Sau Khi Nhóc Con Đào Đào Xuyên Thành Thế Thân Pháo Hôi

CHƯƠNG 4: VẪN NÊN ĐỂ LẠI CHÚT MẶT MŨI CHO CHÚ ĐI…


3 ngày


"Cậu đừng hiểu lầm, ý của mình là kết hôn giả." Phản ứng của Hạ Ngôn Xuyên khiến cho Lạc Thanh Đình vội vàng giải thích, "Mình biết, cho dù kết hôn giả cũng không công bằng đối với cậu. Nhưng đây không phải là không có biện pháp sao? Mình thấy cậu cũng rất để ý đối với Đào Đào, là thật tâm muốn nhận nuôi cô bé nên mới nghĩ ra chủ ý này, chờ làm xong thủ tục nhận nuôi, chúng ta sẽ ly hôn, hẳn là thời gian sẽ không quá dài. Tương lai nếu cậu yêu đương, mình sẽ giải thích giúp cậu ... Đương nhiên, nếu cậu không muốn cũng hoàn toàn không sao, vẫn là trách mình quá xúc động, mình có thể đi tìm người khác..."

"Đừng đừng đừng, mình nguyện ý." Cuối cùng Hạ Ngôn Xuyên cũng tỉnh táo một chút, "Mình không nói là không muốn, kỳ thật là lo lắng cậu để ý mà thôi."

Lạc Thanh Đình không nói gì, Hạ Ngôn Xuyên cắn răng một cái nói: "Thật không giấu diếm, thật ra mình cũng muốn đưa ra đề nghị này, chỉ là chậm hơn cậu vài giây."

Lạc Thanh Đình hơi nhướng mày: "Thật sao?"

"Đương nhiên." Hạ Ngôn Xuyên buông Đào Đào ra, móc ra một phần văn kiện từ trong ba lô tùy thân, "Ngay cả giấy thỏa thuận mình cũng đã chuẩn bị xong, không tin cậu xem một chút."

"Cậu hành động thật nhanh." Lạc Thanh Đình có chút ngoài ý muốn, nhận lấy tiện tay lật xem, phát hiện cơ bản hiệp nghị này chính là thư ràng buộc của Hạ Ngôn Xuyên. Đối với cô chỉ có lợi, không có chút yêu cầu nào, nhưng cô không nhìn kỹ đã lắc đầu trả lại, "Nhưng hiệp nghị này không được, mình đã ly hôn, nhiều một lần ít một lần cũng không khác biệt, vốn dĩ là cậu chịu thiệt..."

Hạ Ngôn Xuyên vừa đau lòng vừa khó chịu, cắt ngang lời cô nói, "Giá trị của một người, chẳng lẽ dùng kết hôn hay chưa từng kết hôn để cân nhắc sao? Cậu là dạng người gì, mình ... Trong lòng mình rõ ràng, không nên nói loại lời tự coi nhẹ mình như vậy nữa. Nếu hai chúng ta đều có ý, đó chính là ... hợp tác bình đẳng, chứng tỏ chúng ta tín nhiệm lẫn nhau, không tồn tại chuyện ai thiệt thòi hơn ai."- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Dường như Lạc Thanh Đình không nghĩ tới anh lại kích động như vậy, biểu tình có chút mơ hồ.

Hạ Ngôn Xuyên dừng một chút, còn nói: "Mình nghĩ ra bản hiệp nghị này, là bởi vì trên phương diện thể lực, đàn ông tự nhiên chiếm ưu thế, mình không muốn để cho hai người không có cảm giác an toàn. Kỳ thật, nghiêm túc mà nói, loại hiệp nghị này không có hiệu quả trên pháp luật. Nhưng hai người đừng hiểu lầm, không phải bởi vì không có hiệu quả nên mình mới làm bộ làm tịch mà viết ra. Mặc dù không có hiệu quả trên pháp luật, nhưng mình có một chị gái làm cảnh sát. Nếu như mình thật sự vi phạm hiệp nghị, bắt nạt hai người, chị ấy sẽ trực tiếp đánh gãy chân mình. Đương nhiên, chỉ cần mình không bị người ta xuyên thủng, tuyệt đối sẽ không làm chuyện lật lọng."

Hạ Ngôn Xuyên nói tương đối thành khẩn, Lạc Thanh Đình có chút cảm động: "Mình tin tưởng cậu, cũng tin tưởng đội trưởng Hạ. Mình còn nhớ rõ lúc học trung học, chị Ngôn Khê đánh người đàn ông xấu xa trước mặt mọi người, lúc ấy bọn mình xem rất sảng khoái, một thời gian dài ký túc xá nữ sinh đều thảo luận về chị ấy. Khi đó chị ấy là thần tượng của rất nhiều người, không nghĩ tới bây giờ thật sự làm cảnh sát trừ bạo an lương, thật tốt."

Hạ Ngôn Xuyên thở phào nhẹ nhõm: "Nhưng mà, cũng chính bởi vì như thế nên tạm thời chúng ta không thể nói cho chị ấy biết chuyện này. Loại chuyện giả kết hôn này, chị ấy tuyệt đối không cho phép."

Lạc Thanh Đình không rõ: "Nhưng mà, không phải ngày đó chị ấy nói cậu đi tìm người kết hôn trước sao?"

"Chị ấy chỉ theo thói quen thúc giục kết hôn, mấy năm nay đặc biệt thường xuyên." Hạ Ngôn Xuyên lắc đầu, "Trên thực tế, căn bản chị ấy không tin mình sẽ nhận nuôi Đào Đào."

Nói đến Đào Đào, đột nhiên Lạc Thanh Đình nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn thoáng qua.

Hai tay cô bé đang chống má, nghe đến say sưa.

Lạc Thanh Đình cùng Hạ Ngôn Xuyên liếc nhau, đều có chút ảo não.

Hạ Ngôn Xuyên theo bản năng nói: "Đào Đào, vừa rồi chúng ta nói đùa, con đừng cho là thật."

Đào Đào nháy mắt mấy cái, chậm rãi nói: "Ồ."

Cô bé mới không tin lời nói ma quỷ của anh.

Dường như Lạc Thanh Đình cũng cảm thấy lời này không khỏi coi thường chỉ số thông minh của bạn nhỏ, mở miệng nói: "Chúng ta ra ngoài nói đi, Đào Đào nghỉ ngơi cho tốt nha."

Ồ, không được xem náo nhiệt nữa.

Nhưng Đào Đào vẫn ngoan ngoãn gật đầu, hơn nữa còn vui vẻ rụt vào trong chăn.

Vừa rồi lúc Hạ Ngôn Xuyên nói chuyện, cô bé nhìn thấy trên đỉnh đầu Lạc Thanh Đình có mầm non mọc lên rất nhanh.

Mặc dù chỉ là lóe lên rồi biến mất, càng không có nở hoa, nhưng điều này đã nói rõ, dì Lạc, không, hiện tại hẳn là có thể đổi giọng gọi mẹ, tình cảm của mẹ đối với ba cũng đã bắt đầu nảy sinh.

Giữa bọn họ có nhân duyên, số đào hoa của cô bé vẫn còn hữu dụng.

Chuyện này đều làm cho Đào Đào rất vui vẻ, về phần nội dung mà bọn họ muốn thảo luận, cô bé không quá quan tâm, dù sao rất nhiều thứ đều không nghe hiểu. Cô bé chỉ quan tâm nhân duyên của bọn họ, chỉ cần cô bé ở bên cạnh bọn họ, vậy không cần phải lo lắng việc này.

Rất nhanh Hạ Ngôn Xuyên cùng Lạc Thanh Đình đã đàm phán xong hiệp nghị, ngày hôm sau liền nhanh chóng đi lĩnh giấy chứng nhận.

Thời điểm đi ra khỏi cục dân chính, hai người không khỏi cảm khái hàng vạn hàng nghìn.

Hạ Ngôn Xuyên là bởi vì đột nhiên nữ thần mà mình thầm mến nhiều năm trở thành vợ hợp pháp, quả thực giống như nằm mơ.

Lạc Thanh Đình thì đang suy nghĩ, hơn một năm trước đây, cô còn thề son sắt đời này sẽ không tái hôn, vậy mà hiện tại lại nuốt lời nhanh như vậy, đối tượng kết hôn không khác gì người xa lạ, kết hôn chớp nhoáng cũng không có nhanh như vậy.

Hai người đều không hẹn mà cùng tự mình hoài nghi một chút, không nghĩ tới bản thân mình lại là người nông nổi như vậy.

Bầu không khí có chút xấu hổ, ai cũng không lên tiếng, một đường trầm mặc trở lại bệnh viện.

Lúc xuống xe, Hạ Ngôn Xuyên hô một tiếng: "Thanh Đình."

"Làm sao vậy?" Lạc Thanh Đình quay đầu nhìn anh.

Hạ Ngôn Xuyên cười vươn tay: "Hợp tác vui vẻ, sau này xin giúp đỡ nhiều hơn."

Lạc Thanh Đình hơi sửng sốt, lập tức bắt tay anh, nói: "Cũng xin Hạ tiên sinh giúp đỡ nhiều."

Lúc buông tay ra cô lại cười nói: "Cậu còn nhớ không? Năm đó khi cậu chuyển tới lớp mình, hai chúng ta vừa vặn ngồi cùng bàn, lúc đó cậu cũng nghiêm trang nói với mình 'Xin giúp đỡ nhiều' giống như vậy. Lúc ấy mình đã nghĩ, người này có bộ dạng đẹp trai, sao lại khờ khạo như vậy......"

Rốt cuộc là có chung hồi ức, rất nhanh bầu không khí đã trở nên thân thiện.

Thẳng đến khi trở lại phòng bệnh, hai người vừa đẩy cửa ra, Đào Đào từ trong chăn nhảy dựng lên: "Ba mẹ!"

Hạ Ngôn Xuyên cùng Lạc Thanh Đình liếc nhau, lại vội vàng dời tầm mắt, không hiểu sao lại cảm thấy hình như xưng hô "ba mẹ" này có chút mập mờ.

"Mình đi hỏi tình huống của Đào Đào một chút." Lạc Thanh Đình vén tóc, xoay người đi ra ngoài.

"Ba." Đào Đào nghịch ngợm vẫy tay với Hạ Ngôn Xuyên.

Bỗng nhiên Hạ Ngôn Xuyên nhớ tới chuyện lúc trước cô bé nói có thể giúp anh theo đuổi người trong lòng, không nghĩ tới nhanh như vậy đã thực hiện được, sẽ không phải đứa nhỏ này là thiên sứ do trời cao phái tới cứu vớt anh chứ?

"Làm sao vậy?" Hiện tại Hạ Ngôn Xuyên rất thích Đào Đào, nhanh chóng tiến lại gần.

"Làm xong chứng nhận chưa?" Đào Đào hỏi.

Hạ Ngôn Xuyên gật gật đầu, khoe khoang đưa giấy chứng nhận kết hôn cho cô bé xem: "Ba có lợi hại không?"

Đào Đào không biết chữ, nhưng biết nếu Hạ Ngôn Xuyên đưa cho cô bé xem, vậy khẳng định chính là thật.

Cô bé lắc đầu, giọng điệu người lớn dạy dỗ đứa nhỏ: "Cái này thì có gì lợi hại? Mẹ có nói thích ba sao?"

Hạ Ngôn Xuyên: "......"

"Bé cưng, rốt cuộc khẩu âm này của con là tới từ đâu? Những người ở quê con cũng không nói chuyện như vậy." Hạ Ngôn Xuyên cố gắng nói sang chuyện khác.

Du khách đến miếu Nguyệt Lão đến từ khắp nơi, Đào Đào nghe nhiều, khẩu âm hoàn toàn là thập cẩm, làm sao phân biệt được câu nào đến từ đâu?

"Ba đừng ngắt lời." Đào Đào nghiêm mặt, "Ba phải tích cực một chút, biết không?"

Hạ Ngôn Xuyên: "... Vậy con nói xem, ba nên tích cực như thế nào?"

"Hôm nay là ngày tốt như vậy, sao có thể không đi ra ngoài ăn một bữa tiệc lớn?" Đào Đào chớp chớp mắt to, ám chỉ nói.

Hạ Ngôn Xuyên không nhịn được giơ ngón tay cái lên với cô bé, vừa vặn Lạc Thanh Đình trở về, anh lập tức ân cần đón người: "Bác sĩ nói như thế nào?"

"Khôi phục không tệ." Lạc Thanh Đình vô cùng vui vẻ, sờ sờ cái đầu nhỏ của Đào Đào, "Lúc trước mình còn lo lắng sẽ để lại di chứng, hiện tại xem ra chỉ cần cẩn thận điều dưỡng, hẳn là không có việc gì."

"Vậy thì tốt quá." Hạ Ngôn Xuyên nhân cơ hội nói, "Thanh Đình, buổi tối ra ngoài ăn cơm đi?"

Lạc Thanh Đình sửng sốt: "Hả?"

"Thuận tiện thương lượng chuyện sau khi Đào Đào xuất viện một chút." Hạ Ngôn Xuyên vội vàng bổ sung.

Lạc Thanh Đình cũng không nghĩ nhiều: "Được."

Hạ Ngôn Xuyên hấp tấp đi đặt nhà hàng: "Đào Đào, con ngoan ngoãn ở trong bệnh viện, đừng chạy lung tung, ba bảo chị gái buổi sáng tới đây với con."

Lúc trước hai người đi đăng ký kết hôn đã tìm hộ lý chăm sóc Đào Đào, vừa lúc thời gian còn chưa tới.

Đào Đào:???

Thì ra không phải người một nhà ra ngoài ăn cơm sao?

Ba, ba qua cầu rút ván như vậy thật sự tốt sao?

Buổi sáng cô bé nghe được một từ ngữ mới gọi là "người công cụ" từ trong miệng chị y tá, lúc ấy còn không rõ là có ý gì, hình như hiện tại đã có chút hiểu.

Người công cụ Đào Đào đợi rất lâu mới đợi được ba mẹ trở về, vẻ mặt hai người thoải mái, có lẽ là nói chuyện rất vui vẻ.

Cũng đúng, Hạ Ngôn Xuyên sẽ không phản đối Lạc Thanh Đình, làm sao có thể không thoải mái?

Lại qua vài ngày, hai người mới đi nộp đơn xin nhận nuôi.

Nhưng thời gian bọn họ kết hôn rất trùng hợp, cho nên nhân viên công tác vẫn hoài nghi bọn họ kết hôn giả, tới cửa điều tra.

"Lúc trước bọn tôi chính là tình nhân, đã thương lượng chuyện kết hôn." Hạ Ngôn Xuyên đã sớm nghĩ ra lý do thoái thác, "Cho dù không có chuyện của Đào Đào thì cũng sẽ đăng ký kết hôn trong khoảng thời gian này."

Nhân viên công tác vẫn hoài nghi: "Có chứng cứ gì không?"

Hạ Ngôn Xuyên nói, "Nhà của tôi ở thành đông, nơi này là thành tây, tuyết rơi ác liệt như vậy, nếu không phải là vì gặp bạn gái, tại sao tôi phải không để ý nguy hiểm mà lái xe hai giờ chạy đến thành tây?"

Hiển nhiên hai người đã sớm chuẩn bị, Lạc Thanh Đình lấy ra một tấm ảnh, "Trước kia đã có ý với nhau, trời xui đất khiến không ở cùng một chỗ, lần này gặp lại, tuy rằng hơi nhanh một chút, nhưng không phải cũng có thể lý giải chuyện tình cũ cháy lại sao?"

Bối cảnh ảnh chụp là ở trong phòng học, có thể là người bên ngoài tiện tay chụp một tấm. Lạc Thanh Đình đang đọc sách, Hạ Ngôn Xuyên đang nhìn Lạc Thanh Đình, ánh mặt trời chiếu vào trên người hai người bọn họ, chung quanh là bạn học đùa giỡn, quả thật có chút mập mờ. ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Bọn họ nói không sai." Đào Đào không nhịn được đứng dậy từ trên giường, giơ cao tay nói, "Cháu có thể làm chứng!"

"Bé cưng, không phải cháu mới quen bọn họ sao?" Nhân viên không nhịn được cười, "Làm chứng thế nào?"

"Rất đơn giản nha." Đào Đào vẫy tay với Hạ Ngôn Xuyên, "Ba ba lại đây."

Hạ Ngôn Xuyên không rõ nguyên do, nhưng vẫn phối hợp đi tới trước mặt cô bé.

Đào Đào thuần thục tháo máy theo dõi tâm điện trên người xuống, dán lên người Hạ Ngôn Xuyên.

Trí nhớ của cô bé rất tốt, nhìn qua thao tác của chị y tá liền ghi nhớ toàn bộ, không hề phạm sai lầm một chút nào.

"Mọi người nhìn xem tim ba cháu đập." Đào Đào kéo tay Lạc Thanh Đình, nhét vào trong tay Hạ Ngôn Xuyên.

Hạ Ngôn Xuyên: "......"

Dù anh có diễn xuất tốt thế nào, nhịp tim đập cũng không lừa được người khác.

Vì vậy, tất cả mọi người liền nhìn thấy nhịp tim của anh một đường tăng vọt, căn bản dừng không được, trực tiếp phá 120, còn đang tiếp tục nhảy lên.

"Ba cháu sắp nổ tung rồi." Đào Đào 'khéo hiểu lòng người' tắt máy, "Vẫn nên để cho ông ấy chút mặt mũi thì hơn."

Mọi người: "......"

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play