Sau Khi Nhóc Con Đào Đào Xuyên Thành Thế Thân Pháo Hôi

CHƯƠNG 1: CHÚ NHẬN NUÔI CHÁU ĐI, CHÁU GIÚP CHÚ THEO ĐUỔI CÔ ẤY…


3 ngày


Tuyết lớn bay lả tả vài ngày, gió lạnh thấu xương cuốn bông tuyết xoay quanh giữa không trung, bầu trời xám xịt nặng nề đè xuống, trên đường cái gần như không nhìn thấy người đi đường.

"Năm ngoái Bắc thành cũng không lạnh như vậy, thời tiết quỷ quái này, có yêu quái gì..." Bác gái bị ép ra cửa mang theo một túi rau củ lớn cùng một túi đồ ăn vặt nhỏ, oán giận nói được một nửa, lại vội vàng dừng lại, "Ôi chao ... Mẹ ơi!"

Dưới cầu vượt tránh gió, một đứa bé nho nhỏ núp ở nơi đó, bà không chú ý, thiếu chút nữa giẫm lên.

Là một cô bé, nhìn qua bộ dáng ba bốn tuổi, quần áo đơn bạc, cả người bẩn thỉu, ngay cả ngũ quan cũng không nhìn thấy rõ ràng lắm, hai mắt nhắm chặt.

Thời tiết này, trẻ con lớn như vậy, phần lớn là......

Bác gái chần chừ một hồi, nhìn xung quanh không thấy có người, cuối cùng vẫn to gan tiến lên, run rẩy vươn ngón tay thăm dò hơi thở của đứa nhỏ kia.

Vừa mới tới gần, đột nhiên đứa nhỏ đang bất động mở mắt.

Đôi mắt to tròn giống như nho đen, vừa đen vừa sáng.

"Ai nha má ơi." Bác gái bất ngờ không kịp đề phòng, sợ tới mức đặt mông ngồi ở trên mặt tuyết, "Đứa nhỏ này...... Cháu tên là gì? Người lớn nhà cháu đâu? Biết nhà ở chỗ nào không?"

Không biết là do đứa nhỏ không nghe hiểu hay là sợ, một chữ cũng không nói, chỉ dùng một đôi mắt to nhìn thẳng vào bà.

Ánh mắt kia quá mức trong suốt, phản chiếu thời tiết quỷ dị, ngay cả đứa bé cũng thêm vài phần quỷ dị.

Trong lòng bác gái sợ hãi, đứng lên rời đi: "Không nói thì thôi, tôi còn lười xen vào việc của người khác."

Đi được hai bước, lại lấy ra hai miếng bánh mì từ trong túi đồ ăn vặt ra, đặt trước mặt đứa nhỏ: "Bác, bác đi báo cảnh sát giúp cháu, cháu ngồi ở đây đừng nhúc nhích."

Đào Đào nhìn bóng dáng giống như chạy trốn của bác gái, muốn nói chút gì đó, nhưng căn bản đôi môi đông cứng không nghe sai khiến, đành phải từ bỏ.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Vốn dĩ cô bé là một bông hoa đào thành tinh, ngày hôm qua vừa hóa hình thành công, không cẩn thận ngã vào một quyển sách thật lớn, thấy được cuộc đời của một cô gái tên là Bạch Đào. Sau đó không hiểu sao lại đến nơi này, biến thành Bạch Đào khi còn bé.

Dựa theo cảnh tượng trong sách, kế tiếp sẽ có một tên lưu manh tới cướp bánh mì của cô bé, sau đó một đôi vợ chồng đi ngang qua, đưa cô bé đưa đến cục cảnh sát, cảnh sát lại đưa cô bé đi viện phúc lợi, dì của viện phúc lợi đưa cho đôi vợ chồng kia tấm ảnh chụp cùng thư cảm ơn, đôi vợ chồng kia lại tới nhận nuôi đưa cô bé về nhà. Thế nhưng, cuộc sống trong nhà kia cũng không dễ chịu, đôi vợ chồng kia đối xử lúc tốt lúc xấu với con gái nuôi, làm cho người ta không đoán ra.

Đào Đào biết Đào Đào trong sách không phải mình, nhưng cô bé biết, cuối cùng Đào Đào trong sách chết rất thảm.

Hoa đào tinh còn rất nhỏ, chưa từng đi học, không biết chữ trong sách, rất nhiều thứ đều không rõ, càng không hiểu tại sao mình lại biến thành người trong sách.

Nhưng mà có một chuyện cô bé rất rõ ràng, đó chính là cô bé tuyệt đối không muốn sống những ngày như vậy trong sách.

Cô bé không biết cục cảnh sát làm gì, cũng không biết ý nghĩa của viện phúc lợi, chỉ biết cô bé không muốn đi hai nơi đó.

Tư duy của trẻ con rất trực tiếp: Không thích thì bỏ đi.

Đào Đào đứng dậy từ trên mặt đất, lại nhặt hai miếng bánh mì lên, bước chân ngắn rời khỏi chân cầu.

Gió tuyết đập vào mặt, cả người đã sớm đông lạnh đến chết lặng cứng ngắc, ngoại trừ ánh mắt bị thổi đến gần như không mở ra được, Đào Đào không có cảm giác gì quá lớn.

Đèn đỏ sáng, cô bé trực tiếp băng qua đường cái, không hề có khái niệm đèn xanh đèn đỏ.

May mắn là thời tiết xấu, trên đường không có xe cộ.

Nhưng điều này không có nghĩa là không có nguy hiểm, qua đường chưa được mấy bước, Đào Đào đã bị người từ phía sau túm lấy cổ: "Đồ ăn mày trộm đồ ở đâu?"

Còn kèm theo một mùi hôi thối khó ngửi.

"Tôi không trộm." Đào Đào cố gắng giãy dụa, nhưng tay ngắn chân ngắn, cả người còn cứng ngắc, giãy dụa giống như một con rối kém chất lượng.

Đừng nói thoát khỏi kiềm chế, ngay cả ngẩng đầu nhìn xem người bắt mình là ai cô bé cũng không làm được.

"Vậy đồ trong tay mày là lấy ở đâu?" Một bàn tay còn lớn hơn mặt cô bé vươn tới, dễ dàng cướp đi bánh mì trong tay cô bé.

Vốn dĩ Đào Đào không cảm thấy đói, lúc này nhìn bánh mì bị lấy đi, bỗng nhiên bụng liền "ùng ục" kêu lên.

Đào Đào theo bản năng muốn đi cướp, lời còn chưa nói xong, bỗng nhiên cả người bay lên trời rồi lại nặng nề rơi xuống, cả người ngã trên mặt đất.

May mắn trên mặt đất phủ kín một tầng tuyết thật dày, Đào Đào không cảm thấy đau, nhưng mà ngược lại bởi vậy nên cô bé nhìn thấy được người cướp đồ ăn của mình.

Một thân quần áo rách rưới, tóc rất dài, râu ria xồm xoàm, ánh mắt nặng nề chết chóc, chính là tên xấu xa trong cuốn sách kia.

Trong lòng Đào Đào cả kinh, tên xấu xa này xuất hiện, có phải đôi vợ chồng kia cũng sẽ xuất hiện hay không?

Nơi này cũng không phải chân cầu, tại sao lại như vậy?

Trong trí nhớ của Đào Đào, nơi này cách chân cầu rất xa, lại không biết đối với người trưởng thành mà nói, chẳng qua chỉ là vài bước chân mà thôi.

Đang kinh ngạc, bỗng nhiên trong tầm mắt xuất hiện một đôi chân dài, ngay sau đó đồ xấu xa đang xé bánh mì đã bị chân dài đánh ngã vào trong tuyết.

"Ngay cả đồ của trẻ con cũng cướp, còn là người không?" Chân dài lại đá đồ xấu xa một cái.

Đồ xấu xa lui về sau rụt người lại, ngoài mạnh trong yếu biện giải: "Nó là con gái của tôi, cậu bớt lo chuyện bao đồng đi!"

Đào Đào thừa dịp hai người bọn họ đánh nhau, cô bé đứng dậy từ trên mặt đất, muốn len lén chạy trốn.

Kết quả vừa mới xoay người, lại bị người xách về.

"Cháu gái, đó là ba của cháu sao?" Chân dài hỏi cô.

Trong lòng Đào Đào run sợ ngẩng đầu.

Chân dài ngồi xổm trước mặt, cô bé có thể thấy rõ tướng mạo của anh, anh có đôi mắt rất đẹp, ánh mắt nhìn cô bé ấm áp thương tiếc, không có một chút ác ý.

Anh không phải là người đàn ông trong sách, hơn nữa cũng không có người phụ nữ nào trong sách bên cạnh anh.

Khác với trong sách.

"Không phải." Đào Đào dùng sức lắc đầu, "Đó là người xấu!"

"Đừng sợ, có chú ở đây, sẽ không để ông ta bắt nạt cháu." Chân dài nhìn Đào Đào mặc quần áo đơn bạc, cả người nho nhỏ không ngừng run rẩy, muốn cởi áo khoác cho đứa nhỏ mặc, nhưng nhìn tỉ lệ của hai người, cuối cùng vẫn không cởi.

Đào Đào bị ôm lên, nằm ở trong lồng ngực ấm áp. Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ khép chặt áo khoác và đứa bé lại, không cho một chút gió tuyết lọt vào, giống như một lò lửa ấm áp.

Lúc trước cả người đã đông lạnh đến mất đi tri giác, ngược lại không cảm giác được lạnh.

Lúc này làn da lạnh lẽo tiếp xúc với nguồn nhiệt, cảm giác chậm rãi sống lại, từng đợt đau đớn từ các nơi trên cơ thể truyền đến.

Đào Đào nhìn đường cong hàm dưới lưu loát của người đàn ông, mũi bắt đầu chua xót.

Tuy rằng vừa mới hóa hình thành công, nhưng cô bé đã có ý thức được nhiều năm.

Bản thể của cô bé sinh trưởng trên một ngọn núi, bởi vì hoa đào nở rộ quanh năm, được dẫn thành kỳ tích, hơn nữa bên cạnh chính là miếu Nguyệt Lão, mỗi ngày đều có rất nhiều người đến đây cầu nhân duyên.

Ông nội Tùng Thụ sát vách còn nói, cây đào và miếu Nguyệt Lão, cũng không biết rốt cuộc là ai dính dáng đến ai.

Bất kể như thế nào, có cầu với người, phàm là người lên núi, tự nhiên đều đặc biệt thành kính.

Hơn nữa có ông nội Tùng Thụ che chở, ngay cả chim chóc sâu bọ cũng không dám đến quấy rầy, làm sao hoa đào tinh phải chịu qua loại khổ này.

Lúc bị bắt nạt chỉ muốn thoát khỏi nguy hiểm, lúc được bảo vệ nhớ tới những ngày trước kia, đột nhiên cảm thấy tủi thân.

"Đừng khóc, chú báo thù cho cháu." Chân dài nhìn đôi mắt to chứa đầy nước mắt của cô bé, có chút luống cuống tay chân, anh lại chưa từng chăm sóc trẻ nhỏ, không biết nên dỗ như thế nào, chỉ có thể nghĩ đến đánh kẻ lang thang kia một trận, trút giận cho cô bé.

Nhưng chờ anh quay đầu lại, nơi nào còn có bóng dáng của kẻ lang thang. Thấy tình thế không ổn, người nọ đã sớm lặng lẽ chạy đi.

Chân dài nhìn xung quanh, đột nhiên động tác của anh dừng lại, cả người cứng như khúc gỗ.

Đào Đào đầu vừa vặn bị anh đặt ở vị trí trước ngực, cho nên đột nhiên nghe được âm thanh tim đập nhanh của anh.

Nếu là những đứa trẻ khác, chắc chắn không hiểu đây là ý gì.

Nhưng bởi vì Đào Đào đã nghe qua quá nhiều người cầu nguyện, nhờ vào niệm lực mà thành tinh, từ nhỏ đã hiểu tình yêu là gì.

Hít hít mũi, trong không khí có thêm một vị ngọt nhàn nhạt, Đào Đào giãy dụa nhô ra một cái đầu từ trong áo khoác, nhìn thấy đỉnh đầu người đàn ông chậm rãi nở ra một đóa hoa đào xinh đẹp. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nhìn cánh hoa đào chạy một đường, trên đường đối diện có một tiệm thuốc, một người phụ nữ mặc áo blouse trắng đang đổ rác ở cửa, Đào Đào không thấy rõ mặt của cô ấy.

Nhưng những cánh hoa đó cứ bám lấy người phụ nữ không rời đi, rõ ràng là chân dài thích cô ấy.

Đào Đào vặn vẹo một cái, chân dài phục hồi tinh thần lại.

Đúng lúc này, dường như người phụ nữ đối diện kia có cảm giác, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Chân dài vội vàng ôm Đào Đào trốn đến sau tường, cả người gắt gao dán vào tường, ngừng thở, tim đập nhanh hơn.

Sợ.

Đào Đào ngửa đầu nhìn anh.

Tuy rằng cảm thấy khẳng định trẻ con không hiểu, nhưng chống lại ánh mắt to tròn trong suốt của Đào Đào, chân dài vẫn là có chút ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng, thả cô bé xuống đất: "Cháu đứng ở đây chờ chú, chú đi mua cho cháu chút đồ ăn..."

Lò lửa chợt rời đi, không khí lạnh lẽo xâm nhập, Đào Đào run lên.

Cô bé thích chú này, không muốn bị hai người trong sách kia nhặt đi.

Ông nội Tùng Thụ từng nói, thế giới của loài người đều là trao đổi lợi ích, nếu muốn đạt được một ít đồ vật, phải lấy tiền hoặc là đồ vật đáng giá trao đổi.

Cái gì Đào Đào cũng không có, có lẽ tác dụng duy nhất chính là có thể mang đến vận đào hoa. Vừa vặn, hình như chú chân dài này cũng cần hoa đào.

"Hô hô." Đào Đào ôm lấy đôi chân dài của đối phương, không cho anh rời đi.

"Đừng sợ, chú sẽ không bỏ mặc cháu đâu." Chân dài không nghe ra khẩu âm của cô bé, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng thổi vào đầu cô bé, lại tháo khăn quàng cổ xuống quấn lấy cô bé, "Chỉ là đi sang bên cạnh mua chút đồ ăn, sau đó dẫn cháu đi tìm ba mẹ cháu ... Đúng rồi, cháu có biết nhà mình ở đâu không?"

Đào Đào liều mạng lắc đầu.

"Không sao, không nhớ cũng không sao." Chân dài an ủi, "Chú đưa cháu đến cục cảnh sát, chú cảnh sát sẽ tìm giúp cháu..."

"Không cần." Đào Đào không muốn đi cục cảnh sát, "Hô hô chú nhận nuôi cháu đi, cháu giúp chú theo đuổi dì kia."

"Khụ khụ khụ...... " Thiếu chút nữa chân dài đã quỳ trước mặt cô bé, "Trẻ con đừng nói lung tung."

"Cháu không có nói lung tung." Đào Đào chỉ về phía đối diện, "Cháu nhìn thấy, Hô Hô thích dì kia."

"Cháu, cháu..." Chân dài nào gặp qua loại chuyện này, mặt già đỏ lên, cố ý xụ mặt, "Cháu mới bao nhiêu tuổi, biết cái gì gọi là thích không?"

Đào Đào rất muốn nói mình là hoa đào tinh, nhưng ông nội Tùng Thụ từng dặn dò qua, đánh chết cũng không thể nói việc này, sẽ dọa đến nhân loại.

"Cháu biết!" Đào Đào sốt ruột nhảy xuống, "Cháu đã rất lớn rồi."

Chân dài nhìn cô bé nhảy dựng lên còn chưa tới thắt lưng mình: Rất... lớn?

Đào Đào nghĩ đến những lời mà nhân loại thường nói, vẻ mặt nghiêm túc biểu thị, "Chú đừng coi cháu là con nít ba tuổi!"

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play