Cuối cùng nhân viên công tác tươi cười rời đi, Hạ Ngôn Xuyên xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái khe chui xuống, kiên trì giải thích với Lạc Thanh Đình: "May mắn mình dạy biểu diễn, biết chút kỹ xảo, nếu không thật đúng là sẽ lộ tẩy. Đào Đào, lần sau không được phép chưa nói gì đã lừa ba."

Đào Đào nói: "Con tin tưởng ba."

Hạ Ngôn Xuyên: "......"

Lạc Thanh Đình có chút nghi hoặc: "Cái này còn có thể có kỹ xảo?"

Lúc trước cô hoàn toàn không nghĩ tới, vừa rồi nhìn thấy nhịp tim đập của Hạ Ngôn Xuyên tăng vọt, cũng cảm thấy không đúng.

Nhưng mà, Hạ Ngôn Xuyên và cô là bạn học hai năm, đều chỉ coi đối phương là bạn bè bình thường. Hơn nữa, Hạ Ngôn Xuyên không phải là một thầy giáo đơn giản, thật ra trong nhà đặc biệt có tiền, bối cảnh lớn mạnh.

Lạc Thanh Đình biết rõ điều kiện của mình không đủ, ngay từ đầu còn nói muốn một mình nhận nuôi Đào Đào, muốn hỏi xem Hạ Ngôn Xuyên có thể tìm người nhà giúp đỡ hay không, giúp đỡ cho cô việc này.

Chỉ là cô còn chưa mở miệng, Hạ Ngôn Xuyên đã nói không được, sau đó cô mới đề nghị kết hôn giả.

Tóm lại, bối cảnh gia thế của Hạ Ngôn Xuyên vô cùng tốt, từ nhỏ đã quen biết rất nhiều cô gái ưu tú, sinh viên của anh đều là minh tinh lớn, nhưng lại chưa từng yêu đương. Lạc Thanh Đình cảm thấy hẳn là ánh mắt của anh rất cao, tuyệt đối không có khả năng thích mình.

"Đương nhiên là có." Hạ Ngôn Xuyên nói đạo lý rõ ràng, "Ví dụ như, suy nghĩ một chút chuyện khiến cho mình xấu hổ hoặc là chuyện kích động ...... Dù sao vẫn có rất nhiều kỹ xảo. Ngại quá, vừa rồi đường đột."

"Không có việc gì." Lạc Thanh Đình không hiểu chuyên ngành của anh, cũng không hoài nghi, "Hy vọng có thể thông qua đơn xin, nếu không hai chúng ta sẽ lại phải đến cục dân chính."

Hạ Ngôn Xuyên: "......"

Cũng may cuối cùng đơn xin nhận nuôi vẫn được thông qua, thứ nhất Hạ Ngôn Xuyên và Lạc Thanh Đình đối xử với Đào Đào thật sự quá tốt, cô bé cũng rất yêu thích bọn họ, cho nên không cần phải cứng rắn nhét cô bé cho người xa lạ.

Thứ hai gia thế hai người trong sạch, hơn nữa nhà Hạ Ngôn Xuyên còn rất có danh vọng, hẳn là không đến mức làm ra chuyện trái pháp luật loạn kỷ cương.

Hôm nay đơn xin nhận nuôi được thông qua, vừa vặn Đào Đào cũng xuất viện, có thể nói là song hỷ lâm môn.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

"Đi, chúng ta đi làm sổ hộ khẩu trước." Gần đây Hạ Ngôn Xuyên thật sự là người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, nói cái gì cũng mang theo nụ cười.

"Mẹ đâu?" Đào Đào ôm con búp bê do chú cảnh sát tặng, cộp cộp cộp đi theo phía sau ba.

Mặc dù Hạ Ngôn Xuyên và Lạc Thanh Đình đã lĩnh giấy chứng nhận, nhưng dù sao cũng không phải vợ chồng thật, cho nên hai người vẫn tách ra ở riêng. Lạc Thanh Đình còn đang làm việc ở tiệm thuốc, mỗi ngày đều tới bệnh viện thăm, thỉnh thoảng sẽ ở lại buổi tối. Nhưng phần lớn thời gian đều là Hạ Ngôn Xuyên chăm sóc, anh đang nghỉ đông nên có nhiều thời gian.

"Tiệm thuốc của mẹ có chút việc, lát nữa trực tiếp đi đồn công an hội hợp với chúng ta. Yên tâm đi, đối với Đào Đào mà nói, hôm nay là ngày cuộc sống mới bắt đầu, nhất định mẹ sẽ tới chứng kiến." Thật ra Hạ Ngôn Xuyên không tinh tế tỉ mỉ như vậy, đều là Lạc Thanh Đình dạy anh nói, nói cách khác hai người bọn họ bí mật trao đổi không ít, thời điểm nói đến những thứ này đều cảm thấy hạnh phúc, quay đầu nhìn Đào Đào, "Muốn ba ôm không?"

"Không cần." Đào Đào nắm góc áo anh, "Con có thể tự đi."

Trời lạnh, cô bé ăn mặc dày, vốn dĩ vóc dáng đã nhỏ, nhìn qua như một cục tròn vo, chân ngắn bước thật nhanh, nhìn giống như quả bóng cao su nhỏ, đáng yêu đến lòng người đều muốn tan chảy.

Hạ Ngôn Xuyên không nhịn được, vẫn bế cô bé lên.

Con gái rượu hiểu chuyện lại đáng yêu, ai mà không yêu chứ?

Thậm chí có đôi khi anh còn nghĩ, vì sao không sớm kết hôn sinh con gái?

Nghĩ lại, nếu kết hôn sớm một chút thì làm gì có chuyện hôm nay? Không nhặt được Đào Đào cũng không có khả năng đăng ký kết hôn cùng Lạc Thanh Đình, hơn nữa anh cũng không muốn kết hôn với người mình không thích.

Cho nên, tất cả chuyện của hiện tại mới là sắp xếp tốt nhất.

Thời điểm hai người đến đồn công an, Lạc Thanh Đình vừa vặn xuống xe taxi.

"Thật trùng hợp." Tâm tình của Hạ Ngôn Xuyên vô cùng tốt, cười híp mắt tiến lên đón, biểu tình kia chỉ kém viết mấy chữ "Chúng ta thật sự là tâm linh tương thông" lên trên mặt.

Đào Đào nhìn hoa đào trên đầu anh điên cuồng mọc lên, vị ngọt trong không khí vượt mức nghiêm trọng, không đành lòng nhìn thẳng mà quay đầu lại, giọng nói trẻ con kêu "Mẹ."

Lạc Thanh Đình lập tức bị cô bé hấp dẫn lực chú ý, quan tâm hỏi: "Hôm nay cảm giác thế nào? Còn có chỗ nào không thoải mái không? Có lạnh hay không? Có nóng hay không..."

Hỏi rõ ràng mọi thứ xong, hai người mới đi vào làm sổ hộ khẩu.

Nhân viên công tác hỏi tên Đào Đào, Hạ Ngôn Xuyên nói: "Đào An Chi."

"Không theo họ ba mẹ sao?" Tình huống của bọn họ đặc biệt nên có thể đổi tên, nhân viên công tác đặc biệt hỏi một câu.

Hạ Ngôn Xuyên lắc đầu: "Đã biết vốn dĩ cô bé có họ gì nên không cần sửa, chờ cô bé trưởng thành cũng có thể nhớ rõ lai lịch của mình."

Đào Đào nghiêng đầu nghĩ nghĩ, túm lấy khăn quàng cổ của ba: "Vì sao lại tên là Đào An Chi?"

"Mẹ đặt." Hạ Ngôn Xuyên cười nói, "Con hỏi mẹ đi."

Đào Đào lại nhìn về phía Lạc Thanh Đình: "Mẹ, tại sao vậy?"

"Tới đâu hay tới đó, ý tứ là nếu đã tới thì cứ yên tâm ở lại, tất cả đều là sắp xếp tốt nhất của ông trời. Mặt khác, An Chi cũng có ý là an ổn bình an. Ba mẹ hi vọng về sau Đào Đào có thể an khang thuận lợi, rời xa tất cả những chuyện không tốt." Lạc Thanh Đình dịu dàng giải thích xong, còn bổ sung thêm một câu, "Tên là ba mẹ cùng nhau thương lượng đặt, Đào Đào có thích không?"

Cô chỉ là khách khí, không muốn một mình mình độc chiếm công lao, nhưng rơi vào trong mắt người khác chính là tình cảm hai vợ chồng thật tốt.

"Thích." Mặc dù Đào Đào không biết chữ, nhưng cô bé đã nghe qua rất nhiều, phương diện lý giải ngôn ngữ mạnh hơn nhiều so với những đứa trẻ bình thường, cho nên hiểu được ba mẹ đối xử với mình rất tốt.

Đào Đào vươn cổ, hôn lên má Lạc Thanh Đình một cái, mềm mại nói: "Cảm ơn mẹ."

Hạ Ngôn Xuyên thuận miệng nói: "Không cảm ơn ba sao?"

Đào Đào cũng quay đầu lại hôn anh một cái: "Cảm ơn ba."

Hạ Ngôn Xuyên sờ sờ hai má, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên tim đập nhanh hơn.

Đào Đào cau mày nhìn anh một cái.

Có chuyện gì với ba vậy? Sao động một chút là kích động?

Hạ Ngôn Xuyên đã biết mình rất khó che giấu bí mật ở trước mặt con gái, vì thế đặt Đào Đào xuống đất: "Tay ba mỏi rồi, con đứng một lát."

Đào Đào: "......"

Ba cho rằng không nghe thấy nhịp tim, con sẽ không nhìn thấy hoa đào nở trên đầu ba, không ngửi thấy mùi vị ngọt ngào trong không khí sao?

Quên đi, bởi vì ba là ba của con, cho nên con sẽ không vạch trần ba.

Sổ hộ khẩu nhanh chóng được làm xong, một nhà ba người rời khỏi đồn công an, Hạ Ngôn Xuyên đề nghị: "Đi ăn bữa cơm?"

"Thời gian còn sớm, đến trung tâm thương mại gần đây đi." Lạc Thanh Đình nói, "Mình muốn mua quần áo và đồ dùng sinh hoạt mới cho Đào Đào."

Đào Đào nghe vậy quay đầu nhìn mẹ, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra miệng.

"Trong nhà còn có rất nhiều quần áo, nhưng đó là mẹ mua cho chị gái. Tuy rằng chị gái mất rồi, nhưng nếu cho Đào Đào mặc quần áo của chị ấy sẽ vừa không tôn trọng chị gái, cũng là không tôn trọng Đào Đào." Lạc Thanh Đình từng làm bác sĩ, nuôi con, cho nên có thể đoán được tâm tư của cô bé, giải thích nói, "Chị gái là chị gái, Đào Đào là Đào Đào, Đào Đào không phải vật thay thế cho chị gái, chị gái cũng không thể thay thế. Cho nên, chị gái có quần áo của chị gái, Đào Đào cũng phải có quần áo của Đào Đào, Đào Đào có thể hiểu được không?"

Cô rất dịu dàng, rất kiên nhẫn, Đào Đào nghe hiểu.

Thật ra cô bé vẫn luôn có chút lo lắng, lo lắng Lạc Thanh Đình sẽ đối xử với cô bé giống như đôi vợ chồng trong sách, xem cô bé là thế thân, cách ăn mặc, hành vi cử chỉ đều giống với con gái của bọn họ.

Hiện tại Lạc Thanh Đình nói như vậy, cô bé liền yên tâm.

"Hiểu ạ." Đào Đào nghiêm túc nói, "Con và chị gái là hai người, cho nên có hai phần tình yêu sẽ vẫn luôn yêu mẹ, tình yêu sẽ tăng gấp đôi nha."

"Tình yêu sẽ tăng gấp đôi" là nghe từ chị gái hộ lý, cô ấy nói rằng cô bé may mắn gặp được người tốt, tình yêu của ba mẹ sẽ tăng gấp đôi. 

Thời điểm Lạc Thanh Đình nói những lời kia, cũng không hy vọng xa vời Đào Đào có thể thật sự nghe hiểu, nhưng nhất định cô phải biểu đạt rõ ràng thái độ của mình. Cho dù Đào Đào không hiểu, nhưng Hạ Ngôn Xuyên có thể hiểu được cũng tốt, không phải con ruột của mình, có một chút mâu thuẫn là không thể tránh khỏi, cho nên cô chỉ có thể cố gắng cẩn thận một chút.

Nhưng lúc này lời nói của Đào Đào khiến hốc mắt cô đỏ bừng.

Trẻ con thật sự là thiên thần.

Hạ Ngôn Xuyên cũng rất cảm động, vì Đào Đào cũng vì Lạc Thanh Đình, cho nên đến trung tâm thương mại, anh nhìn thấy cái gì cũng muốn mua, một bộ tư thế hận không thể trực tiếp dọn cả trung tâm thương mại về nhà.

"Thật sự không cần phải mua nhiều như vậy." Lạc Thanh Đình không thể không đi ra ngăn cản, "Biết tâm ý của cậu, nhưng trẻ em lớn nhanh, quần áo chỉ mặc năm nay không thể mặc năm sau, quá lãng phí."

Căn bản Hạ Ngôn Xuyên không dừng lại được: "Không mặc được thì có thể quyên góp."

Lạc Thanh Đình: "......

Quên đi, lúc học trung học anh cũng như vậy, quả nhiên Giang Sơn dễ đổi bản tính khó dời.

Đào Đào thấy thế, chạy lên kéo ống tay áo Hạ Ngôn Xuyên.

"Làm sao vậy?" Hạ Ngôn Xuyên chính diện nói, "Bé cưng, con còn thích cái nào?"

"Thích ba nghe lời mẹ." Đào Đào phồng má nói.

Hạ Ngôn Xuyên sửng sốt, đột nhiên phản ứng lại.

Quả thật gia cảnh của anh không tệ, cho dù là công việc, phần lớn sinh viên tiếp xúc cũng đều có gia cảnh không tệ, cho nên vẫn không quan tâm đến tiền bạc. Lúc học trung học, để không rõ ràng tặng đồ cho Lạc Thanh Đình, anh thường mời cả lớp đi vui chơi giải trí, bởi vậy còn có người nói anh là "Người ngốc nhiều tiền" ở sau lưng.

Hiện tại không phải thời kỳ học sinh, anh làm như vậy sẽ làm Lạc Thanh Đình suy nghĩ nhiều phải không?

"Được, nghe lời mẹ." Hạ Ngôn Xuyên để quần áo lại, "Chúng ta không mua nữa."

Anh có chút xấu hổ, Lạc Thanh Đình lại cảm thấy ngoài ý muốn.

"Không nghĩ tới cậu lại nghe lời con gái như vậy." Lạc Thanh Đình cũng không muốn làm cho bầu không khí xấu hổ, cười trêu ghẹo.

Hạ Ngôn Xuyên đành phải nhận: "Khiến cậu chê cười rồi."

Mua quần áo xong lại mua chút đồ dùng hàng ngày, còn ăn xong cơm tối ở bên ngoài, sau đó một nhà ba người mới mang theo một xe đầy chiến lợi phẩm về nhà.

Bởi vì Đào Đào là con gái, trước khi đăng ký kết hôn, Lạc Thanh Đình đã nói với Hạ Ngôn Xuyên, đứa bé chủ yếu do cô chăm sóc, ở trong nhà cô, cho nên lần này là về nhà Lạc Thanh Đình.

Đào Đào nằm viện hơn nửa tháng, lần nữa trở lại nơi này, nhịn không được dán người vào cửa kính nhìn ra ngoài.

"Chỗ đó, là con đã từng ở... " Thấy cô bé tỉnh lại, Đào Đào không nhịn được muốn nói với ba mẹ một tiếng, còn chưa nói xong, đột nhiên sửng sốt, "Ơ? Hình như nơi đó có người"

"Có thể là người không có nhà để về, nơi đó tránh gió, thường xuyên có người qua đêm." Lạc Thanh Đình nhìn thoáng qua, "Trời lạnh thế này, cũng không dễ dàng."

"Ồ... " Đào Đào vẫn bám vào cửa kính nhìn chằm chằm.

Xe chạy qua cầu, tốc độ xe chậm rãi giảm xuống.

Đào Đào thấy rõ ràng: "Chính là có một người ngồi xổm nơi đó, thoạt nhìn dáng vẻ thật đáng thương ...... Ba ba, chúng ta có dừng lại không?"

"Đào Đào muốn giúp người đó sao?" Hạ Ngôn Xuyên muốn dạy Đào Đào một ít đạo lý, quay đầu lại hỏi.

Đào Đào chần chờ gật gật đầu, cô bé có cảm tình đặc biệt với gầm cầu kia, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo: "Nhưng mà, bây giờ con còn không giúp được..."

Thứ mà người nọ thiếu chính là tiền, mà không phải là hoa đào.

Hạ Ngôn Xuyên mở ví tiền ra, "Sau này có chuyện muốn làm nhưng bất lực, có thể xin ba mẹ giúp đỡ..."

Lạc Thanh Đình đi trước anh một bước, móc ra mấy tờ tiền lẻ, còn có hai đồng xu, đưa tới trước mặt Đào Đào, "Nhưng Đào Đào phải về nhà làm việc giúp mẹ, số tiền này coi như Đào Đào tự mình kiếm được, được không?"

Đào Đào nghĩ nghĩ, cầm một tờ tiền giấy một đồng xu, sau đó xuống xe.

Hạ Ngôn Xuyên và Lạc Thanh Đình cũng đi theo ở phía sau vài bước, Lạc Thanh Đình sợ Hạ Ngôn Xuyên suy nghĩ nhiều, giải thích nói: "Đứa nhỏ có tấm lòng lương thiện là chuyện tốt, nhưng cậu xem người kia, có tay có chân, nhìn rất trẻ tuổi, hơi cần cù một chút là có thể kiếm được chỗ ở. Nhưng mấy ngày nay, mình thấy anh ta mỗi ngày đều ngồi xổm ở nơi đó không làm cái gì, chỉ chờ người khác phát lòng tốt, căn bản không đáng đồng tình."

"Là mình lỗ mãng." Từ nhỏ Hạ Ngôn Xuyên đã có cuộc sống dư dả, căn bản không nghĩ nhiều như vậy.

"Cậu đây là lương thiện." Lạc Thanh Đình không để tâm khen một câu, "Xem Đào Đào sẽ làm như thế nào."

Đào Đào chạy đến trước mặt người nọ, nhìn anh ta đưa lưng về phía bên này, bên cạnh bày cái chén sứt, cô bé đặt tiền vào chén, nói: "Trời lạnh, thật đáng thương, đi mua cái bánh bao ăn đi."

Người nọ nhíu mày quay đầu lại, biểu tình không kiên nhẫn, nhưng sau khi thấy rõ bộ dáng của Đào Đào, nhất thời kích động.

Đào Đào thấy rõ mặt anh ta thì nhất thời biến sắc, hơi lui một bước.

Người này chính là người cha nuôi trong sách!

Bạch Viễn đứng lên, muốn tới ôm cô bé, nhưng mà chân tê rần, nhất thời không đi nổi, đành vội vàng nói, "Cuối cùng ba cũng đợi được con, ba tới đưa con về nhà..."

Lời còn chưa nói xong, đột nhiên Đào Đào khom lưng, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai nhặt lại tiền, sau đó xoay người chạy trở về đường lớn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play