Cả một ngày Lâm Trường An không hề thấy bóng dáng của Diên Vĩ hay bất kì động thái gì của cô, suy nghĩ đang rất hỗn loạn.
Khi tới bệnh viện, cậu mới nhận được tin mẹ của mình chuyển tới bệnh viện khác rồi.
"Mẹ cháu bị chuyển đi đâu cơ?" Lâm Trường An hốt hoảng hỏi lại bác sĩ.
Theo lời họ nói thì sáng nay có nhóm người mang danh nghĩa người giám hộ của cậu tới làm thủ tục chuyển viện rồi, bọn họ cũng không rõ tình huống chi tiết, phía bên trên lập tức thông qua rồi.
Lâm Trường An hốt hoảng lên, nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có thể là Trì Diên Vĩ thôi. Cô ta định làm gì? Uy hiếp cậu?
Đầu cậu rất loạn, những dòng suy nghĩ bắt đầu hoa lên rồi chen chúc vào nhau. Nỗi lo lắng bất an chèn lặng đáy lòng, tiếp đó cảm xúc phẫn uất cũng nảy nở theo.
Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao cuộc sống này lại khó khăn với mẹ con cậu như thế? Tại sao cứ phải ép buộc cậu như thế? Rốt cuộc cô ta muốn gì chứ? Cái lũ người ghê tởm đấy…
*****
“Cậu có số của Trì Diên Vĩ không?”
“Mày dây dưa với nó làm gì?”
“Cậu có số của Trì Diên Vĩ không?”
“…Không có.”
Lâm Trường An yên lặng tới kì lạ nghe bên kia cúp máy. Cậu bất lực cảm nhận sự sợ hãi tuyệt vọng của mình.
Trời mưa rồi, nước mưa xối xả như muốn lấp đi thân hình nhỏ bé, bất lực của cậu. Lâm Trường An đứng sững ở đó, cúi gằm mặt. Ngột ngạt, mờ mịt, lạnh buốt.
Tại sao cuộc sống của một số người lại tối tăm tới vậy?
Không biết là cậu đứng ở đó được bao lâu. Bên cạnh bỗng xuất hiện vài bóng người.
Diên Vĩ dẫn theo vài vệ sĩ cầm ô đi tới.
Mẹ! Cái khung cảnh gì đây?
Lâm Trường An thấy Diên Vĩ, lập tức lao tới. Không biết cậu lấy đâu ra sức, thế mà có thể mạnh mẽ vút tới, vệ sĩ cản không được. Lâm Trường An bị kéo lại tới mức rách cả tay áo nhưng mà vẫn đè được Diên Vĩ xuống, túm cổ áo cô, bộ dạng khủng hoảng, hung dữ gào lên: “Cô đưa mẹ tôi đi đâu rồi!”
Diên Vĩ đột ngột bị đè xuống nền đất cứng đẫm nước, cả người đều đau, lãnh lẽo đánh úp, tầm mắt bị nước mưa nhòe đi. Cô xúc động muốn cho người trước mắt một gậy đi tham quan thế giới mới. Mẹ nó!
Vừa giao chiến với cái đám kia, còn gặp cả tên đột biến Đăng Nam, từng khối cơ trên cơ thể đang kêu gào, làm gì còn lực mà đối phó thêm một tên điên này chứ!
Rát quá! Con mẹ nó! Chị đây muốn giết người! Aaaaaaaa! Gậy của chị đâu!
Diên Vĩ đang chuẩn bị phát điên thì 0044 xuất hiện, không biết nó làm cái gì. Diên Vĩ nghe xong một đoạn âm thanh nó truyền cho. Cơn giận lập tức xì hơi nhưng mà... Con mẹ nó! Mi lại dám áp dụng phương pháp trị liệu tâm thần cho chị đây! Chị muốn đập chết mi! Aaaaaaaa!
[…] 0044 yên lặng truyền thêm đoạn âm thanh nữa.
Khi lần nữa Diên Vĩ bình tĩnh lại thì vệ sĩ đã chế ngự được Lâm Trường An, cô cũng được người đỡ dậy, trên đầu nhiều thêm một cái khăn.
Diên Vĩ trấn định lau lau tóc, kêu người đưa Lâm Trường An đi theo lên xe.
Không khí trong xe ấm áp hơn ngoài kia nhiều, tới bệnh viện trung tâm, nước trên người cô hầu như bay hết. Quay đầu nhìn thiếu niên đã bất tỉnh ngồi kẹp giữa hai vệ sĩ.
Mẹ nó! Đẹp quá, muốn sờ!
Tới bệnh viện, việc đầu tiên cô làm là đi tắm, thay quần áo sạch sẽ, khử trùng tất cả vết thương bị trầy. Sau đó mới tới phòng bệnh mà cô sắp xếp cho mẹ của Lâm Trường An - Triệu Tố Như. Bà ấy đã 42 tuổi, nhưng do vất vả cùng bệnh tật nên trồng già hơn vài tuổi, mặt mũi phúc hậu cũng không kém phần xinh đẹp. Lâm Trường An giống bà tới sáu phần.
Khi cô tới thì có vẻ màn gặp nhau cảm động sướt mướt đã qua đi. Lâm Trường An rũ đầu ngoan ngoãn ngồi cạnh giường bệnh nghe mẹ hắn nói.
Trái ngược hoàn toàn với bộ dáng xù lông phòng bị khi nhìn thấy cô như mọi lần. Lâm Trường An thấy cô, lập tức nói với bà Như một câu rồi kéo vội cô đi mất.
Cậu kéo cô tới phòng trống trước nhà vệ sinh, sau đó mới hỏi: “Cô rốt cuộc muốn gì từ tôi?”
Diên Vĩ đột nhiên bị hỏi, đại não trắng xóa vài giây rồi mới từ từ nhảy ra đáp án.
A? Muốn gì? À.
“Bao nuôi cậu.”
“Bao nuôi? Vì sao lại bao nuôi tôi chứ?”
Chị quên mẹ nó lí do rồi! Mi hỏi cái rắm!
“Cậu đẹp mắt, tôi vui lòng.”
Lâm Trường An nhìn Diên Vĩ như nhìn người bị bệnh. Bịa lí do cũng phải hợp lý được không? Người như cô ta lại để ý tới người như cậu được chứ. Mọi lần đi qua còn chả nhìn cậu lấy một cái. Nay lại tự dưng nhảy ra muốn bao nuôi cậu. Nhất định có quỷ.
“Có gì thì cô cứ nhắm vào tôi, đừng lôi mẹ tôi vào.”
Nhiệm vụ là hệ thống tuyên bố, mi đánh rắm thì chị cũng quản không nổi.
“Ừ.”
"..." Lâm Trường An muốn trợn mắt lên rồi. Cái cô tiểu thư này nói chuyện không đúng lẽ thường thế? Thế này thì làm sao cậu thăm dò mục đích của cô ta được? Sao cậu toàn đụng phải đám người ghê gớm gì vậy.
Cậu nhìn người trước an tĩnh đứng đó, dáng vẻ ngoại trừ hơi ngả ngớn ra thì không hề có bộ dáng của một thiên kim tiểu thư bình thường. Cô ta trước đây có phải dáng vẻ này không nhỉ? Cậu không biết.
"Người của tôi tìm được thận cho mẹ cậu, cậu có đồng ý thay hay không?" Diên Vĩ lên tiếng kéo Lâm Trường An ra khỏi biển trời suy nghĩ
“...Cô..”
"Nhận hay không, cậu biết tình hình của mẹ cậu. Quyết định nhanh đi, tôi không có thời gian." Diên Vĩ bày ra mình đang rất mất kiên nhẫn.
Cô bận chứ! Bận đi ăn a! Vừa đánh nhau xong, không chỉ cơ bắp tê dại mà bụng cũng đói tới mức dính vào da lưng rồi. Đói muốn chết! Aaaaaa! Giời đánh tránh miếng ăn a! Không chết, mi sao không hiểu được đạo lí cơ bản thế chứ!
[… ] Sao nó nằm không cũng dính đạn rồi? Khoan đã, cái gì mà không chết? Tên thần kinh này phát bệnh gì thế?
Lâm Trường An đấu tranh tư tưởng rất lâu, sự kiên nhẫn của Diên Vĩ gần như bị bào mòn hết thì cậu mới quyết tâm đưa ra câu trả lời: “Tôi đồng ý. Nhưng mà tôi muốn giấy ghi nợ, sau này tôi nhất định sẽ trả cho cô.”
Diên Vĩ cuối cùng cũng nghe được câu trả lời, lập tức như bầu trời sau cơn giông: "Ừ. Chuyện đó thì mai tôi nói luật sư tới nói chuyện." Sau đó lập tức dứt khoát trở về nhà.
Lâm Trường An nhìn Diên Vĩ đi mất, im lặng tới đáng sợ.
*****
Diên Vĩ về tới nhà, phấn chấn tới mức muốn tung bông tưởng tượng dáng vẻ mình ngồi ngả ngớn trên ghế lót đệm thưởng thức bữa tối cùng một ly rượu vang trên tay.
Thế mới là cuộc sống chứ!
Nhưng mà điều không ngờ tới rất nhanh đã xảy ra. Trì Tuệ Minh, anh trai nguyên chủ trở về nhà.
Mẹ! Không chết, mi xem kìa, có kẻ chiếm lãnh thổ của ta!
[...Ký chủ, đây là nhà chính Trì gia] Cô là động vật hoang dã à? Lại còn lãnh thổ gì chứ!
"Sao giờ này mới về? Bao giờ em mới không làm bố mẹ lo lắng chứ!" Trì Tuệ Minh đang ngồi ở phòng khách, không rõ là đang làm gì, thấy Diên Vĩ lập tức chất vấn.
“Tôi thế này rất tốt mà, không tranh giành tài sản với anh.”
“Trì Diên Vĩ! Em nói năng cái gì thế hả!”
"Còn không đúng à, bớt quản chuyện của em lại." Diên Vĩ đi thẳng lên phòng, để lại Trì Tuệ Minh gào thét đằng sau
“Em lại học xấu ở đâu thế hả! Em có biết....”
Thế là trận cãi vã qua đi, Diên Vĩ đường đường chính chính lấy cớ ở lì trong phòng ăn cơm, một mình tùy hứng ưỡn ẹo trên ghế êm nhai bít tết uống rượu vang. Cuộc sống phải rực rỡ thế này chứ.
Nhưng mà cô có biết đâu, Trì Tuệ Minh thế mà đi mách lẻo ông bà Trì. Trì Diên Vĩ được chiều từ nhỏ lên quen hư, cô ấy không sợ bà Trì và Trì Tuệ Minh nhưng lại rất sợ ông Trì. Ông ấy thực sự rất nghiêm khắc.
Đúng là đồ tiểu nhân.
*****
Sáng hôm sau, Trì Diên Vĩ mơ mơ hồ hồ bị Trì Tuệ Minh đào từ trong ổ ra ăn sáng, đóng gói gọn gàng cô tới trường mới rời đi.
Trước khi đi còn uy hiếp một câu: “Em ngoan ngoãn chút, tuần sau bố sẽ về thu thập em.”
Diên Vĩ trợn mắt.
Đồ tiểu nhân! Có giỏi tới chiến, ai cho mi mách lẻo chứ!
Cô còn chưa kịp lao lên thì xe đã đi mất, còn tạt cho cô ít bụi khói.
....Aaaaaaaaaaa! Gậy của chị đâu!
Diên Vĩ chịu đi học sao? Tất nhiên là không rồi!
Cô theo trí nhớ mà đi tới một quán bi-a, trực tiếp đi vào. Diên Vĩ rất nhanh thấy được tổ đội cầu vồng của Chu Văn. Chu Văn đang rất hăng say chọc bi-a cùng đám người bên cạnh nói chuyện gì đó rất vui vẻ.
Diên Vĩ nắm trong tay gậy chóng chày, được rồi.
Nắm chặt gậy rồi, mạng của cô không mất được. Một đám phản nghịch, sợ chết mất.
[ Ký chủ, ngài nếu thu lại nụ cười quái quỷ của ngài thì ta sẽ tin đấy.]
Diên Vĩ huýt sáo, nhẹ nhàng nhảy lên bàn bi-a. Đám người kia chưa kịp ngạc nhiên đã thấy cô thoắt cái đã tới chỗ Chu Văn, nhấc chân phải ấn trên vai hắn, cúi người tay phải chống lên đầu gối chân phải, tay trái chống gậy bóng chày, từ trên cao nhìn xuống Chu Văn : “Yo, Chu Văn. Sớm vui vẻ nhỉ.”
Chu Văn sững sờ nhìn đôi mắt Diên Vĩ, cả người trầm xuống, không thể cử động được, há hốc mồm á khẩu.
[Ký chủ, ngài như thế sẽ lộ hàng đấy.] 0044 tỏ vẻ ngại ngùng che mặt.
Cmn! Bà đây mặc quần bảo hộ.
[Thế nhưng dù thế nào thì ngài mặc váy a, leo lên trên cao thế làm gì.] Mặc quần bảo hộ thì cô vẫn là đang mặc váy đó! Ai mặc váy lại nhảy lên đầu người ta như cô không chứ!
Đơn giản thôi, chỗ cao dễ phô uy thế. Ta không cao bằng hắn.
[....] Thế là cô nhảy lên đầu người ta luôn à. Làm thế hợp lí không? Hợp lí không? Aaaaaaaaa! Cô có biết ngại không!
“Trì.. Trì Diên Vĩ! Cô làm cái gì thế hả!”
Đám đàn em há hốc mồm một lúc mới nhao nhao lên tiếng chửi bới Diên Vĩ. Còn có vài người đã xông lên bàn bi-a muốn túm Diên Vĩ xuống.
Diên Vĩ nhìn vài người đã xông lên bàn bi-a rồi đành đổi trọng tâm, thuận thế chân đang dẫm trên vai Chu Văn nhẹ nhàng nhảy xuống. Chu Văn bị cô làm bàn đạp nhảy xuống thì lảo đảo ngã ngửa ra đất.