Đây là lần đầu tiên Sơ Đông được Lộ Minh trả lời, đôi mắt đều sáng lên, tâm tình kích động, đến sau nửa đêm cũng chưa ngủ được.

Hắn nằm nghiêng trên giường, nhìn đi nhìn lại ba chữ này rất nhiều lần, như muốn ngẫm từ bên trong có hàm ý nào khác không.

Điện hạ đây là…… Còn nhớ rõ hắn sao?

Sơ Đông có phần không chắc chắn, mím môi lại thử gửi thêm hai tin nhắn, lần này vận khí hiển nhiên không bằng vừa rồi, cho đến khi hắn ngủ cũng không thu được thêm bất kỳ phản hồi nào từ Lộ Minh.

Ba chữ ngắn gọn trước đó phất chỉ như là ảo giác trước khi ngủ của Sơ Đông.

Phản hồi của Lộ Minh giống như pháo hoa thoáng qua, bùng nổ trong mắt Sơ Đông một giây phút rực rỡ, sau đó chỉ còn lưu lại sự tĩnh lặng kéo dài.

Cảnh quay của “Mạo Bài Quân Hậu” rốt cuộc cũng chuyển từ bên ngoài vào đến trong cung điện, lại tiếp tục làm hàng xóm với đoàn phim “Sủng Phu”.

Vốn là chuyền gần kề, cố tình tiến độ quay chụp “Quân Hậu” lại nhanh hơn, khiến cho cả diễn viên đóng thế Sơ Đông cũng vội theo.

“Đừng có mà nhàn rỗi, nghe nói phía trên có khả năng lại muốn ra một loạt quy định mới, chúng ta phải tranh thủ phát sóng phim trước khi quy định được ban bố.”

Đạo diễn xoa xoa ngón tay tê cứng nói: “À đúng rồi Sơ Đông, lúc cậu không có cảnh diễn thì cũng đừng ngồi không mà cứ ngóng sang “Sủng Phu” bên kia, cậu đi diễn vai quần chúng cũng được.”

Sơ Đông tuy không lùn, nhưng trong đoàn phim nữ nhân cao hơn hắn có rất nhiều, chỉ có đứng ở trên ghế mới có thể không bị che mất tầm mắt.

Thấy Sơ Đông nghe lời đi thay quần áo, đạo diễn nhớ tới cái gì lại nhịn không được dặn dò một câu:

“Nhớ đừng đoạt diễn!”

“Cả ngày toàn gặp những chuyện gì thế này, toàn mấy cái điều lệ ngu ngốc.”

Sơ Đông một diễn viên tuyến mười tám cũng sờ không tới, bị bắt phải thay trang phục liên tục giống như ngôi sao lớn,. Khi thì diễn vai tiểu thị, khi thì diễn người qua đường, khi thì đóng thế.

Thường thường là cả một ngày bận rộn, hắn cũng không thấy được Lộ Minh vài lần.

Rốt cuộc vẫn là web drama, thời gian quay chụp vô cùng ngắn, huống chi khi Sơ Đông đi theo Tiếu Tiếu tiến tổ là lúc “Quân Hậu” đã quay được một nửa, trước cuối năm, cả đoàn phim thành công đóng máy, Sơ Đông lãnh được một khoản tiền công không ít.

Tiếu Tiếu mang theo nhóm diễn viên quần chúng đi liên hoan, Sơ Đông không muốn đi, hắn mua một ly trà sữa, đứng ở bên ngoài phim trường đoan phim “Sủng Phu” xem.

Không xem cốt truyện không xem diễn viên chính, chỉ xem Lộ Minh.

Từ sáng sớm đứng đến chập tối, khi nào đoàn phim kết thúc công việc, hắn mới chịu rời đi.

Rất nhiều lần nhân viên công tác đoàn phim đều cho rằng hắn là thực tập sinh mới tới, đôi khi bận quá sẽ kêu hắn tới hỗ trợ.

Sơ Đông trố mắt một lát, cũng không từ chối, việc có thể làm đều làm.

Ở trong đoàn phim “Sủng Phu”, một lần Sơ Đông cách Lộ Minh gần nhất là đứng ở bên cạnh cô ấy.

Ngón tay Sơ Đông cuộn tròn, trộm nhìn Lộ Minh.

Tầm mắt như có thực chất làm Lộ Minh nghi hoặc nghiêng đầu nhìn hắn, Sơ Đông ngẩn ra, trên mặt lộ ra một tia hoảng loạn, ngón tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt lập loè.

Sơ Đông mím môi, do dự một chút, rồi ngẩng đầu nhìn Lộ Minh, lộ ra nụ cười không quá tự nhiên, “Điện…… Điện hạ.”

Lộ Minh chỉ nhìn hắn một cái liền dời tầm mắt, Sơ Đông giật mình, chậm rãi cúi đầu nhìn mũi chân, cảm thấy chính mình tựa hồ đã thất lễ.

Không biết từ khi nào, tuyết bên ngoài đã bắt đầu rơi lớn, Sơ Đông có chút vô thố đứng bên ngoài hành lang dài cung điện, trong sân tuyết rơi trắng xóa, như là đọng lại ở ngực hắn, nặng trĩu.

Bên cạnh lui tới đều là nhân viên đoàn phim, bận rộn chuẩn bị thiết bị quay phim, tuyết còn chưa kịp rơi xuống mặt đất đã bị dẫm tn.

Sơ Đông hơi thất thần, cảm thấy bản thân như bị gạt ra ngoài, thật lạc lõng. Vô luận là trước đây hay hiện tại, hắn vẫn luôn một mình.

Gió lùa hỗn loạn thổi bông tuyết vào, khiến tứ chi Sơ Đông đông lạnh cứng đờ, ngón tay tê dại không cảm giác được một chút độ ấm.

Lộ Minh cầm ô từ ngoài nhà vệ sinh trở về, ngẩng đầu liền thấy cậu nhóc đứng trên bậc thang ngửa đầu thất thần nhìn tuyết rơi.

“Không về được à?” Phim trường cách nhà vệ sinh có chút xa, Lộ Minh dẫm một giày tuyết, cô đi lên từng tầng bậc thang dậm dậm chân đứng bên cạnh Sơ Đông, thuận tay đem dù còn chưa thu lại đưa cho hắn, “Cầm đi.”

Sơ Đông hoàn hồn, mở to hai mắt nhìn cô, nhẹ nhàng hít một hơi, nói lắp: “Điện…… Điện hạ?!”

Cái gì mà điện hạ?

Lộ Minh còn bận quay phim, đưa dù cho Sơ Đông xong, thời điểm quay lại trong cung điện thì quay đầu lại nhìn hắn một cái, như muốn nhắc nhở gì đó, “Đúng rồi, ăn tết đoàn phim nghỉ.”

Chúng tôi nghỉ tết, cậu cũng đừng tới đông lạnh nữa, đỡ phải đi một chuyến không công.

Lời này hiện giờ hôm nay không phải Lộ Minh nói cho hắn, Sơ Đông căn bản sẽ không biết, nói không chừng còn sẽ ngây ngốc đến đây, ở phim trường ngồi xổm, thắc mắc nghĩ Lộ Minh sao còn chưa có tới.

Cán dù vẫn còn giữ lại nhiệt độ cơ thể của Lộ Minh, hơi ấm chủ đủ trong chốc lát, một trận gió là có thể thổi tan đi, lại thông qua những lời này mà chậm rãi thấm vào trong lòng Sơ Đông.

Chóp mũi hắn lên men, gật đầu thật mạnh ừ một tiếng, thanh âm có chút ấm ách, “Nghe điện hạ.”

Lộ Minh bật cười lắc đầu, vừa bước vào trong vừa vẫy tay với hắn.

Thời điểm Tiếu Tiếu tới đón Sơ Đông, thấy hắn đội mũ hai tay ôm ngực chạy tới, Tiếu Tiếu vội vàng tiến lên đón, giơ tay nhẹ nhàng phủi tuyết trên người cho hắn, nhíu mày lẩm bẩm: “Sao cậu cứ làm mấy chuyện ngốc nghếch thế, đạo diễn Lộ lại không chú ý đến cậu.”

Đến gần hơn, Tiếu Tiếu mới thấy chiếc dù Sơ Đông bảo vệ trong ngực, tức khắc trừng mắt, “Cậu có dù sao không dùng?”

“Gió quá lớn,” Sơ Đông mím môi, ngữ khí nghiêm túc nhẹ giọng nói: “Thổi hỏng rồi thì sao bây giờ?”

“……” Tiếu Tiếu trừng hắn, thấy không thể hiểu nổi, “Dù dùng để che chứ để làm gì? Hỏng rồi lại mua cái mới.”

“Không giống.” Hắn trả về một câu.

Tiếu Tiếu nghe không hiểu, “Khác gì chứ?”

Đây là điện hạ tặng, tự nhiên không giống nhau.

Sơ Đông không nói, chỉ coi chiếc dù như bảo bối ôm trong ngực, không cho Tiếu Tiếu chạm vào.

“Rồi rồi rồi, không chạm, không dùng, chúng ta về nhà tìm cái lư hương, mua hai cây nhang, cung phụng nó như tổ tông luôn được chưa?”

Sơ Đông tuy rằng không đem cây dù cung phụng như tổ tông, nhưng lại gấp gọn gàng đặt ngay ngắn cạnh đầu giường.

Trước khi đi ngủ, Sơ Đông ôm dù ngồi khoanh chân trên giường, trên màn hình điện thoại trước mặt là ba chữ mà Lộ Minh trả lời hắn.

Sơ Đông nhẹ cắn môi, nơi mềm mại trong lòng như bị người dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm một cái, hắn cong lưng về trước ghé vào trên giường, trán tựa vào cây dù trong tay, thấp giọng lẩm bẩm: “Điện hạ sao lại tốt như vậy.”

So với trước kia còn tốt hơn.

Tốt đến mức khi cô đưa dù cho hắn, hắn cũng không nỡ dùng.

Buổi tối tuyết lớn vẫn chưa ngừng rơi, sau khi công việc kết thúc, An Hạ Xán không tìm được dù của Lộ Minh nên ngẩng đầu hỏi cô, “Đạo diễn, dù của chị ban ngày để đâu rồi?”

Đạo diễn Lộ đang nói chuyện phiếm với biên kịch “Sủng Phu” , nghe vậy đầu cũng không nâng, không để ý lắm trả về một câu, “Tặng người.”

“Tặng người?” trợ lý An kinh ngạc hỏi lại: “Tặng ai?”

Cô ấy nhíu mày, “Đừng nói là nam một Bạch Lê đoàn phim chúng ta nhé, hắn là để cùng nữ chủ xào tai tiếng, không phải cùng chị đâu.”

Trong quá trình quay phim mới cần phải có độ chú ý, đặc biệt là trước khi phát sóng càng cần thường xuyên để nam nữ chính tương tác gia tăng nhiệt độ, làm đại chúng có hảo cảm với cặp đôi này.

Việc nam nữ chính xào tin đồn tình cảm, đối với cả bộ phim hay chính bọn họ đều có chỗ lợi, miễn là giữ được chừng mực. Nhưng nam chủ một khi nhấc lên quan hệ với đạo diễn, vậy tình huống sẽ thay đổi rất nhiều.

Bạch Lê là diễn viên có thực lực nhưng thiếu may mắn, nếu hắn giữ gìn thanh danh, sau bộ phim này hắn tất nhiên sẽ nổi lên, có thể thông qua kỹ thuật diễn thu hoạch một lượng lớn người xem.

Nhưng nếu trong lúc quay phim bị phơi ra có quan hệ mờ ám với Lộ Minh, vậy thì khán giả sẽ không còn chú ý đến kỹ thuật diễn của hắn nữa, mà cảm thấy Bạch Lê là thông qua quy tắc ngầm thượng vị.

Điều này đối với Bạch Lê, đối với bộ phim mà nói không phải là một chuyện tốt.

Lộ Minh thấy trợ lý An suy nghĩ nhiều, lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô ấy, “Nghĩ đi đâu vậy.”

Cô thu dọn máy tính bảng, đặt vào túi rồi đưa cho trợ lý An, “Chỉ là đưa cho một tiểu bằng hữu, trả phí dịch vụ cho cậu ấy hai ngày này.”

Sơ Đông chịu thương chịu khó làm việc ở đoàn phim của cô, Lộ Minh thấy được.

Nếu hắn muốn lợi dụng loại phương thức tươi mát thoát tục này tranh thủ sự chú ý của cô, đạo diễn Lộ chúc mừng hắn, làm còn rất thành công.

Ít nhất so với mấy người nhét luôn thẻ phòng khách sạn vào túi cô thì khá hơn nhiều.

“Vừa rồi có nói chuyện với biên kịch,” Lộ Minh lấy chiếc áo khoác đen dày mặc bên ngoài áo len, nói: “Ngoại trừ “Sủng Phu” , trong tay cô ấy còn có cuốn tiểu thuyết cùng hệ liệt, tên là “Giải Chiến Bào”.”

Trợ lý An cầm túi dựa người vào bàn phía sau, nhìn cô, “Chị có ý định?”

“Đúng, chị muốn mua luôn cuốn đó.” Lộ Minh nói: “Chị đã đọc qua quyển sách này, cũng khá thích, chỉ có một số chi tiết còn cần chỉnh sửa thêm.”

“Phỏng chừng sau khi quay xong “Sủng Phu”, bản thảo cuối của “Giải Chiến Bào” cũng đã viết xong.” Lộ Minh giơ tay gãi gãi tóc đội mũ, “Đến lúc đó sẽ bắt đầu quay.”

“Chị sẽ gửi cho em bản tóm tắt nhân vật, em hãy tranh thủ thời gian bắt đầu tìm kiếm diễn viên phù hợp đi.”

Lộ Minh không phải một người cuồng công việc, sở dĩ sắp xếp công việc dày đặc như vậy hoàn toàn là bởi vì hai kịch bản này quá hợp gu của cô.

Hai người ngồi trên xe, trợ lý An mở máy tính bảng xem thiết lập nam nữ chính trong “Giải chiến bào”, “Hai người này tuy không phải vai chính trong “Sủng Phu”, nhưng thiết lập của thiếu tướng quân và bát điện hạ cũng khá hút người xem. Không bằng đến lúc đó cứ dùng hai diễn viên hiện tại của chúng ta thì thế nào?”

“Không thay diễn viên cho cùng một nhân vật trong hai bộ phim sẽ giúp người xem dễ tiếp thu hơn, đồng thời cũng có thể dùng “Sủng Phu” tạo sức nóng trước cho “Giải Chiến Bào”.”

Lộ Minh cũng nghĩ như vậy, cho nên ngày thường chọn diễn viên, cho dù là vai phụ cô cũng chọn nghiêm túc.

“Phong Vũ võ công không tồi,” trợ lý An chậc một tiếng, “Nếu quyết định quay chuyện xưa của hắn, vậy diễn viên đóng thế và lão sư chỉ đạo võ thuật không thể qua loa được.”

Nói đến diễn viên đóng thế có công phu tốt, Lộ Minh nhưng thật ra nhớ tới một người.

Sơ Đông ngồi ở trên sofa xoát Weibo, thu được một tiếng “Leng keng” nhắc nhở, là từ trợ lý An.

Đại bảo bối của Lộ Minh: Chỉ cho phóng thích hai ngày, đạo diễn Lộ quyết định về nhà một chuyến trước tết, năm nay sợ là lại phải đón năm mới ở đoàn làm phim rồi. [ hình ảnh ]

Bức ảnh là một chiếc máy bay.

Sơ Đông chớp mắt hai lần, quay đầu hỏi Tiếu Tiếu ngồi một bên cuộn mình trên sofa, chân nhét dưới mông hắn để sưởi ấm, “Cái gì gọi là bảng tiếp ứng?”

“Chính là bảng fan cầm khi đi đón thần tượng ở sân bay,” Tiếu Tiếu vừa lướt điện thoại vừa giải thích cho Sơ Đông, “Giơ bảng thì thần tượng mới có thể thấy cậu, mới chú ý đến cậu.”

Sơ Đông nhìn hình ảnh chiếc máy bay như có điều suy nghĩ.

Hắn muốn đi sân bay đón điện hạ.

Muốn điện hạ chú ý đến hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play