Editor: Cá
Loại chuyện cán diễn này ở giới giải trí rất thường thấy, thông thường là chỉ một ít nghệ sĩ đóng nhiều hơn một bộ phim trong cùng thời điểm.
Khi kết thúc cảnh quay ở đoàn phim này, còn muốn chạy đến một phim trường khác quay chụp bộ phim khác.
Hiện nay, thậm chí có vài minh tinh đại bài cán diễn cán đến độ chỉ lộ mặt trong vài cảnh quay, suất diễn còn lại toàn bộ từ hậu kỳ cắt nối biên tập đến phối âm diễn viên đóng thế hoàn thành.
Đoàn làm phim muốn chính là nhân khí cùng lưu lượng của minh tinh lớn, minh tinh muốn chính là thù lao đóng phim cao, hai bên ăn nhịp với nhau, kẻ muốn cho người muốn nhận, nói không rõ ai đúng ai sai, cũng không thể chỉ trích một bên nào cả.
Nhưng đến nay thôi, đạo diễn đoàn phim “Quân Hậu Giả Danh” vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy diễn viên quần chúng còn có thể cán diễn, còn cán đến quang minh chính đại như thế, trong thời gian đợi diễn còn có thể sờ đến đoàn phim cách vách.
Thử vai xong còn để lại phương thức liên lạc.
Sơ Đông đối với công nghệ kỹ thuật dốt đặc cán mai, phó đạo diễn nghi ngờ ngẩng đầu nhìn hắn, đầy mặt khó hiểu, thầm nghĩ ở cái xã hội hiện đại nơi mọi người đều cúi đầu dán mắt vào điện thoại này, cư nhiên còn có người không biết dùng điện thoại di động?
“Tôi làm giúp cậu.” Phó đạo diễn nhận điện thoại của Sơ Đông, gọi vào số của mình, lưu số điện thoại của hắn vào máy.
Phó đạo diễn trả lại điện thoại cho hắn, “Được rồi, an tâm chờ thông báo đi.”
Trong mắt Sơ Đông lộ ra một chút vui mừng, nghiêm túc nói câu, “Cảm ơn.”
Phó đạo diễn xua xua tay đi rồi.
Tiếu Tiếu chạy tới, mắt sáng rực, “Đó là phó đạo diễn đoàn phim “Sủng Phu” đúng không? Cô ấy hỏi số điện thoại của cậu?”
Sơ Đông gật đầu, Tiếu Tiếu nhanh chóng lấy điện thoại di động của hắn, cúi đầu lẩm bẩm nói: “ Vậy cô ấy có để lại cho cậu số của đạo diễn Lộ hay không?”
Trong danh bạ của hắn chỉ nằm lẻ loi một dãy số, số điện thoại của Tiếu Tiếu……
“Sao cậu không hỏi xin cô ấy số của đạo diễn Lộ Đạo a.” Tiếu Tiếu ngữ khí tiếc nuối, nói xong lại thở dài: “Cũng phải thôi, đạo diễn Lộ sao có thể cho cậu phương thức liên lạc được……”
Sợ đả kích đến Sơ Đông, Tiếu Tiếu giơ tay vỗ vỗ vai hắn, vẻ mặt đầy nhiệt tình, “Tiểu ca ca rất giỏi nha, mới bắt đầu là có thể được phó đạo diễn đoàn phim "Sủng Phu" hỏi số điện thoại, tiếp tục nỗ lực, tranh thủ lần tới trực tiếp bắt được số của đạo diễn Lộ!”
Sơ Đông mím môi, nắm chặt điện thoại nghiêm túc gật đầu.
Tiếu Tiếu nhếch miệng cười, “Đi thôi, đạo diễn đang tìm cậu đấy.”
Thấy Sơ Đông trở về, phó đạo diễn nhíu mày, ngoài cười nhưng trong không cười mở ra hình thức trào phúng, “Sao cậu không ở lại bên đó luôn đi?”
“Làm vai quần chúng còn muốn cướp diễn, hiện giờ thật vất vả thành diễn viên đóng thế, cậu không chỉ muốn có cảnh quay còn học người ta cán diễn, cậu như thế này tương lai không nổi cũng khó đấy.”
Tiếu Tiếu trộm bĩu môi, cô không cho cơ hội, còn không cho Sơ Đông người ta tự mình đi tranh thủ à?
Đạo diễn xua tay ý bảo phó đạo diễn đừng nói nữa, cô ấy nhìn Sơ Đông, hơi nâng cằm hỏi: “Đoàn phim cách vách thế nào? Có phải tốt hơn so với chúng ta hay không?”
Là ngữ khí trò chuyện bình thường, không giống như phó đạo diễn châm chọc mỉa mai.
Sơ Đông lại không ngốc, chẳng sợ ngữ khí đạo diễn có tốt thế nào hắn cũng không gật đầu.
“Cậu không nói tôi cũng biết,” đạo diễn cười, “Rốt cuộc nhân gia là chế tác lớn, mà chúng ta là web drama, địa vị cùng nhân gia bất đồng, tự nhiên khống thể nào so.”
“Tôi chỉ hỏi cậu, có muốn vào đoàn phim lớn như vậy đóng phim không?”
Ngón tay Sơ Đông xoắn lại, mím môi ngẩng đầu nhìn cô ấy, ánh mắt sạch sẽ kiên định, bên trong rành mạch viết một chữ to, “Muốn!”
Tiếu Tiếu nhìn hắn một cái, nhịn không được quay mặt đi đưa tay che mắt.
Đạo diễn bị sự thành thật cùng dã tâm của đứa nhỏ này chọc cười, người có dã tâm thường đều tương đối phức tạp, rất ít sẽ có ánh mắt trong sáng như vậy.
“Nếu muốn thì phải đóng phim cho tốt, chờ cậu có kỹ thuật diễn, chờ cậu có danh tiếng, tài nguyên tốt tự nhiên sẽ vây quanh cậu,” đạo diễn nói: “Đến lúc đó còn sợ không đóng được phim của đạo diễn Lộ sao?”
Bát “canh gà” này Sơ Đông uống không sót một giọt nào, quay chụp kế tiếp đều vô cùng thuận lợi, dù hắn không có kỹ thuật diễn, nhưng một diễn viên đóng thế muốn kỹ thuật diễn làm gì, đánh đẹp là được.
Một bộ động tác nước chảy mây trôi mà ra, đạo diễn nhịn không được vỗ tay, “Qua!”
Sơ Đông ở phim trường cả một buổi chiều, đến khi sắc trời sẩm tối mới kết thúc công việc về nhà.
Lấy xuống tóc giả thay cho mình áo lông vũ ấm áp, Tiếu Tiếu thoải mái run người, xoa hai bàn tay quay đầu hỏi Sơ Đông, “Buổi tối muốn ăn gì?”
Quần áo trên người Sơ Đông còn chưa đổi, hắn cúi đầu nhìn tóc giả rũ ở trước ngực, thử tính hỏi Tiếu Tiếu, “Có thể mặc luôn bộ này được không?”
Hắn mím môi, lại bồi thêm một câu, “Tôi không sợ lạnh.”
Dù loại quần áo này có thấp kém hay mỏng manh, Sơ Đông mặc vào lại có một cảm giác an tâm quen thuộc, không giống lúc trước, lòng vẫn luôn lo lắng bất an.
Nếu không phải đạo diễn không cho phép, Sơ Đông còn muốn ở lại trường quay luôn.
“Không được,” Tiếu Tiếu vô tình từ chối hắn, “Cậu mà mặc bộ quần áo này trở về thì kỳ lắm.”
Ở phim trường mặc thì bình thường, nhưng ra ngoài liền thành bộ đồ kỳ quặc ngay.
Sơ Đông lưu luyến không rời, nhẫn vẫn phải thay quần áo.
Tiếu Tiếu đút tay vào túi, “Nếu cậu thích loại trang phục này, sau này chúng ta nhận nhiều phim cổ trang hơn nhé.”
Ngữ khí giống như chính mình là người đại diện kim bài có được các loại tài nguyên, để đại minh tinh Sơ Đông dưới trướng hắn tùy ý chọn lựa vậy.
Tiếu Tiếu tự thấy lời bản thân buồn cười, rũ mắt tiếp nhận bộ quần áo Sơ Đông vừa thay ra, nhẹ giọng nói: “Sơ Đông này, sau này cậu nổi tiếng rồi, có thể mời tôi làm người đại diện cho cậu được không?”
“Tôi tuy rằng không biết nhiều lắm, nhưng tôi có thể học.”
Lời này nghe vào tai Sơ Đông chính là tương lai cậu tiền đồ, có thể mang theo tôi với không?
Tiếu Tiếu nói: “Tuy rằng cậu hiện tại là diễn viên đóng thế không thể lộ mặt, nhưng chỉ cần dựa vào cố gắng muốn nổi tiếng của cậu, sớm hay muộn cũng có một ngày thành công.”
So với những diễn viên quần chúng không có chí tiến thủ, tự cho mình là người sống theo lối phật hệ,Tiếu Tiếu càng tin tưởng Sơ Đông dám đua dám tranh thủ sẽ hồng.
“Được.” Sơ Đông ngước mắt nhìn hắn, ngữ khí nghiêm túc: “Chỉ cần tôi có có, cạu liền có cháo uống.”
Tiếu Tiếu ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lại hắn, từ sau khi Sơ Đông bị ngã sưng đầu đã thay đổi rất nhiều, dáng vẻ cơ linh trước kia dường như bị văng đi mất, lưu lại một thân ngu đần.
Khóe miệng ngăn không được cong sang hai bên, Tiếu Tiếu không thể phủ nhận chính mình bị Sơ Đông bình dân chất phác này làm cho cảm động rồi, hít hít cái mũi, đáy lòng một mảnh ấm áp, như thể có dòng nước ấm từ đáy lòng chảy khắp cơ thể, đem cả người hắn đều được sưởi ấm.
“Tôi sao lại càng thích cậu của hiện tại hơn thế nhỉ,” Tiếu Tiếu khom lưng kéo khoá áo lông cho hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Tuy rằng có hơi ngốc, luôn làm tôi nhọc lòng đủ điều.”
Sơ Đông trước đây thật sự rất có thiên phú diễn xuất, miệng lưỡi cũng khéo léo, làm người ứng xử rất linh hoạt, nhưng trên người hắn luôn cho người ta cảm giác hắn không thuộc về thế giới này.
Tiếu Tiếu thẳng lưng, thấy Sơ Đông ngoan ngoãn đứng đó nhìn hắn, miệng vết thương trên trán còn dán miếng băng gạc, không khỏi cười, lôi kéo cánh tay hắn nói: “Lo lắng thì cứ lo lắng đi, ai bảo tôi là ba của cậu chứ.”
Trên đường trở về, hai người ghé vào ăn một bữa lẩu cay. Sơ Đông ăn uống tốt, một người ăn lượng thức ăn cho hai người, chủ quán nhìn đống đồ hắn gọi, còn đang lưỡng lự có nên đổi thành hai cái chén để đựng không, thật sự là sợ một cái chén không đủ dùng.
Sơ Đông không kén chọn, còn ăn rất hào hứng, hầu như món nào hắn cũng thích, kể cả cơm hộp ở đoàn phim hắn cũng ăn sạch sẽ.
Tiếu Tiếu đã từng đưa cho Sơ Đông một khối bánh kem nhỏ, hắn thử liếm một ngụm sau đó đôi mắt liền sáng lên, như thể từ trước đến nay chưa từng ăn qua thứ gì giống như thế.
Thời điểm lẩu cay còn chưa nấu xong, Tiếu Tiếu đang cùng người trong nhóm chat nói chuyện phiếm, Sơ Đông luôn thích ngồi phát ngốc hoặc là tò mò nhìn khắp nơi xung quanh, hôm nay thái độ lại khác thường, hắn cũng từ trong túi lấy điện thoại ra.
Tiếu Tiếu dư quang thoáng nhìn Sơ Đông đặt cái điện thoại cho người già cỡ lòng bàn tay của hắn ở trên bàn, vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm điện thoại di động, rất giống như một người đang chờ tin nhắn từ người trong lòng.
Chiếc điện thoại kiểu cũ cồng kềnh, dày nặng yên tĩnh nằm trên mặt bàn, giống như một ông lão lười biếng mệt mỏi, muốn nửa ngày còn không động đậy chút nào.
Mà chiếc điện thoại mỏng nhẹ trong tay hắn từ nãy đến giờ cứ vang lên ong ong không ngừng, một khắc cũng không dừng lại.
Sơ Đông mím môi, duỗi tay đi ấn sáng màn hình, lật qua lật lại xem, nghĩ thầm nó có phải hỏng rồi không?
Bằng không tại sao điện hạ còn chưa gọi cho hắn?
Điện thoại Tiếu Tiếu đổ chuông, tiếng ca chậm rãi vang lên, hắn cầm máy “Chào” một tiếng, giọng nói của mọi người đàn ông từ loa truyền ra, là ba của hắn.
Hai người trò chuyện trong chốc lát.
“Cậu xem gì thế?” Tiếu Tiếu cúp điện thoại, bớt thời giờ hỏi Sơ Đông một câu.
Sơ Đông đăt điện thoại cuat hai người cạnh nhau so sánh, hỏi ra vấn đề tò mò từ đáy lòng , “Cái của tôi, tạo sao không kêu?”
Hắn hỏi hẳn là tiếng chuông vừa rồi.
Tiếu Tiếu giải thích: “Đây là thông báo cuộc gọi, có nghĩa là có người gọi điện thoại cho tôi.”
Tiếu Tiếu thò người ra duỗi tay, cầm chiếc điện thoại cho người già của Sơ Đông lên, ấn mở nhạc, cho âm thanh nhỏ một chút đưa tới bên tai hắn, “Nghe đi, bây giờ thì kêu rồi.”
Tiếng ca từ điện thoại phát ra, rốt cuộc là điện thoại kiểu cũ, dù âm lượng nhỏ vang lên cũng rất ồn, cũng may lúc này trong tiệm chỉ có hai người bọn họ mới không đưa tới tầm mắt khác thường từ người khác.
Bài hát này là khi Tiếu Tiếu mua điện thoại nhân viên cửa hàng bán điện thoại di động đã tải cho.
Nhân viên cửa hàng cho rằng cái điện thoại này là bán cho người già, cho nên ca khúc bên trong đều là nhạc múa quảng trường, ai có thể nghĩ đến người sử dụng điện thoại là tiểu thiếu niên mới mười chín tuổi.
Sơ Đông xem thao tác của Tiếu Tiếu một lần, lúc sau chính mình cũng đã nhớ kỹ.
Hai người Tiếu Tiếu và Sơ Đông là cùng thuê chung, hai phòng một sảnh.
Buổi tối Tiếu Tiếu tắm rửa xong đắp mặt nạ, thoải mái dễ chịu nằm trên giường lướt Weibo.
Đang lướt thì đột nhiên nghe thấy tiếng nhạc điện thoại vang dội từ phòng khách truyền tới, tiếng hát chính là, “Cõi trời bao la là tình yêu của tôi ——”
Đang êm đẹp, điện thoại của Sơ Đông giữa đêm lại đột nhiên phát nhạc?
Tiếu Tiếu từ trên giường bật dậy, mặt nạ cũng bị dọa rơi mất, hắn xỏ dép lê đi ra ngoài, liền thấy Sơ Đông ngồi xổm trước bàn trà, động tác chần chừ cầm lấy chiếc điện thoại trên mặt bàn đang ở cất cao giọng hát đưa lên tai, nhẹ nhàng nói, “Xin chào?”
Đáp lại hắn chỉ có, “Nhịp điệu nào là nhịp điệu tuyệt nhất, giọng hát nào là vui vẻ nhất ——”
“……” Tiếu Tiếu mặt không cảm xúc đóng cửa lại, giả vờ không thấy hình ảnh tên ngốc nào đó ngồi trong phòng khách gác tay lên bàn trà nói xin chào với cái điện thoại đang phát nhạc.
Xem như lưu lại chút thể diện cho chỉ số thông minh cuối cùng của hắn đi.
Sơ Đông chờ mãi không nghe thấy tiếng của Lộ Minh, thất vọng mím môi, giơ tay đem đoạn đã hát đến “Giữ em ở lại” tắt đi.
Chậm rãi hiểu được điện thoại di động hẳn là không phải dùng như vậy.