Lâm Trường An tưởng rằng mình phải sắp sửa đối diện với một cái hố lửa mới, cho nên trang bị đầy mình, chuẩn bị đầy đủ tâm lý tới trường học như bình thường.
Ai có ngờ, cả ngày hôm đấy, không có ai tới tìm cậu gây chuyện cả. Cậu có chút nghi ngờ hôm qua có phải cậu mơ ngủ hay không. Nhưng mà bộ quần áo kia vẫn đang ở nhà cậu. Vậy, rốt cuộc Trì Diên Vĩ tính toán gì?
Trong khi Lâm Trường An dày đầu vứt tai suy đoán, lo lắng các thứ thì Diên Vĩ bên này còn rất hăng say thực hiện nghiệp lớn.
Thống nhất thiên hạ! Thiên hạ của lũ trẩu trẻ đòi học giang hồ.
"Chị Vĩ, thật sự phải gây sự với bọn chúng sao?" Bá Sơn cùng cái đầu đỏ chót dựng ngược nhìn rất khí phách, nhưng mà lúc này chỉ dám đứng sau Diên Vĩ nhìn đám người cao to trước mặt.
Mẹ! Con điên này còn dám đi gây chuyện với nhóm du côn đầu trâu mặt ngựa này chứ! Chê mạng chưa đủ dài à!
"Mày chắc chúng là thủ lĩnh chứ?" Diên Vĩ huýt sáo, nhìn đám người cao to đứng đầy trong nhà kho cũ kĩ.
Rất có phong thái đấy, khung cảnh thật hoài niệm nha!
"Chắc.. chắc. Chị Vĩ, chúng ta thực sự không đánh lại chúng đâu, chúng ta mới chỉ là học sinh cấp 3 thôi. Chúng là lão làng đó." Bá Sơn cắn răng muốn khuyên nhủ cô.
Thật sự là không đánh nổi, hắn đâu có ngu mà đi chịu chết chứ!
Diên Vĩ quay quay gậy bóng chày: “Ai nói kêu bọn mày tới đánh?”
Bá Sơn: "Hả!?" Không.. không đánh sao? Thế kêu bọn họ tới làm gì?
Diên Vĩ nhìn đoàn người phía sau: “Đám Chu Văn không tới?”
“Không, không tới.”
“A. Rất tốt. Bọn mày chặn cửa, đừng để ai tới gần.”
"Được được. " Bá Sơn nghe thế thì cùng đàn em ùa về phía cửa.
Thật chứ, ai điên mà dám chọc tổ kiến lửa chứ! Ít nhất không bị ép nhảy vào thế mạng.Hắn rất vui vẻ lui ra ngoài chuẩn bị chạy.
"Nhãi con, đại ca mày đâu?" Một người có cơ thể cường tráng cao mét tám mấy, bước lên phía trước.
Hắn nhìn Diên Vĩ thấp hơn mình một cái đầu, rất tự tin tỏa ra khí thế.
Diên Vĩ nhe răng cười xùy một cái, đá gậy bóng chày, chuyển từ tư thế chống gậy hai tay sang một tay vác gậy trên vai: “Mày sợ à?”
Gã to con nhìn bộ dạng vô cùng huênh hoang kiêu ngạo này của cô, máu dồn lên não: "Mẹ, con đĩ này!" Gào lên một tiếng rồi lao tới.
"Ôi dào, ôi dào. Còn rất ngu ngốc nha!" Diên Vĩ tránh khỏi nắm đấm nhào tới, thuận tay cầm gậy bóng chày quẹt một phát vào bụng đối phương.
Nhóm người Bá Sơn theo phản xạ ôm bụng nuốt nước bọt, phải bị cô ta quật một trận mới biết cô ta đánh đau thế nào nha! Mẹ nó! Đau muốn chết!
Gã to con kinh ngạc, nháy mắt đồng tử dại đi, cơn đau dữ dội ập tới trước khi ý thức tan rã. Hắn bất tỉnh rồi.
“Mẹ! Nó chơi gậy mà mày dám đánh tay không!”
“Đồ ngu!”
“Anh em, lên ấn nó xuống!”
Diên Vĩ nhìn một đám nhao nhao tiến lên, trong tay còn cầm cả ống thép, gậy chuyên dụng,... một số còn có dao. Từng tế bào run rẩy, cơn hưng phấn ào ào trào lên: “Ha ha ha ha há há ha!”
Tiếng cười vang vọng trong nhà kho cũ, nhóm Bá Sơn rợn sống lưng, không nhịn được chui lại một đống ngồi cạnh nhau xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà.
Mẹ nó! Con thần kinh này trốn trại phải không. Đáng sợ quá đi, sao sự nghiệp huy hoàng của hắn phải gặp kẻ điên này chứ?
“Lão đại, nếu bọn chúng không đánh lại cô ta thì sao?”
"Không thể nào! Nhất định không được !" Hắn không muốn sau này phải cúi đầu trước kẻ điên này. Mất mạng như chơi, không thì cũng đi tù sớm.
“Nhưng mà, hình như hôm nay tên Đăng Nam kia không tới. ”
"Không tới thì thế nào chứ! Bọn họ đông như thế." Bá Sơn chỉ rống lên như thế, nhưng mà đáy lòng cũng không rõ ràng lắm. Sức lực của người điên, bọn họ đã nếm qua, quả thật có bóng ma tâm lý nhất định.
Bên này Bá Sơn ta một câu ngươi một câu, ngồi xổm với nhau thảo luận thì đám hỗn chiến bên kia đã không ít người ôm bụng bất tỉnh.
"Dừng tay! Không thì tao giết nó!" Một tiếng thét vang lên, khiến ồn ào trong kho lắng xuống.
Không biết từ bao giờ, một tên của nhóm côn đồ đã bắt được một người của nhóm Bá Sơn, dí dao sát cổ cậu.
"Cửu Tấn! Mày điên à!" Một người trong nhóm côn đồ quát to
"Anh Vương, nhưng mà nó mạnh quá. Chúng ta không thể thua như thế, lão đại sắp về rồi. " Cửu Tấn kiên định túm chặt cậu nhóc trong tay.
"Mẹ! Mày biết lão đại về còn dám làm trò đấy! Mày.. Á!" Người còn đang muốn gào về phía Cửu Tấn thì Diên Vĩ dáng một gậy ngất đi.
“Mày!..”
“Động đi. Chỉ cần cứa một nhát thôi mà, mày không dám?”
Đồng tử Cửu Tấn run rẩy, phản chiếu vẻ mặt đáng sợ của thiếu nữ phía trước. Thiếu nữ xinh đẹp, mái tóc đen buộc lại, nhe răng cười khóe môi cao thái quá, đôi mắt mở to tràn đầy ý cười, nhìn có vẻ trông cực kỳ thản nhiên, vui vẻ, lại vô cùng hưng phấn. Hắn rùng mình, cơ bắp căng chặt, bất động sững sờ.
Nhóm Bá Sơn hoảng sợ. Bệnh thần kinh kia lên cơn rồi! Có lên báo cảnh sát không?
"A.. Anh Tấn! Xin anh thả Dương ra. Bọn em bị cô ta ép tới đây, cô ta không quan tâm tới mạng của bọn em đâu. Anh Tấn, xin anh thả Dương ra." Bá Sơn cắn răng, cầu xin Cửu Tấn thả người.
Hắn là lão đại của bọn họ bao năm chứ, sao có thể để anh em xương máu của mình như thế?
"Hừ! Ông mày ngu lắm à!" Cửu Tấn thấy bọn Bá Sơn phản ứng lớn như vậy, dũng khí lại cuộn lên, quay sang đe dọa bọn họ: “Bọn mày đi ngăn con điên kia!”
“Anh Tấn, bọn anh còn không ngăn được thì bọn em làm sao có thể chứ!”
“Người từ chỗ bọn mày tới! Đùa ông mày à!”
“Thật sự bọn em không được mà!”
“Mày...”
Diên Vĩ huýt sáo một cái, bên này người đã nằm hết rồi mà vẫn thấy bên kia một đe dọa, nhóm khóc lóc cầu xin: “Này, bọn mày xong chưa? Chưa giết à.”
Cô đang định bước tới xử lí nốt hắn, thì một thanh sắt từ đâu lao tới với tốc độ rất nhanh. Diên Vĩ không còn cách nào đành giơ gậy lên đỡ.
'Cộp' ‘Keng keng keng kenggggggg’
"A!" Diên Vĩ nhìn gậy trong tay mình bị văng ra cùng thanh sắt dưới đất.
"Lão Đại! Anh về rồi!" Cửu Tấn vui mừng nhìn người mới tiến vào nhà kho.
Đám người Bá Sơn bị khí thế trên người hắn dọa sợ, đã tách ra một con đường từ khi nào cho hắn.
Diên Vĩ nhìn người đi tới, hắn ăn mặc nhìn có vẻ luộm thuộm, một cái áo hoodie cùng quần cộc rộng. Nhưng mà khuôn mặt hắn có thể cứu vớt được cái hình tượng ngớ ngẩn ấy của hắn.
Khác với vẻ xinh đẹp trong sáng của Lâm Trường An, hắn trưởng thành hơn, thiên về sắc sảo, hơi âm u một chút. Rất tốt! Mèo hoang. Mẹ! Muốn…
[Ký chủ! Thỉnh tự trọng.]
Mẹ! Con bà mi! Mi ngoi lên làm gì!
[…] 0044 rất kinh nghiệm lặn mất.
Đăng Nam nhìn cả nhà kho đều là người của hắn nằm bất tỉnh, chỉ còn mỗi Cửu Tấn đang ôm... một đứa cấp 3? Tiếp tới là một nhóm nhóc con cấp 3 ngồi xổm phía cửa, trung tâm hỗn loạn lại có một cô nhóc cười cười nhìn hắn. Cái quái gì đang xảy ra thế?
Diên Vĩ đánh giá sơ qua người trước mặt, đang định đưa tay xoa cằm thì cô mới nhận ra tay mình tê râm ran.
A?
Diên Vĩ nhìn bàn tay mình, mở ra nắm vào hai cái rồi liếc chỗ cái gậy rơi xuống. Đang định cúi lấy thì tiếng gió xé chuyền tới. Nhanh chóng lùi hai bước, cô mới kịp né một cước bổ xuống, chưa kịp chửi thầm trong lòng thì cước thứ hai bay ngang tới.
Diên Vĩ ngửa ra sau lộn một vòng, né đi một cước cùng kéo dãn khoảng cách.
"Ầy, anh trai, anh ra tay nặng như vậy à." Thấy không lấy được gậy, Diên Vĩ đành đánh lạc hướng để nhặt thứ khác.
Nhưng mà người bên kia có vẻ không trúng kế, rất nhanh đã lao tới một quyền.
Mẹ! Nhanh vãi!
Diên Vĩ không né kịp, đành dùng tay chặn bớt lực. Sau lần va chạm này, Diên Vĩ thấy hai tay bình hình như bị sưng rồi. Đau nha!
Diên Vĩ nhịn đau, nhìn kẻ trước mặt định lên tiếp thì hít một hơi. Muốn đánh sao! Mẹ nó! Chị đánh chết nhãi con này!
Nhóm Bá Sơn há hốc mồm nhìn hai người một nam một nữ lao vào đọ quyền cước.
“Anh Sơn, con điên kia không cầm gậy con hung hơn thế?”
“Tao cũng không quen nó, mày hỏi cái rắm!”
“Anh Sơn, bệnh thần kinh kia sẽ không thắng đó chứ?”
"Sao mà thắng được! Nó là con gái! Còn gầy như thế!" Ai không học sinh học cũng biết sự chệnh lệch sức mạnh giữa nam và nữ.
“Nhưng mà nó là bệnh thần kinh a, điên đó!”
"..." Cả nhóm lại yên lặng.
Bọn họ cũng không phải bác sĩ chuyên ngành khoa thần kinh, thực sự cái này nằm ngoài tầm hiểu biết.
“!!!”
“Dương ?! Mày được thả hồi nào thế?”
“Mới vừa nãy thôi.”
“!!!”
*****
Diên Vĩ và Đăng Nam sau khi qua lại chục đòn đã bắt đầu hô hấp loạn nhịp.
Mẹ! Cái cơ thể yếu gà này! Chị trước kia sao có thể bị nhãi con này chiếm ưu thế chứ!
Cơn đau bắt đầu mon men chạy tới não, Diên Vĩ càng ngày càng tức giận. Cô đang định túm lấy hắn vật xuống đất thì bị hắn bắt bài, thuận thế quăng cô ra xa. Diên Vĩ bị đập trên nền đất, còn bị trượt một đoạn, trầy da rướm máu.
Đau! Fuck! Đau quá!
Diên Vĩ nắm lấy cổ tay trái xoa xoa, hình như bị chật rồi.
"Đi chết đi!" Cửu Tấn không biết chờ sẵn từ khi nào, trên tay cầm thanh sắt, dáng vẻ rất đay nghiến lao tới phía Diên Vĩ.
"Cửu Tấn! Dừng tay!" Đăng Nam vội lao tới cản Cửu Tấn lại.
Diên Vĩ đang tính né thế nào thì không ngờ tên Đăng Nam này cản kịp.
Mẹ! Thế mà tay không bắt được thanh sắt kia. Tên nhãi này cắn thuốc mà lớn phải không.
Tay phải Diên Vĩ nắm được gậy bóng chày quen thuộc, rất nhanh phản ứng, thưởng cho Cửu Tấn và Đăng Nam mỗi người một gậy.
Nhìn hai người kia nằm trên đất bất tỉnh cả lũ, Diên Vĩ còn đạp Đăng Nam một cái mới hả giận. Sau đó sai xử đám người Bá Sơn vẫn còn ngồi xổm bên kia tới thu dọn hiện trường.
Tốt! Nghiệp lớn quả không dễ dàng.