Sau Khi Nhóc Con Đào Đào Xuyên Thành Thế Thân Pháo Hôi

CHƯƠNG 6: HÔM NAY LÀ BÁ TỔNG ĐÀO ĐÀO


3 ngày


"Ba mẹ, nơi này có một tên xấu xa!" Đào Đào vừa chạy vừa hô, "Chú ta muốn bắt con..."

Hạ Ngôn Xuyên và Lạc Thanh Đình cũng bước nhanh tới, ôm Đào Đào vào trong ngực.

Bạch Viễn thật sự không thể tin vào mắt mình.

Trong trí nhớ của anh ta, Đào Đào không phải người như vậy. Hẳn là lúc này cô bé vừa bẩn vừa thối, giống như một tên ăn mày, vừa nhìn thấy anh ta đã nhào tới, mà không phải là ăn mặc như một công chúa nhỏ, tránh anh ta còn không kịp.

Là anh ta nhận lầm người sao?

Không có khả năng, sau khi Đào Đào chết, anh ta thường xuyên lật xem ảnh chụp trước kia của cô bé, từ nhỏ đến lớn, dáng vẻ mỗi một độ tuổi của Đào Đào, anh ta đều nhớ rất rõ ràng.

Tuyệt đối không thể sai.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Bạch Viễn nhìn người một nhà tương tác thân mật, đôi mắt trầm xuống.

Chẳng lẽ là có người nhanh chân đến trước, nhận nuôi Đào Đào trước? Khó trách đợi nhiều ngày như vậy cũng không đợi được.

Không được! Đời trước Đào Đào là con gái anh ta, đến chết đều theo họ Bạch của anh ta, đời này cũng nên là như vậy.

Bạch Viễn xoa xoa chân, cảnh giác nhìn một nhà ba người đi tới bên này.

Kiếp trước, anh ta nhặt được Đào Đào bẩn thỉu ở đầu đường, sau đó đưa đến cục cảnh sát.

Cảnh sát không tìm được cha mẹ ruột của Đào Đào, đành phải đưa đến viện phúc lợi, viện phúc lợi bên kia viết thư cảm ơn cho bọn họ, thuận tiện kèm theo một tấm ảnh chụp của Đào Đào.

Sau khi Đào Đào được tắm rửa sạch sẽ chữa trị vết thương, cực kỳ giống với con gái bị lạc của bọn họ, cho nên hai vợ chồng vội vàng chạy tới viện phúc lợi.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Nhưng cũng chỉ là giống mà thôi, rốt cuộc Đào Đào cũng không phải con gái của bọn họ. Nhưng mà Đào Đào rất thích bọn họ, ôm bọn họ luyến tiếc không muốn buông tay.

Hai vợ chồng thương lượng, dứt khoát nhận nuôi cô bé.

Dù sao vẻ ngoài của cô bé cũng giống với con gái của bọn họ, xem như là một loại an ủi.

Cái gì Đào Đào cũng tốt, thông minh, xinh đẹp, biết làm nũng, chính là quá thích ghen. Nhưng con gái mà, có chút tật xấu rất bình thường, bọn họ cũng không coi là chuyện lớn gì.

Không nghĩ tới năm lớp 11, con gái ruột của bọn họ xuất hiện, học cùng lớp với Đào Đào, thành tích còn tốt hơn Đào Đào.

Đào Đào đã quen làm đại tiểu thư nên đương nhiên không chịu nổi, bới móc đủ loại, cũng là bọn họ ra mặt giúp đỡ Đào Đào nên mới nhận ra con gái ruột thịt, sau đó đương nhiên đặt nhiều sự chú ý hơn vào con gái ruột.

Hơn nữa nam sinh từng có hôn ước với Đào Đào cũng thích con gái ruột của bọn họ, muốn giải trừ hôn ước với Đào Đào, một mặt cực đoan trong tính cách của Đào Đào dần dần lộ ra.

Vì khiến cho mọi người chú ý, cô bé làm đủ loại chuyện xấu, không từ thủ đoạn, cuối cùng trong một lần ngoài ý muốn, nhảy lầu mà chết.

Hai năm sau khi Đào Đào mới vừa chết, kỳ thật Bạch Viễn cũng không có quá nhiều cảm giác, anh ta đã bị Đào Đào điên cuồng làm cho sức cùng lực kiệt, thậm chí cái chết của cô bé còn khiến cho anh ta cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng theo từng ngày trôi qua, Bạch Viễn bắt đầu thường xuyên nhớ tới Đào Đào.

Bởi vì từ nhỏ con gái ruột không lớn lên bên cạnh bọn họ, cho nên cũng không gần gũi với bọn họ, sau khi yêu đương lại càng thường xuyên ở cùng một chỗ với bạn trai, đối xử với bọn họ vẫn luôn như gần như xa, làm cái gì cũng không ủ ấm được trái tim của con gái.

Bạch Viễn lớn tuổi, càng ngày càng thích náo nhiệt, tự nhiên bắt đầu hoài niệm Đào Đào làm nũng.

Nhớ tới Đào Đào sẽ kể cho bọn họ nghe chuyện lý thú của mình khi ở trường học, sẽ giúp đỡ vỗ vai xoa lưng khi bọn họ cảm thấy mệt mỏi, mỗi ngày lễ đều chuẩn bị một ít niềm vui bất ngờ ...... Đến lúc này, ngay cả tiếng ầm ĩ cùng làm yêu của cô bé cũng trở thành tượng trưng cho tình yêu.

Nếu không yêu, hà tất phải cố chấp.

Thời điểm Bạch Viễn sắp chết, con gái ruột đứng trước giường bệnh, bình tĩnh hỏi: "Ba, ba còn có tâm nguyện gì chưa xong không?"

Bạch Viễn không thể tránh khỏi nhớ tới Đào Đào, nếu Đào Đào vẫn còn, nhất định sẽ khóc đến không dừng lại được, có lẽ cô bé không đoan trang hào phóng cũng không hiểu chuyện không ổn trọng, nhưng thật lòng yêu thương anh ta, sẽ sụp đổ bởi vì anh ta qua đời.

Trong nháy mắt đó, sự hối hận của Bạch Viễn đạt tới đỉnh điểm, âm thầm nghĩ, nếu có thể làm lại, nhất định anh ta sẽ bảo vệ Đào Đào thật tốt.

Không nghĩ tới ông trời lại nể tình như vậy, lại mở mắt ra, anh ta vừa vặn trở lại ngày mà kiếp trước mình đã gặp Đào Đào.

Bạch Viễn cảm thấy đây chính là ý trời. Cho nên dù biết rõ con gái ruột ở nơi nào, nhưng anh ta vẫn tới tìm Đào Đào trước. Ba mẹ nuôi của con gái ruột anh ta nuôi con gái rất khá, anh ta không cần lo lắng quá nhiều, ngược lại là Đào Đào, lưu lạc ở bên ngoài tương đối nguy hiểm. Anh ta nghĩ chờ tìm được Đào Đào rồi sẽ đi đón con gái ruột, để cho hai đứa nhỏ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, anh ta sẽ nuôi dưỡng hai người thật tốt, sẽ không xuất hiện chuyện đời trước.

Nếu không phải là chờ tuyết lớn ngừng, buổi sáng hôm đó anh ta đã tới đây, cũng không biết có phải là vì anh ta đến muộn nên Đào Đào bị hai người kia nhặt đi hay không?

Nhưng mà không sao, ngay cả cơ hội sống lại mà ông trời cũng cho anh ta, tự nhiên sẽ trả lại Đào Đào cho anh ta, giành trước một bước không tính là thắng.

"Đào Đào." Bạch Viễn đi tới trước mặt ba người, dịu dàng gọi một tiếng Đào Đào.

Đào Đào khẩn trương nhìn anh ta, rõ ràng cả người căng thẳng.

Hạ Ngôn Xuyên cảm giác được, cánh tay ôm cô bé siết chặt, hỏi Bạch Viễn: "Anh biết cô bé?"

"Đào Đào, là ba." Bạch Viễn không để ý đến Hạ Ngôn Xuyên, vẫn đang nói chuyện với Đào Đào, "Xin lỗi, lúc trước đều là ba không tốt, theo ba về nhà, ba cam đoan sau này sẽ đối tốt với con."

Anh ta cảm thấy thái độ Đào Đào có chút kỳ quái, cho dù cô bé bị người khác nhặt được trước, nhiều nhất cũng coi anh ta như là người xa lạ mà thôi, nhưng vì sao vừa thấy anh ta đã chạy?

Chẳng lẽ, Đào Đào cũng sống lại, nhớ rõ chuyện kiếp trước?

Lời nói của Bạch Viễn lại làm cho Hạ Ngôn Xuyên và Lạc Thanh Đình cả kinh, theo kết quả điều tra của cảnh sát, 99% Đào Đào là người của thôn Long Đầu, nhưng dù sao cũng chưa từng kiểm tra DNA, cho nên không phải là 100%.

Đào Đào lại không có trí nhớ, chỉ nhớ rõ mình tên là Đào Đào, lỡ như vừa vặn có một cô bé giống với Đào Đào, hơn nữa cũng tên là Đào Đào thì sao?

Mặc dù xác suất cực nhỏ, nhưng cũng không phải là không có khả năng.

Hạ Ngôn Xuyên nhịn không được cúi đầu nhìn Đào Đào một cái.

"Chú không phải ba tôi." Đào Đào lớn tiếng nói, "Tôi không biết chú!"

Trực giác mách bảo cô bé không thể nói ra chuyện trong sách. Hơn nữa, thời điểm Bạch Viễn nhận nuôi Đào Đào trong sách, cũng đã nói qua lời tương tự, đại ý là trách cứ chính mình không chăm sóc tốt con gái nên mới làm lạc mất con gái, lời kia là nói cho con gái ruột nghe.

Cho nên, Đào Đào coi như là anh ta có ý tứ kia, căn bản cô bé không hiểu chuyện sống lại, làm sao có thể nghĩ xa như vậy, cho nên thái độ cũng thẳng thắn.

Bạch Viễn thấy thế, nghi ngờ trong lòng ít đi hơn phân nửa, có thể là do vừa rồi anh ta quá nghiêm túc nên dọa đến đứa nhỏ.

"Đào Đào là con gái của chúng tôi." Hạ Ngôn Xuyên che chở Đào Đào, lạnh mặt nói với Bạch Viễn, "Xin vị tiên sinh này tự trọng."

Lúc này Bạch Viễn mới nhìn anh một cái: "Nhận nuôi phải không? Hai người nhìn kỹ xem, có phải Đào Đào rất giống tôi hay không?"

Anh ta vừa nói, Hạ Ngôn Xuyên cảm giác thật đúng là có vài phần tương tự.

"Vị tiên sinh này, nếu ngài nhận định Đào Đào là con gái ngài, vậy hoan nghênh đến làm giám định DNA." Lạc Thanh Đình đã sớm ôm cảnh giác với anh ta, "Nhất định chúng tôi sẽ phối hợp."

Vừa rồi lực chú ý của Bạch Viễn một mực đặt ở trên người Đào Đào, lúc này thấy rõ mặt Lạc Thanh Đình, biểu tình khẽ nhúc nhích, không dây dưa nữa: "Được, tôi sẽ làm."

Hạ Ngôn Xuyên ôm Đào Đào trở lại xe, ra vẻ lơ đãng nhìn ra ngoài, phát hiện Bạch Viễn vẫn đứng tại chỗ.

"Người này có vấn đề." Hạ Ngôn Xuyên vừa thắt dây an toàn vừa nói, "Hai người cẩn thận một chút, buổi tối đừng ra ngoài, ban ngày mình sẽ tới."

Vốn dĩ Lạc Thanh Đình không muốn làm phiền anh, nhưng cân nhắc đến Đào Đào ở đây, cho nên không cự tuyệt: "Người nọ nhìn có chút quen mắt, nhưng mình lại không nghĩ ra đã gặp ở nơi nào. Nhìn cách ăn mặc, hẳn là bối cảnh xuất thân không tệ, cậu xem..."

"Yên tâm, mình sẽ tìm người tra một chút." Hạ Ngôn Xuyên chú ý tới Đào Đào rất trầm mặc, sờ sờ đầu của cô bé, "Đào Đào sợ sao?"

Đào Đào gật đầu: "Vâng ạ."

Cô bé không nghĩ tới còn có thể gặp được người kia, quả thật có chút sợ hãi.

"Đừng sợ, ba mẹ sẽ bảo vệ con." Lạc Thanh Đình ôm cô bé vào lòng, "Vì sao vừa rồi Đào Đào phải trở về nhặt đồng xu kia?"

Đào Đào có chút nghi hoặc: "Đó là tiền mà." ( truyện trên app T Y T )

Không phải tiền bạc rất quan trọng đối với con người sao?

Bạch Đào trong sách kia, mỗi lần cãi nhau với người nhà, bọn họ đều nhắc tới nuôi lớn cô bé dùng bao nhiêu tiền. Lúc đó Đào Đào đã nghĩ, nếu như cô bé có rất nhiều rất nhiều tiền, có phải cũng không cần phải chết hay không?

Cho nên phải trân trọng từng đồng xu.

"Nhìn không ra Đào Đào còn là một cô nhóc tham tiền nha." Hạ Ngôn Xuyên trêu ghẹo nói, "Nhưng mà về sau gặp phải nguy hiểm thì đừng nên quan tâm đến tiền, cái gì cũng không quan trọng bằng an toàn, con biết không?"

Đào Đào cái hiểu cái không gật đầu.

Mấy câu nói, xe đã tới cửa, không tiếp tục đề tài nữa.

Hạ Ngôn Xuyên giúp đỡ hai mẹ con dọn đồ vào nhà, vốn dĩ căn phòng này nhỏ, đồ đạc nhiều khiến cho căn phòng càng có vẻ chật chội, Lạc Thanh Đình có chút ngượng ngùng nói với Hạ Ngôn Xuyên: "Sắc trời không còn sớm, trong khoảng thời gian này cậu vất vả rồi, về nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Không tìm được cớ ở lại, Hạ Ngôn Xuyên cũng chỉ đành tạm biệt.

"Con đi tiễn ba." Tâm tình của Đào Đào đã khôi phục bình thường.

Lạc Thanh Đình đành phải đi theo.

"Cám ơn bé cưng." Hạ Ngôn Xuyên vui vẻ kéo cửa ra, cửa nhà hàng xóm bên cạnh cũng đồng thời mở ra, một cậu bé bị người đẩy ra, lảo đảo đụng vào vách tường bên cạnh rồi mới dừng lại.

Mà cửa phòng bên cạnh đã "Phanh" một tiếng đóng lại.

Hạ Ngôn Xuyên bối rối hai giây mới kéo cậu bé kia, máu đỏ tươi chảy xuống dán nửa khuôn mặt của cậu bé, một đôi mắt lạnh nhạt nổi bật dưới máu và vết thương, có vẻ càng thêm lạnh lẽo âm trầm, tuyệt đối không giống một đứa trẻ.

"Bạn nhỏ, cháu không sao chứ?" Không hiểu sao khi đối diện với tầm mắt của cậu bé, Hạ Ngôn Xuyên có chút phát lạnh.

Cậu bé không thèm nhìn Hạ Ngôn Xuyên, đẩy tay anh ra, yên lặng đi ra ngoài trời đứng vững.

Hạ Ngôn Xuyên còn muốn nói cái gì, Lạc Thanh Đình đã kéo anh vào trong phòng, đóng cửa lại mới thấp giọng nói: "Cậu bé bị ba mình phạt, nếu có người giúp đỡ, sẽ càng bị đánh hơn."

"Là ba ruột sao?" Hạ Ngôn Xuyên nhíu mày nói, "Đây là ngược đãi trẻ em, phạm pháp."

Lạc Thanh Đình thở dài, "Đàm Hoài chỉ có một người thân, nếu ba cậu bé thật sự bị bắt, cậu bé cũng chỉ có thể đến viện phúc lợi. Cũng có người báo cảnh sát, cảnh sát vừa đến ba cậu bé đã nói mình không cố ý, thái độ rất tốt mà xin lỗi, chờ cảnh sát vừa đi, anh ta liền đánh Đàm Hoài nhiều hơn. Hơn nữa anh ta chưa bao giờ đánh con trước mặt người ngoài, người bên ngoài muốn tìm chứng cứ cũng khó, Đàm Hoài lại không chịu nói cái gì ...... Dù sao việc này thật sự rất phiền phức."

Hạ Ngôn Xuyên còn muốn nói cái gì, bỗng nhiên nghe được một trận tiếng bước chân, cúi đầu nhìn, Đào Đào đang bước nhanh chạy đến bên bàn trà.

Hai người vội vàng đi tới: "Đào Đào muốn cái gì vậy?"

Đào Đào tìm ra một miếng băng dán cá nhân từ trong rương thuốc trên bàn, lại dùng bút màu đen bên cạnh vẽ lên băng cá nhân.

"Con đang vẽ hoa sao?" Hạ Ngôn Xuyên ngồi xổm xuống hỏi, "Đây là cái gì? Trái tim?"

"Đây là đào hoa và đào kỷ." Đào Đào nghiêm túc nói.

Hạ Ngôn Xuyên bị khẩu âm đáng yêu của cô bé chọc cho vui vẻ: "Vì sao lại là màu đen? Không phải hoa đào là màu hồng phấn sao?"

Đào Đào không trả lời, cô bé đã vẽ xong, cầm băng dán cá nhân đi ra ngoài: "Con đi đưa cho anh trai."

Lạc Thanh Đình nhướng mày, muốn ngăn cản.

Hạ Ngôn Xuyên giữ chặt cô: "Trên đời này có vài người tùy ý làm ác, chẳng qua chính là ỷ vào không ai dám quản, trên thực tế loại người này tham sống sợ chết nhất, nếu cậu không sợ anh ta thì anh ta sẽ sợ cậu. Hơn nữa, Đào Đào mới bao lớn mà chúng ta đã muốn bóp chết sự lương thiện của con bé, dạy con bé khuất phục trước thế lực ác sao?"

Môi Lạc Thanh Đình giật giật, cuối cùng không nói gì.

"Cậu yên tâm, có mình ở đây, mình sẽ bảo vệ hai người." Hạ Ngôn Xuyên nhìn tình huống nhà cậu bé như vậy liền biết khẳng định cậu bé đã chịu rất nhiều khổ, cho nên cũng không đành lòng.

Lạc Thanh Đình không nói gì nữa, dù sao cô ấy muốn ngăn cản cũng không kịp rồi.

Đào Đào mở cửa, chạy đến trước mặt Đàm Hoài.

Bầu trời lại bắt đầu rơi tuyết, bông tuyết trắng tinh rơi trên mái tóc đen nhánh và lông mi của cậu bé, cậu lại không nhúc nhích, giống như không cảm thấy lạnh.

Thấy Đào Đào đi tới, ánh mắt cậu nhẹ nhàng xẹt qua người cô bé, lại lạnh nhạt rũ tầm mắt xuống.

Từ khi cậu bắt đầu hiểu chuyện, không ai dám xen vào việc của nhà cậu.

Đào Đào đứng trước mặt Đàm Hoài, muốn dán băng cá nhân cho cậu, nhưng mà Đàm Hoài không phối hợp, vóc dáng cô bé lại thấp, không thể với tới.

"Anh ngồi xổm xuống đi." Đào Đào non nớt nói.

Đàm Hoài làm như không nghe thấy, lông mi cũng không nhúc nhích.

"Hóa ra là bởi vì anh trai không nghe thấy nên mới không nói chuyện." Đào Đào thở dài, lại vỗ vỗ cánh tay cậu, "Nhưng mà không sao, ít nhất vẻ ngoài của anh đẹp mắt."

Đàm Hoài:?

Đào Đào không nói chuyện với Đàm Hoài nữa, xoay người lùi lại hai bước.

Đàm Hoài yên lặng nhắm mắt lại, nhìn đi, công chúa nhỏ chính là nhàm chán tò mò, nhìn một cái sẽ...

Còn chưa nghĩ xong, một vóc người nho nhỏ đâm vào trong lòng cậu như đạn pháo, Đàm Hoài không có phòng bị, trực tiếp bị đụng ngã xuống đất, khó có khi lộ ra biểu tình mê mang mà mở mắt nhìn Đào Đào trong lòng mình.

Đào Đào nhanh chóng dán băng dán cá nhân lên miệng vết thương của cậu: "Đừng xé cái này, phải giữ thật tốt, nó có thể giúp anh ..... À, anh không nghe thấy."

Cô bé suy nghĩ một chút, không nói nhảm nữa, dùng sức ấn ấn miệng vết thương.

Đàm Hoài: "... Xì."

"Xé cái gì? Không được xé!" Tổng tài bá đạo Đào Đào lại ấn xuống, "Hả? Anh biết nói?"

Đàm Hoài: "......"

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play