật khéo không khéo đập đầu vào tảng đá dưới gốc cây, hôn mê tại chỗ.

Sau khi tỉnh lại, Sơ Đông liền giống như thay đổi, ánh mắt nhìn về phía mọi người đều là xa cách đề phòng, giống như một con báo tiến vào hoàn cảnh xa lạ, cơ bắp căng thẳng chờ thời cơ mà động, luôn cảm thấy có người muốn hại hắn mưu đồ bất chính với hắn.

Sau khi bác sĩ đến thay thuốc cho Sơ Đông bị hắn vặn gập cánh tay liền đề nghị Tiếu Tiếu đưa hắn đến khoa tâm thần xem xét.

Tiếu Tiếu cũng mất hơn nửa tháng công phu mới khiến cho Sơ Đông khi nhìn mình bớt đi mấy phần cảnh giác và phòng bị.

“Đủ ăn không?” Tiếu Tiếu quay đầu nhìn thoáng qua hộp cơm của Sơ Đông, cái người bình thường kén ăn kia mấy bữa nay luôn ăn sạch cơm không còn lại chút gì, chay mặn gì cũng ăn sạch.

Sơ Đông gật đầu, vét cơm sạch sẽ mới buông đũa xuống.

“Ăn no là tốt rồi, buổi trưa hôm nay nếu không ăn no buổi chiều quay phim mặc ít sẽ bị lạnh đấy.”

Tiếu Tiếu năm nay cũng mới hai mươi hai tuổi, nhưng hắn lăn lộn trong giới này đã được một thời gian dài, làm trưởng nhóm, bình thường công việc chính của hắn là dẫn người qua cho đoàn làm phim cần diễn viên quần chúng, còn bản thân hắn thì kiếm được tiền trung gian giữa đoàn làm phim và diễn viên quần chúng kia.

Đối với Sơ Đông mà nói, chỉ cần cho hắn cơm ăn, bảo làm việc liền làm việc, tốt xấu lạnh nóng căn bản không nằm trong suy nghĩ.

Chủ tử đã nói rồi, ăn của người thì phải thay người làm việc, đây là quy củ.

Tiếu Tiếu thuận tay thu dọn rác đi xuống lầu, thấy thời gian không sớm, liền gọi xe tới.

Tiếu Tiếu ngửa mặt, lưng tựa vào ghế nói với mọi người trong nhóm diễn viên quần chúng rằng mình sắp tới rồi, bảo bọn họ đợi một lát.

Sơ Đông ngồi bên cạnh hắn, thân thể cứng ngắc sống lưng thẳng tắp, ánh mắt vừa phòng bị lại vừa tò mò nhìn các loại xe chạy thật nhanh bên ngoài cửa xe.

Trong lòng trái tim nhảy lên thình thịch, cảm giác bất an siết chặt ngón tay.

Đây không phải là triều đại quen thuộc của hắn.

Mọi người cũng không đi xe ngựa thay cho đi bộ.

Lần này đoàn làm phim quay một bộ phim chiếu mạng, nghe nói cũng được bỏ vốn, bối cảnh được chọn cũng không tồi.

Vì là phim cổ trang nên trường quay về cơ bản đều cách cung điện không xa, tất cả mọi người đều mặc trang phục cổ trang.

Nhóm diễn viên quần chúng rụt cổ đứng ở một bên, hai tay kề sát vào bên miệng hà hơi, xoa xoa tay, ngẩng đầu nhìn thấy hai hàng diễn viên quần chúng mặc trang phục thị vệ cổ trang từ cách đó không xa đi tới, trong mắt hơi sáng lên.

Hai ba người tụ tập cùng một chỗ khe khẽ bàn luận: “Lần này xem ra đoàn làm phim đã bỏ vốn rất lớn rồi, không nói cái gì khác, chỉ riêng từ chất liệu quần áo là có thể nhìn ra, tuyệt đối không phải loại vải vừa nhìn đã biết là rẻ.”

“Đó là đoàn làm phim “Sủng Phu” ở bên cạnh, còn quần áo của chúng ta đều ở đây.” Tiếu Tiếu đã đến, xách mấy lớp vải mỏng trong tay vẩy vẩy trước mặt mọi người.

“...” Mấy người run lập cập, quần áo còn chưa thay đã cảm giác được cỗ hàn ý thấu xương kia.

Mùa đông quay phim mùa hè, hoặc là mùa hè quay phim mùa đông đều rất bình thường, đoàn làm phim hết thảy đều là phục vụ diễn xuất, về phần diễn viên quần chúng có lạnh hay không, đó không phải là vấn đề mà đạo diễn phải cân nhắc.

Diễn viên quần chúng nhận quần áo đi thay, Tiếu Tiếu duỗi tay đưa cho Sơ Đông một bộ, biết hắn không nhớ rõ những chuyện trước kia nên lại dặn dò một lần nữa: “Bên trong quần áo có dán một miếng dán giữ nhiệt, cậu là diễn viên quần chúng, ống kính sẽ không dừng lại trên người cậu quá lâu, dán cũng không sao.”

 

Một số đạo diễn yêu cầu nghiêm khắc, không cho phép diễn viên dán miếng dán giữ nhiệt, đặc biệt là vào mùa đông quay phim mùa hè, diễn viên mặc mỏng, khi giơ tay động chân có thể bị nhìn ra.

Nhưng diễn viên quần chúng như Sơ Đông và Tiếu Tiếu thì không sao cả, dù sao ngay cả ống kính quay chính diện cũng không có.

Bộ phim chiếu mạng này tên là “Quân hậu giả danh”, kể về một vị hoàng tử mang theo thân vệ đến quốc gia khác hòa thân, trên đường bị ám sát tử vong, sau đó bị người thay thế. Câu chuyện xoay quanh chuyện người thay thế từng bước công hãm hoàng thượng ngồi vào vị trí quân hậu như thế nào, từ đó thực hiện trả thù kẻ thù ban đầu.

Vai diễn của Sơ Đông chính là ám vệ pháo hôi bên cạnh hoàng tử, sau khi đi một vòng, cùng với hoàng tử chết trong vụ ám sát lần này, dọn đường trải chăn cho hoàng tử giả cũng là nam chính xuất hiện.

Sau khi thay quần áo xong, hắn cúi đầu nghiêm túc sửa sang lại tay áo của mình, Tiếu Tiếu nhét cho hắn một thanh kiếm.

Môi Sơ Đông khẽ mím, hai mắt sáng ngời, ngay cả Tiếu Tiếu cũng nhìn ra được sau khi nhìn thấy kiếm hắn có vẻ vui sướиɠ.

Giơ tay lên nhận lấy kiếm, ánh sáng trong mắt Sơ Đông chậm rãi ảm đạm, khóe miệng nhếch lên cũng từng chút từng chút mím lại.

Kiếm quá nhẹ, ngay cả cái chủy thủ cũng nặng hơn.

Sơ Đông chưa từ bỏ ý định giơ tay rút chuôi kiếm, kết quả phát hiện đây là thanh kiếm giả, không có vỏ kiếm không có lưỡi kiếm.

Tiếu Tiếu thấy hắn nhíu mày, lại đây nói: “Đều là giả hết, làm sao có thể cho ngươi thanh kiếm thật cho được.”

Diễn viên quần chúng ngay cả cơ hội rút kiếm cũng không có đã chết rồi.

Phó đạo diễn cầm loa hô: “Trưởng nhóm, bảo các diễn viên quần chúng vào vị trí, trời lạnh, chúng ta cố gắng làm nhanh.” Chính là không muốn lãng phí thời gian với những cảnh nhỏ.

Tiếu Tiếu đáp một tiếng được, rồi dẫn người tới.

 

Bên cạnh là cung điện, mọi người quay tại rừng cây bên cạnh đó. Người diễn vai hoàng tử đã ngồi vào trong xe ngựa, đám diễn viên quần chúng làm thị vệ đã vây quanh xe ngựa vào vị trí.

Sơ Đông đứng bên cạnh xe ngựa, ngẩng đầu nhìn thấy cửa chính sơn đỏ của cung điện cách đó không xa. Hắn hơi híp mắt, cầm kiếm đứng, gió lạnh khuấy động tay áo hắn, hàn ý tràn ngập toàn thân, giọng nói của người xung quanh chậm rãi rút đi, còn lại chỉ có tiếng gió gào thét.

Trong nháy mắt đó, Sơ Đông có cảm giác mình vẫn là ám vệ hoàng thành, còn sống ở nơi quen thuộc của hắn.

Âm thanh phá gió vang lên bên tai, ánh mắt Sơ Đông run lên, theo bản năng nghiêng đầu hạ eo né tránh, thân thể nhanh hơn ý thức nâng kiếm trong tay lên, cổ tay chuyển động, mũi kiếm vững vàng chuẩn xác đâm vào trái tim đối phương.

Trước sau chỉ trong một hơi thở, động tác của hắn nhanh đến mức chỉ còn lại một vòng tàn ảnh.

Diễn viên quần chúng diễn vai thị vệ bên kia không có tốc độ phản ứng giống như Sơ Đông, ngực cô bị hành động phản kích đột ngột này chọc đau, nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, trong nháy mắt khuôn mặt nhăn lại.

Nghĩ thầm vừa rồi tôi nhìn cậu lâu một chút, thế mà cậu lại xuống tay trả thù tàn nhẫn như vậy à?

Vốn dĩ mấy thị vệ đáng phải chết này cũng cần phản kích, đạo diễn chỉ coi diễn viên quần chúng này muốn thêm diễn xuất, nhíu mày cũng không kêu dừng lại, cảm thấy trong lòng hắn tốt xấu gì cũng có tính toán, cọ ống kính một cái cũng đủ rồi.

Hết lần này tới lần khác trong lòng Sơ Đông không hề có chút tính toán nào, cầm kiếm đứng ở bên cạnh xe ngựa, một biểu tình trung thành hộ chủ tình nguyện chết.

Nhóm diễn viên quần chúng phản ứng rất nhanh, nhao nhao vung kiếm về phía Sơ Đông, dùng ánh mắt ý bảo hắn mau “chết.”

Sơ Đông môi mỏng khẽ mím, bên tai chỉ vang lên giọng nữ trong trẻo lạnh lùng kia: Chỉ cần chủ tử còn, các ngươi không thể lui, đây là ranh giới cuối cùng.

Vai diễn của Tiếu Tiếu chính là thị vệ bên cạnh nam chính, bây giờ còn chưa lên sân khấu, chờ hắn thay quần áo xong sang đây xem chính là nhìn thấy tràng cảnh như vậy.

Sơ Đông một mình một người quật ngã tất cả diễn viên quần chúng diễn vai thị vệ trên sân, một tay cầm kiếm thả sau lưng, sống lưng thẳng tắp mím môi, mặc cho phó đạo diễn tức hổn hển rống về phía hắn: “Chơi vui không? Muốn ra mặt à? Không chịu chết phải không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play