Diên Vĩ dẫn theo hai cô gái ngây ngốc trở về trường. Vì sao à? Lấy cặp nha! Điện thoại và giấy tờ linh tinh còn để trong đó đấy.
Thế quái nào hôm nay Diên Vĩ đi đâu cũng gặp biến. Vừa tới đã được gặp hỗn chiến trẩu à nhầm giang hồ, xong đi về trường còn bắt gặp bạo lực học đường.
Chà! Ông trời ưu đãi cũng khá nhưng mà cô chán rồi. Giờ muốn về nhà mở tiệc chiều nha!
"Ôi! Là nhóm của Nguyên Chí Khang à." Kiều Vi Vi nhìn mấy nam sinh vây quanh chỗ bồn hoa, nhìn kĩ liền nhận ra người
"Xì, cũng chỉ có bọn chúng mới rảnh rỗi đi bắt nạt cái đám người nhận học bổng kia thôi. Người xui xẻo là ai thế?" Đỗ Ân Lam tỏ vẻ khinh bỉ nhưng cũng rất muốn hóng hớt hỏi Kiều Vi Vi. Kiều Vi Vi tầm nhìn rất tốt, cô ta cận cho nên nhìn không rõ người được.
"A! Chị Vĩ! Là giáo thảo a! Ân Lam!" Kiều Vi Vi thấy người, túm túm Diên Vĩ cùng Ân Lam
Diên Vĩ nhìn cánh tay bị túm của mình, lại nhìn Kiều Vi Vi, cuối cùng cũng không nói gì.
Giáo thảo à? Trường này có mấy cái giáo thảo lận. Nhưng mà giáo thảo mà bị mấy đứa nhà giàu mới nổi như Nguyên Chí Khang bắt nạt thì chắc chỉ có một thôi. Lâm Trường An. Xuất thân nghèo khó nhưng học lực cùng nhan sắc lại nghịch thiên.
"Ồ." Diên Vĩ thấy bụng mình đang trống rỗng, cũng chỉ ồ cho có lệ, tiếp tục đi tiếp.
[Ký chủ! Tích đức, tích đức nào!] 0044 nó mặt ra, giọng có vẻ rất phấn khích
“Nói tiếng người!”
[Ngài thấy cậu bé xinh đẹp, yếu ớt đằng kia không? Một mầm non tốt đẹp của xã hội như vậy, cần ngài chở che trước giông tố cuộc đời nha!]
"???" Thần kinh!
[Ngài xem, hắn có túi da đẹp như vậy. Có thể chiếm làm của riêng, ăn luôn được nha!]
“Mi lừa trẻ con à! Chị đây không cần!”
[…]
[Ký chủ, đây là nhiệm vụ nha! Không làm sẽ bị trừng phạt nha!]
Nha cái rắm! Chị đây sợ cái trừng phạt của mi quá!
0044 cạn lời, thể loại người gì đây chứ? 0044 nhìn lên trời rồi lại nhìn Diên Vĩ... Hết cách!
Diên Vĩ đang đi thì cảm thấy tầm nhìn quay cuồng, đại não chết nặng, tê liệt toàn thân, cảm giác nóng rát từ cơ thể truyền đến đại não đau đớn. Thân nhiệt nóng lên bất chợp, lông tơ dựng đứng lên. Cô đang là... bị sét đánh?
"Á! Chị Vĩ, chị Vĩ ! Chị sao thế?" Kiều Vi Vi hét toáng lên kéo kéo Đỗ Ân Lam
A! Trừng phạt?
"Ha! Trò vặt!" Diên Vĩ kéo khóe môi co rút lên cười khẩy một tiếng, túm lại chân tay đang run rẩy của mình, hiên ngang đi tiếp.
Trời sập cũng không bằng cảm giác đói bụng. Chị đây là vô địch thiên hạ!
[…] 0044 nhìn Diên Vĩ rất kiên trì đi tiếp, kích hoạt thêm vài tia sét nữa.
Diên Vĩ trợn mắt, cả người bốc khói, chân tay chết lặng không thể nhúc nhích, quanh người tích điện.
Mẹ! Ngon thì đánh thêm vài cái nữa!
...0044 dám đánh thật, rất dứt khoát bổ thêm vài tia sét. Cũng không chết được, thương phải cho roi cho vọt. Đánh!
Diên Vĩ mất khả năng cử động, nghiến răng gọi trợ thủ: “Vi Vi, Ân Lam, đưa tôi vào lớp học!”
[…] 0044 tỏ vẻ. Ký chủ lần này thật trâu nha. Cứng đầu như vậy, lần đầu đó!
0044 đành dùng hạ sách. Quay ngược thời gian.
Diên Vĩ thấy mình sắp vào được tòa nhà thì chớp mắt một cái, mình đứng ở cổng trường từ bao giờ.
Trợn mắt, cả người đã không còn căng cứng, tê liệt, nóng rát như vừa nãy.
Mẹ! Gặp ma rồi?
[Không có nha! Ngài bị phạt quay ngược đó!]
Lại còn có thao tác chó má này? Bọn mi chơi đá chưa?
“Chị Vĩ, chị sao thế? Không vào trường ạ?”
Diên Vĩ nhìn hai cô bé bên canh đang hoang mang nhìn cô. Trực tiếp tiêu soái bước vào: “Đi!”
Sau đó, trực tiếp quay ngược.
Diên Vĩ bị quay ngược vài lần đành ngả ngớn dựa vào cổng trường bảo hai người kia đi lấy cặp. Nhưng mà lấy được rồi, vừa bước khỏi trường một cái lại bị quay ngược.
Rất tốt!
Diên Vĩ nắm dây cặp trong tay, đuổi hai trợ thủ kia về trước, một mình mình nằm ngửa lên hàng ghế ở cổng trường.
[…] Cái thao tác gì thế?
0044 còn tưởng ký chủ nhà mình quyết tâm chết ở đây rồi nhưng mà không hiểu sao, mới nằm có mười phút đã xách cặp lên, thuận tiện cầm gậy bóng chày hùng hổ đi tới nhóm cười đang hi hi ha ha đằng kia.
“A! An giáo thảo của chúng ta sao thế này? Liếm đi chứ! Mày liếm sạch nước trên đất thì mày liền được về nhà rồi.”
Đám người đang hăng say cười nhạo thiếu niên bị Chí Khang dẫm lên mặt, chật vật nằm trên mặt đất.
‘Bộp!’
"Á! Con chó nào..." Nguyên Chí Khang ăn đau hét toáng lên, đang định chửi tục thì nhìn thấy người trước mặt, hắn cảm thấy như nhìn thấy tu la bò ra từ địa ngục. Không, không là thứ quỷ quái gì từ trên cao nhìn xuống hắn. Hắn không rõ, nhưng tóm lại rất đáng sợ.
Diên Vĩ lập tức nện vài gậy, nhóm người rất nhanh đã co rút bằm trên đất. Đạp thêm hai cái, Diên Vĩ mới kéo thiếu niên bị chà đạp nằm dưới đất kia đi.
Ngoài cổng đã có xe chuyên dụng chờ sẵn. Diên Vĩ nhét người vào, xe lăn bánh rời đi.
Diên Vĩ bực bội kêu tài xế dừng xe giữa đường, mua vài cái bánh ngọt bình ổn lại cái bụng đã móp lại của mình. Không còn cảm giác đói bụng khó chịu nữa, Diên Vĩ mới có tâm tình nhìn người ngồi cạnh.
Dáng người thiếu niên cân đối, nhưng hơi gầy. Cả người cậu bị ướt, cũng không biết dính phải nước gì. Tóc rũ xuống che đi đôi mắt, nhưng nhìn một góc mặt lộ ra này cũng đủ để người ta rung động. Chỉ là nhìn kĩ thì cả người cậu đều dính bùn đất, cơ thể rải rác vết thương cọ xát. Trong lòng cậu còn đang ôm khư khư cặp sách cũ bị chà đạp không ra hình dạng.
Lâm Trường An này trong học viện, chính là học sinh bình dân nổi bật nhất. Rất nhiều người không ưa cậu. Cũng rất nhiều nữ sinh thích cậu. Mấy tiểu thư nhà giàu mới lớn rất dễ ôm cảm tình vì một khuôn mặt này. Nhưng mà Lâm Trường An này vậy mà rất cứng đầu từ chối họ. Đâm ra cậu càng ngày càng trở thành con tốt đầu tiên gánh chịu bạo lực học đường. Chậc!
[Ký chủ, cậu ấy rất đáng thương. Mồ côi cha từ lúc ba tuổi, mười tuổi thì mẹ lâm bệnh nặng. Cậu bé mười tuổi đã phải lăn lộn kiếm sống, còn nuôi thêm người bệnh. Cuộc sống không dễ dàng gì. Ngài phải nỗ lực bảo vệ mầm non tươi đẹp cho đất nước này nha.]
Ngươi đánh rắm à! Mầm non cái cc gì! Chị đây liên quan gì tới cái thứ đó chứ! Không có khả năng!
[Ký chủ, ngài biết mà, hoàn thành nhiệm vụ mới được về nhà nha!]
Rất tốt, không về thì thôi! Mi cóc lừa được chị.
[…] Rồi. Cái đức hạnh gì thế này?
Diên Vĩ trực tiếp ngó lơ hệ thống, nhắm mắt dưỡng thần.
“Tiểu thư, tới nơi rồi.”
Diên Vĩ mở mắt đã thấy tài xế mở cửa cung kính đứng bên cạnh, phía dưới trải thảm đỏ cùng hàng người đứng hai bên. Tất cả đều hơi cúi người nghênh đón cô. Diên Vĩ tiếp tục nhìn khi dinh thự trước mặt.
Ừ. Đúng là đãi ngộ của nhà giàu.
Diên Vĩ bước xuống, đang định đi thì 0044 nhảy dựng lên, cô giờ mới nhớ là còn người trong xe.
À!
“Lâm Trường An, xuống xe.”
Thiếu niên nghe thấy tên mình, đầu tiên giật thót, sau đó mới chầm chậm ngẩng đầu lên: “Tôi... tôi, có thể cho tôi về nhà không?”
Diên Vĩ nhìn cậu ta như cá nằm trên thớt, bất lực nhỏ bé co trong góc, tâm tình biến thái lặng lẽ ngoi lên.
Mẹ!
“Có thể, nhưng không phải bây giờ. Một là cậu đi vào, hai là tôi lôi cậu vào. Chọn đi.”
Lâm Trường An co rúm, cắn chặt môi, có vẻ đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng chậm rãi đi theo cô.
Đầu tiên Diên Vĩ đẩy người vào phòng tắm, kêu người đi chuẩn bị đồ rồi nhàn nhã ngồi trên sofa xem TV, ăn nho.
Khoảng mười lăm phút sau, người đã được quản gia dẫn tới. Quản gia của dinh thự này tên Trần Dư Phong, là một đàn ông trung niên, ông ta đã theo cha Trì từ rất sớm. Từ lúc Trì Diên Vĩ sinh ra đã thấy ông làm việc ở đây rồi.
“Tiểu thư, ông chủ và phu nhân đi công tác ở nước ngoài, tháng sau mới rõ ngày về. Thiếu gia cũng bận việc công ty nên hôm nay không về.”
“Ừ.”
“Tiểu thư, có cần sắp xếp chỗ cho cậu trai này không?”
“Không cần, chuẩn bị xe, lát nữa rồi đưa cậu ta về.”
“Vâng.”
Quản gia đi rồi, trong phòng khách rộng lớn chỉ có Diên Vĩ và Trường An.
Diên Vĩ đánh giá cậu thiếu niên trước mặt…
Mẹ! Hồng nhan họa thủy nha!
Nhịn cảm giác muốn trào ra dưới đáy lòng, Diên Vĩ căng mặt kêu Trường An ngồi xuống đối diện.
Rất tốt! Hoàn toàn bộ dáng dê dâng lên miệng cọp! Mi muốn khiêu chiến tính nhẫn nại của chị à?
Diên Vĩ hít sâu, đè lại đáy lòng nhộn nhạo của mình.
“Từ hôm nay, tôi bao nuôi cậu.”
Cậu thiếu niên nắm chặt tay, cả người căng cứng, dáng vẻ bất lực, mím chặt môi: “Bạn học Trì muốn tôi làm gì?”
Diên Vĩ nhai nhai xong chùm nho, nhàm chán lấy ra phong kẹo cao su nhai: “Cậu không cần biết, dù sao cũng không do cậu chọn. Lý Uyển Nhi cũng không giúp được cậu. Nghe lời là được.”
Lâm Trường An cúi gằm mặt, lí nhí nói: “Cậu nói gì vậy?”
Diên Vĩ liếc cậu một cái: “Ồ! Thế à. Tôi không quản chuyện của cậu với Lý Uyển Nhi. Ngoan ngoãn làm người tốt đi.”
[Aaaaaaaaaaa! Ký chủ, ngài hung dữ thế làm gì! Mầm non nhỏ sẽ sợ mất!]
Mẹ! Chị đây nói chuyện đàng hoàng nhá! Mầm non cái shit! Thần kinh!
“Trời cũng muộn rồi. Bác Phong, đưa bạn học Lâm về nhà đi.”
Thấy Lâm Trường An cứng nhắc lặng lẽ đi theo quản gia đi rồi. Diên Vĩ huýt sáo kêu người chuẩn bị cơm tối rồi ăn rất vui vẻ.
*****
“Cậu có quen Trì Diên Vĩ không?”
“Tự dưng mày hỏi con nhỏ ngu đấy làm gì? Ai trong giới muốn quen biết đứa ngu đấy chứ?”
“...Không có gì.”
Lâm Trường An ngắt điện thoại công cộng, chậm rãi đi ra ngoài rồi ngồi xuống ghế dài gần đấy, cả người chìm vào bóng tối.
Trì Diên Vĩ... Danh gia vọng tộc, mấy ai là kẻ ngu ngốc? Rốt cuộc, chờ đợi cậu không biết là cái hố lửa gì đây.
Vuốt lại cảm xúc, Lâm Trường An rời đi, đi vào một phòng bệnh tập thể. Không khí hơi ồn ào tiếng nói chuyện và mùi thuốc, sát trùng.
Cậu đi tới cạnh giường, đỡ người phụ nữ ốm yếu ngồi dậy: “Mẹ, sao mẹ chưa ngủ nữa, do ồn quá ạ?”
"Mẹ khụ khụ, thấy hôm nay con tới muộn lên thức đợi con. Dạo này con gầy đi rồi." Người phụ nữ run run sờ gò má Trường An, đôi mắt dần đỏ nhưng có vẻ bà không muốn cậu thấy bà khóc nên nhanh chóng ôm lấy cậu: “Con về nhà nghỉ ngơi cho tốt, không cần ngày nào cũng chạy tới đây, mẹ ở đây rất ổn. Ngoan, con phải cố gắng học hành. Mẹ rất tự hào vì con.”
“Mẹ.”