Sau Khi Nhóc Con Đào Đào Xuyên Thành Thế Thân Pháo Hôi

CHƯƠNG 3: "TIM CHÚ ĐẬP QUÁ DỌA NGƯỜI RỒI!"


3 ngày


Hạ Ngôn Khê còn có công việc, hỏi rõ ràng tình huống rồi rời đi trước, đổi cảnh sát khác đến làm đăng ký.

Lăn qua lăn lại một phen, đã qua thời gian cơm trưa, Hạ Ngôn Xuyên mua cơm trưa về, Lạc Thanh Đình không có khẩu vị gì, ăn rất ít.

"Hôm nay gây phiền toái cho cậu rồi." Hạ Ngôn Xuyên vô cùng áy náy, "Cám ơn cậu, còn có... xin lỗi."

Anh không nghĩ tới cô có quá khứ đau lòng như vậy, càng không có ý định vạch trần vết sẹo, nhưng rốt cuộc vẫn khiến cô khổ sở.

"Không sao, cậu không cần luôn xin lỗi." Lạc Thanh Đình đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cười cười hỏi, "Điều kiện của cậu tốt như vậy, sao vẫn còn độc thân?"

Chuyển đề tài quá nhanh, Hạ Ngôn Xuyên bất ngờ không kịp đề phòng, trả lời yêu cầu cao cũng không phải, không cao cũng không phải, xấu hổ gãi đầu, mơ hồ nói: "Mình chỉ là một giáo viên, điều kiện cũng không tốt lắm."

"Mình nhớ, không phải cậu học chuyên ngành biểu diễn sao?" Lạc Thanh Đình có chút tò mò, "Sao lại đi làm giáo viên?"

"Sau khi tốt nghiệp thì ở lại trường." Hai mắt Hạ Ngôn Xuyên lộ vẻ vui mừng, "Cậu còn nhớ mình học chuyên ngành gì sao?"

"Đương nhiên, không phải lúc ấy trong lớp chúng ta chỉ có một mình cậu học diễn xuất sao?" Tuy lúc học cấp ba hai người không thân thiết lắm, nhưng lần này coi như là tha hương gặp bạn cũ, Lạc Thanh Đình vẫn rất vui vẻ, "Lúc mình lên đại học còn khoe với bạn cùng phòng, nói có một người bạn cấp ba đặc biệt lợi hại, thi vào học viện điện ảnh, dáng dấp lại đẹp trai, khẳng định qua hai năm nữa sẽ trở thành đại minh tinh. Các cô ấy còn nói đùa, nói hẳn là nên xin cậu chữ ký. Mình nói mình có, lúc tốt nghiệp cậu tặng mình một tấm thiệp, mình vẫn còn giữ." (APP TYT)

Cần cổ Hạ Ngôn Xuyên đỏ rực, cố gắng duy trì mặt ngoài bình tĩnh: "Thật sao?"

"Lúc ấy là thật." Lạc Thanh Đình che miệng cười, "Sau đó chuyển nhà làm mất, thật xin lỗi."

Vẻ ngoài của Lạc Thanh Đình vô cùng xinh đẹp, tuy rằng bị năm tháng cọ xát qua, giữa hai đầu lông mày luôn lộ ra vẻ u sầu, nhưng cười rộ lên như vậy, mơ hồ vẫn là bộ dáng hoa khôi trường thanh lệ thoát tục năm đó.

Lòng bàn tay Hạ Ngôn Xuyên đổ mồ hôi, buột miệng nói: "Không sao, mình có thể tặng cậu một tấm nữa."

Nói xong ý thức được không đúng, vội vàng bổ sung: "Ý của mình là, nếu cậu thích minh tinh nào, mình có thể xin chữ ký giúp cậu, mặc dù mình không phải người nổi tiếng, nhưng vẫn có mấy sinh viên trong giới giải trí."

Dù sao đã từng là bạn học, vừa mở máy hát ra, liền có rất nhiều thứ có thể trò chuyện.

Thời gian buổi chiều trôi qua rất nhanh, bác sĩ nói tình huống của Đào Đào không tệ lắm, quan sát thêm một đêm, nếu như không có vấn đề gì khác thì có thể chuyển sang phòng bệnh bình thường.

"Cậu trở về nghỉ ngơi đi." Hạ Ngôn Xuyên nói với Lạc Thanh Đình, "Buổi tối mình trông coi ở chỗ này."

"Có thể cậu ...... không có kinh nghiệm." Lạc Thanh Đình uyển chuyển nói, "Hay là để mình ở lại đi, trước kia mình từng làm bác sĩ."

Hạ Ngôn Xuyên không dám hỏi cô vì sao hiện tại không có làm bác sĩ, chỉ nói: "Nhưng nếu cậu không trở về, người nhà bên kia..."

"Không có người nhà." Vẻ mặt Lạc Thanh Đình hơi lạnh, "Mình nói rồi, mình chỉ có một mình."

Ngọn lửa vốn đã tắt trong lòng Hạ Ngôn Xuyên lại cháy lên.

Anh nghe nói Lạc Thanh Đình từng có một đứa con gái, liền nhận định hiện tại cô không phải trạng thái độc thân, hiện tại xem ra bản thân lại có cơ hội.

"Vậy mình cũng ở lại." Hạ Ngôn Xuyên nói, "Trở về cũng không yên lòng, ở chỗ này có chuyện gì, hai chúng ta còn có thể thương lượng một chút."

Lạc Thanh Đình suy nghĩ một chút, không phản đối nữa.

Cô từng làm bác sĩ, biết trên thế giới này có thiện cũng có ác, lai lịch đứa nhỏ này không rõ, lỡ như phụ huynh không nói đạo lý, đột nhiên chạy tới gây sự, sợ bản thân mình không ứng phó được.

Vốn dĩ chỉ là phòng ngừa, không nghĩ tới Hạ Ngôn Xuyên ở lại thật đúng là phát huy công dụng.

Đến sau nửa đêm, Đào Đào lại sốt, còn rơi vào ác mộng, trong miệng luôn nói lời mê sảng.

Được sự đồng ý của bác sĩ, Hạ Ngôn Xuyên đi vào cùng cô bé.

Cô bé vẫn chưa tỉnh, vẫn khóc: "Con không muốn đến cục cảnh sát, không muốn đến cô nhi viện, con không muốn ba mẹ này, không muốn bọn họ nhận nuôi con, con muốn hô hô, hô hô..."

Hạ Ngôn Xuyên nhìn khuôn mặt nho nhỏ nóng đến đỏ bừng của cô bé, hô hấp không thoải mái, hai bàn tay nhỏ bé đều nứt nẻ, vừa đỏ vừa sưng, đau lòng đến nước mắt cũng rơi theo.

Ở tuổi của cô bé, con gái nhà người ta đều mũm mĩm, giống như một cái bánh bao trắng, nhưng Đào Đào lại chẳng khác gì bánh bao máu.

Trong nhà cũng có cháu trai cháu gái nhỏ, trước hôm nay, Hạ Ngôn Xuyên nhìn thấy đều là một mặt đáng yêu nghịch ngợm gây sự của đứa nhỏ. Anh biết trên thế giới vẫn còn rất nhiều người bất hạnh, nhưng chưa bao giờ cảm nhận trực tiếp như vậy.

"Con mau khỏe lên đi." Hạ Ngôn Xuyên nhẹ giọng nói bên tai Đào Đào, "Tỉnh lại, nhất định chú sẽ làm ba con…"

Lạc Thanh Đình ở ngoài cửa nhìn, trong đầu hiện ra một sinh mệnh nhỏ khác nằm trên giường bệnh giãy dụa, nhịn không được ôm đầu ngồi xổm ở góc tường, nước mắt giàn giụa chảy xuống.

Không biết là trùng hợp hay là trấn an có tác dụng, vậy mà Đào Đào thật sự an tĩnh lại, không bao lâu liền mở mắt.

Hạ Ngôn Xuyên mừng rỡ, vừa muốn nói chuyện, Đào Đào đã mềm mại hỏi: "Ba ba, ba tìm được mẹ chưa?"

Hạ Ngôn Xuyên: "......"

Vừa rồi Đào Đào lại mơ thấy chuyện trong sách, cho nên đặc biệt muốn được Hạ Ngôn Xuyên nhận nuôi. Ở trong lòng cô bé, đây là một vụ giao dịch, chỉ khi Hạ Ngôn Xuyên cùng Lạc Thanh Đình cùng một chỗ, cô bé mới được nhận nuôi, cho nên đặc biệt sốt ruột.

Hạ Ngôn Xuyên nghe được, lại thật sự dở khóc dở cười.

Cũng may lăn qua lăn lại một đêm, rốt cục tình huống Đào Đào cũng ổn định lại, không còn sốt nữa.

Để đảm bảo an toàn, cô bé ở lại phòng chăm sóc đặc biệt thêm một ngày, sau đó mới chuyển tới phòng bệnh bình thường.

Cảnh sát đồn công an lo lắng, cố ý tới bệnh viện hỏi thăm.

Đào Đào cảnh giác rụt người về phía Hạ Ngôn Xuyên: "Ba ba..."

Đêm hôm đó Hạ Ngôn Xuyên nghe được cô bé nói mớ, mặc dù không rõ ràng lắm cô bé đã trải qua cái gì, nhưng biết cô bé có chút chống cự đối với cảnh sát, vội ôm cô bé giải thích: "Chú ấy nghe nói Đào Đào sinh bệnh, cố ý đến thăm cháu, chú ấy là đang quan tâm cháu."

Đào Đào không quá yên tâm: "Chú ấy có thể bắt cháu lại, đưa đến cô nhi viện không?"

"Không đâu, yên tâm đi." Chú cảnh sát tận lực ôn hòa cười nói, "Cảnh sát chỉ biết bắt người xấu, bảo vệ người tốt, nếu Đào Đào bị bắt nạt thì nói với chú, chú bắt người lại giúp cháu." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Đào Đào lắc đầu, không nói nhiều: "Cảm ơn Hô Hô."

Cảnh sát nhìn ra sự kháng cự của cô bé, không hỏi nhiều, trước khi đi dặn dò Hạ Ngôn Xuyên hỏi tình huống gia đình của cô bé nhiều hơn một chút.

Nhưng Đào Đào cũng không biết, cho nên đương nhiên Hạ Ngôn Xuyên không hỏi được gì.

Vốn dĩ cô bé còn nhỏ tuổi, bị sốt cao một hồi, trên người còn có nhiều vết thương, không nhớ được chuyện trước kia cũng là chuyện hợp lý.

Cảnh sát đành phải bắt đầu từ nơi khác, so sánh DNA, thông báo tìm người, theo dõi, tìm kiếm ảnh chụp, thậm chí còn có nữ cảnh sát đăng bài trên mạng hỏi địa phương nào có tiếng địa phương gọi "Chú" là "Hô Hô", dù sao làm đủ mọi cách, thật đúng là tìm được một ít manh mối.

Một tháng trước, một thôn tên là thôn Long Đầu trực thuộc khu vực quản lý của Bắc Thành có mười mấy người chết sau bão tuyết núi lở.

Trong đó vẫn không tìm được thi thể của một bé gái bốn tuổi, còn tưởng rằng bị chôn vùi, hiện tại xem ra hơn phân nửa chính là Đào Đào.

"Người nhà Đào Đào còn sống không?" Hạ Ngôn Xuyên khẩn trương hỏi.

Cảnh sát phụ trách lắc đầu: "Lúc trước người chăm sóc Đào Đào là chú thím của cô bé, cha mẹ ruột của cô bé đã qua đời hai năm trước. Chú thím sợ người ta nói xấu mới không thể không nhận nuôi cô bé, theo như thôn dân nói, bọn họ có con ruột của mình, đối xử với Đào Đào cũng không tốt, động một tí là đánh chửi..."

"Khó trách trên người cô bé có nhiều vết thương như vậy." Hạ Ngôn Xuyên tức giận không thôi, nhưng người đã không còn, anh cũng không nhiều lời, "Vậy Đào Đào còn có người thân khác không?"

"Không có người thân trực hệ." Cảnh sát thở dài, "Người thân bên cạnh đều cảm thấy cô bé là người mệnh xấu, không muốn nhận nuôi."

"Chuyện này sao có thể trách một đứa bé!?" Hạ Ngôn Xuyên tức giận đến mức cao giọng, "Cô bé mới bốn tuổi!"

Cảnh sát cũng tức giận, nhưng chuyện này, tức giận cũng vô dụng: "Theo quan niệm của người thân, nếu Đào Đào thật sự đi theo bọn họ, chắc hẳn cũng sẽ không hạnh phúc, còn không bằng đi cô nhi viện."

Hạ Ngôn Xuyên lắc đầu: "Tôi sẽ không để cô bé đi cô nhi viện."

Cảnh sát đã biết chuyện anh muốn nhận nuôi Đào Đào: "Nhưng anh không phù hợp điều kiện..."

"Tôi sẽ nghĩ biện pháp." Hạ Ngôn Xuyên không nói lời nào.

Anh không biết viện phúc lợi, nhưng nghĩ đến loại địa phương kia, trên người Đào Đào lại đeo nhãn hiệu "điềm xấu", sợ là sẽ bị người ta bắt nạt.

Hơn nữa, chính Đào Đào cũng có bóng ma đối với cô nhi viện, nếu không sẽ không đến nỗi gặp ác mộng khóc mãi, tình nguyện phải ôm một người xa lạ gọi "Ba ba" ở trên đường cái cũng không muốn đi cô nhi viện.

Hạ Ngôn Xuyên tiễn cảnh sát, trở lại phòng bệnh.

Tình huống của Đào Đào đã tốt hơn rất nhiều, trên mặt không hề đỏ bừng nữa, nhưng lại bởi vì dinh dưỡng không đủ mà hiện ra bệnh trạng tái nhợt. Tuổi còn nhỏ nhưng trên mặt không có thịt, cằm nhọn. Đứa nhỏ bốn tuổi, nhưng cái đầu nhìn không kém đứa nhỏ ba tuổi nhiều lắm.

"Hô hô." Đào Đào nhìn thấy anh, ỉu xìu chào hỏi.

"Sao hôm nay không gọi ba nữa?" Hạ Ngôn Xuyên kỳ quái nói.

Từ khi đụng phải trên đường, cô bé vẫn luôn gọi anh là ba, sao bây giờ quen thuộc rồi, ngược lại đột nhiên đổi giọng?

"Chú không muốn nhận nuôi cháu, cháu cũng không muốn miễn cưỡng chú." Đào Đào nhìn anh, nghiêm túc nói, "Chỉ có điều, hiện tại cháu không có tiền. Tiền viện phí chú trả, cháu đều nhớ kỹ rồi, chờ cháu trưởng thành sẽ trả lại cho chú."

Hạ Ngôn Xuyên không nghĩ tới cô bé lại hiểu nhiều như vậy, có chút buồn cười, mũi lại cay cay: "Ai nói chú không muốn nhận nuôi cháu?"

"Cháu đều nghe được." Đào Đào nói, "Chú không có tư cách."

"Đứa nhỏ ngốc." Hạ Ngôn Xuyên sờ sờ đầu cô bé, "Yên tâm đi, ba đã nghĩ ra biện pháp, nhất định có thể nhận nuôi con."

"Biện pháp gì?" Tinh thần Đào Đào rung lên.

Hạ Ngôn Xuyên thấp giọng nói: "Ba đã hỏi thăm qua, bây giờ dì Lạc của con vẫn còn độc thân, ba chuẩn bị đi cầu hôn cô ấy."

"Oa!" Hai mắt Đào Đào nhất thời sáng lên, "Ba, cuối cùng ba cũng không sợ nữa?"

Hạ Ngôn Xuyên: "......"

Anh còn muốn nói cái gì, nhưng cửa phòng bệnh bị người từ bên ngoài đẩy ra, Lạc Thanh Đình cười đi tới, đưa cho Đào Đào một cái hộp: "Thật ngại quá, hôm nay tới chậm. Đi mua khóa bình an, cố ý tìm cao tăng trong miếu khai quang ...... Tuy nói thứ này quá mức hư vô mờ mịt, không thể hoàn toàn tin, nhưng coi như cầu an ủi tâm lý đi."

Phản ứng đầu tiên của Đào Đào là ngẩng đầu nhìn Hạ Ngôn Xuyên.

Hạ Ngôn Xuyên nhận giúp cô bé, nói: "Cảm ơn, cậu thật chu đáo."

"Cũng không thể để cho cậu nói cám ơn." Lạc Thanh Đình cười nói, "Mình chuẩn bị nhận nuôi Đào Đào, về sau cô bé chính là con gái của mình."

Hạ Ngôn Xuyên sửng sốt: "Cậu nhận nuôi?"

Lạc Thanh Đình gật đầu, ngồi xuống bên giường, kéo tay Đào Đào nói: "Đào Đào, con rất hiểu chuyện, dì sẽ không giấu con, nói thẳng ra. Có lẽ hai người đều đã biết, trước đây dì từng có một đứa con gái, nhưng qua đời ngoài ý muốn, dì vẫn luôn rất hối hận... Đương nhiên, hiện tại dì muốn nhận nuôi Đào Đào, cũng không phải coi con là thế thân của con gái dì, cũng không phải vì bù đắp tiếc nuối gì. Chỉ là chúng ta cũng coi như có duyên, giao con cho người xa lạ, dì không quá yên tâm, ngược lại dì tin tưởng Hạ Ngôn Xuyên, nhưng cậu ấy lại không có tư cách. Đương nhiên dì tin tưởng trên thế giới này có nhiều người tốt, nhưng người xấu cũng không ít, xác suất một nửa. Đời này dì không có ý định sinh con lần nữa. Theo dì, có lẽ không có cuộc sống vật chất phong phú, nhưng ít nhất dì có thể đảm bảo sẽ đối xử tốt với con cả đời. Dì đã hỏi qua, phụ nữ độc thân nhận nuôi bé gái không có giới hạn tuổi tác. Đào Đào, con có nguyện ý theo dì không?"

Đào Đào lại nhìn về phía Hạ Ngôn Xuyên.

Nếu như một mình Lạc Thanh Đình nhận nuôi cô bé, giống như sẽ không còn chuyện gì của Hạ Ngôn Xuyên nữa? Anh vẫn sẽ cầu hôn chứ.

Mặt khác, tình huống của Lạc Thanh Đình có điểm tương tự với cha mẹ nuôi trong giấc mơ, đều là mất đi con gái của mình, lại nhận nuôi một người khác, chuyện này làm cho Đào Đào không tự giác được mà có chút lo lắng.

Nhưng mà, Lạc Thanh Đình lại rất tốt, Đào Đào cực kỳ thích cô.

Đầu óc của cô bé mới ra đời không lâu đang rơi vào khó xử, Hạ Ngôn Xuyên bỗng nhiên nói: "Cậu không đủ tuổi."

Hiển nhiên Lạc Thanh Đình cũng hiểu rõ, "Mình chỉ kém mấy chục ngày, tình huống hiện tại đặc thù, hẳn là có thể."

"Nhưng mà, hiện tại có rất nhiều gia đình đang chờ đợi, nhất là những người có tiền không thể sinh con." Hạ Ngôn Xuyên có chút không đành lòng, "Người phụ trách xét duyệt sẽ suy nghĩ nhiều mặt..."

Anh không nói quá trắng trợn, nhưng nếu Lạc Thanh Đình đã hỏi thăm qua thì tự nhiên sẽ hiểu, cô độc thân, thu nhập không cao, muốn đi theo trình tự chính quy để nhận nuôi Đào Đào, cơ bản là không có cơ hội.

Không khí đột nhiên yên tĩnh lại, Đào Đào nhìn Lạc Thanh Đình lại nhìn Hạ Ngôn Xuyên.

Hạ Ngôn Xuyên hít sâu một hơi, nói: "Thanh Đình..."

"Nếu không, hai chúng ta đi lĩnh giấy chứng nhận đi?" Lạc Thanh Đình đồng thời mở miệng.

Hạ Ngôn Xuyên lập tức ngây người tại chỗ, quên mất phản ứng.

Không có tiền đồ.

Đào Đào nhào vào trong lòng Hạ Ngôn Xuyên, dời đi lực chú ý của mọi người, đồng thời vươn bàn tay nhỏ bé ra che trái tim anh lại, nhỏ giọng nói: "Tim chú đập quá dọa người rồi!"

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play