“Chị Vĩ, chính là nó! Chính là nó!”
Ngõ nhỏ trong thành phố xa hoa, góc nhỏ không được ánh đèn lấp lánh chiếu tới, bóng tối dập dờn.
Diên Vĩ vuốt mái tóc dài rối tung nhuộm màu lộn xộn lên. Không biết cái thun tóc tuột đâu mất rồi, có lẽ do vừa chạy nhanh quá lên rơi tùy tiện trên đường. Cô mặc cái áo hai dây ngắn màu trắng, mặc quần đùi bò đen, thêm cái áo khoác đen bên ngoài. Quần áo che đi hình xăm lấp ló. Mặt ra vẻ ngả ngớn, không đàng hoàng với lớp trang điểm kì quái. Trang sức hình cây thánh giá hay mấy hình thù kì quái cũng đeo bừa lên cổ và đầy lỗ bấm trên tai, đôi môi tô màu son đen sì đeo khuyên môi bóng loáng.
Nhìn đám người trông vẻ hung tợn, cơ bắp cuồn cuộn đầu vết mực xăm nghệ thuật. Trông có vẻ rất giang hồ nếu không thấy bọn họ co ro trong góc tối. Nhàm chán nhai nhai kẹo cao su trong miệng, Diên Vĩ liếc đàn em mặt còn đang sưng vù bên cạnh: “Mày thế mà bị chúng nó đánh?”
“Ui, chị Vĩ, chúng nó chơi úp bọn em! Mẹ! Khốn nạn vãi!”
“Chúng em vừa uống quá chén, đi ra thì chúng nó liền lao tới.”
“Chúng em sao có thể phản ứng kịp chứ!”
“Đúng đúng, chúng nó cắn trộm xong liền chạy!”
“Chị Vĩ, chị phải trút giận giúp bọn em a!”
…
Một đám bắt đầu nhao nhao cáo trạng rất hưng phấn.
Diên Vĩ nào lạ cái đức hạnh của lũ đàn em này, đánh nhau thì dở, lại rất huênh hoang. Nhưng mà đàn em của cô mà dám đánh? Đánh chó có ngó mặt chủ chưa?
Hừ! Đúng lúc cô vừa bị lão già kia làm tức chết, đang không biết xả cục tức này đi đâu đây. Lũ này xui xẻo chắc rồi.
Diên Vĩ kéo lên nụ cười rợn người, cầm gậy bóng chày trên tay chuẩn bị động thủ.
‘Vù’
Diên Vĩ chợt nghe tiếng xé gió trên đầu, định tránh né thì đám đàn em phía sau đã nhao nhao hét lên làm cô giật mình khựng lại.
‘Rầm’
Máu tươi bắn ra tứ phía, cả đám người bị chấn kinh, không ai dám nhúc nhích hay phản ứng kịp, cứ thế trố mắt ra nhìn hai thi thể nát bét không ngừng tràn ra máu tươi đỏ thẫm.
*****
"Fuck! Con mẹ nó!" Diên Vĩ choàng tỉnh, trợn tròn mắt
Thứ gì đè lên bà đây?
[Ký chủ tỉnh rồi ạ? Chúc mừng ngài đã khởi động hệ thống số 0044!]
Diên Vĩ nhìn khoảng không đen xì, lại trợn mắt
“Mịa! Gặp ma?”
[Đúng a! Gặp ma đó, nhưng mà là tôi gặp a!]
"Hôm nay hình như không chơi đúng liều." Diên Vĩ hít thở một cái, trực tiếp nằm xuống nhắm mắt, mặc kệ giọng nói vang vọng kia
[…]
0044 thấy Diên Vĩ có vẻ không chịu tiếp nhận thông tin qua ngôn ngữ, liền truyền tín hiệu sóng năng lượng.
“Đệt! Bọn mày thuộc tổ chức tâm thần nào. Bây giờ còn thuê tâm thần đi bắt cóc à.”
[Ký chủ, ta thuộc tầng lớp sinh vật bậc cao, không có bắt cóc ngài. Ta cứu vớt ngài a! Ngài thực sự chết rồi.]
Diên Vĩ nhìn xung quanh đen kịt, không thể thấy nổi năm đầu ngón tay, đáy lòng nóng nảy. Chẳng lẽ bây giờ còn có thủ pháp thôi miên kì quái thế này à? Cái đám người kia nghĩ gì thế?
“Ồ! Còn có sinh vật cao cấp hơn cơ à. Lại còn xuyên qua các thế giới chứ, bọn mày chơi đá quá liều à!”
0044 thấy ký chủ này của nó còn rất cứng đầu, nếu còn ở đây thì có mời cả chủ thần tới cũng không thừa nhận sự tồn tại của bọn nó. Thế là nó lập tức quyết định truyền tống luôn.
Nháy mắt, đằng sau Diên Vĩ xuất hiện một vòng tròn viền xám trắng phát sáng, bên trong vòng tròn đen ngòm lập tức hút Diên Vĩ biến mất.