Sau Khi Nhóc Con Đào Đào Xuyên Thành Thế Thân Pháo Hôi

CHƯƠNG 2: "NHẬN NUÔI? NHƯ EM, CÒN CHƯA ĐỦ TƯ CÁCH…."


3 ngày


Hạ Ngôn Xuyên yên lặng nhìn "người bạn lớn" còn không có cao bằng đôi chân của mình, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Một lớn một nhỏ nhìn nhau hồi lâu, bỗng nhiên Đào Đào hắt xì một cái: "Hắt xì!"

Hạ Ngôn Xuyên phục hồi tinh thần lại, không hề tranh luận vô vị, một lần nữa nhét đứa nhỏ vào trong ngực: "Chú dẫn cháu đi mua chút quần áo cùng đồ ăn, sau đó chúng ta đi đồn công an, không cần sợ, chú cảnh sát sẽ giúp cháu tìm được ba mẹ."

Đào Đào nhìn thái độ của anh liền biết anh không để lời của mình ở trong lòng, cô bé cũng không lặp lại nữa, chỉ là theo bản năng dán lên nguồn nhiệt, sau đó linh cơ khẽ động, lại hắt xì hai cái.

"Bị cảm?" Hạ Ngôn Xuyên có chút lo lắng.

"Ừm." Đào Đào thuận thế hỏi, "Ba ba, ba không mua thuốc cho con sao?"

Hạ Ngôn Xuyên: "......"

Ba sao?

Cô nhóc này muốn ăn vạ?

Nhưng mà, cô bé nhẹ nhàng gọi "Ba", cả trái tim Hạ Ngôn Xuyên đều mềm nhũn: "Mua."

Nói xong liền đi tới tiệm thuốc đối diện, sau đó trong lòng khẽ động, nhịn không được liếc mắt nhìn cục bột nhỏ trong ngực một cái.

Mua thuốc, là một cái cớ không tồi để bắt chuyện.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Cô bé nói có thể giúp anh theo đuổi người khác, chẳng lẽ là thật?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Hạ Ngôn Xuyên cũng hoảng sợ, vội vàng lắc đầu.

Nghĩ gì vậy?

Trẻ con làm sao biết thích là cái gì, trùng hợp mà thôi.

Hơn nữa, anh chính là giáo viên dạy biểu diễn, trong đám học sinh có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng, tự nhận là diễn xuất không tệ, làm sao có thể dễ dàng bị một đứa bé nhìn thấu?

Ý nghĩ còn chưa chuyển xong, cô nhóc đột nhiên nói: "Ba, tim ba đập thật nhanh."

Hạ Ngôn Xuyên: "......"

Trong lúc nói chuyện hai người đã đến cửa tiệm thuốc, áo blouse trắng vừa rồi mỉm cười chào hỏi, "Xin hỏi, tôi có thể giúp gì cho ngài?"

Đào Đào nhìn thấy rõ gương mặt xinh đẹp của áo blouse trắng, nhất thời khoa trương há to miệng, "Dì à, dì xinh đẹp như vậy, là thiên sứ hạ phàm sao?"

Đây tuyệt đối không phải vì kéo hảo cảm giúp người nào đó, là thật sự cảm thấy dì này quá xinh đẹp, xinh đẹp hơn so với tất cả những người mà cô bé đã gặp qua.

Khó trách chú này thích cô ấy như vậy.

"Ôi, cái miệng nhỏ nhắn này cũng thật ngọt." Dì nhịn không được cười rộ lên, "Con đã gặp qua thiên sứ sao?"

"Chưa từng gặp." Đào Đào lắc đầu, "Gặp dì là gặp rồi."

"Con nhà anh đây là ăn đường mà lớn lên sao?" Dì ngẩng đầu nói chuyện với Hạ Ngôn Xuyên, nhìn thấy mặt của anh thì sửng sốt, "Cậu, cậu là... Hạ Ngôn Xuyên?"

"Là mình, cậu là...... Lạc Thanh Đình?" Hạ Ngôn Xuyên làm bộ như mới vừa nhận ra, "Thật trùng hợp, lại gặp được ở chỗ này."

Đào Đào cảm giác được tay Hạ Ngôn Xuyên ôm mình đều có chút run rẩy, nụ cười cứng ngắc, tim đập nhanh đến quá phận, từng đóa hoa đào trên đỉnh đầu đều liều mạng xông ra ngoài, cô bé nhịn không được âm thầm thở dài, người này thật sự quá nhát gan.

"Đúng vậy." Lạc Thanh Đình ngược lại bình tĩnh, gặp được người quen cũ cũng chỉ nở nụ cười lớn hơn một chút, "Tốt nghiệp trung học mười mấy năm, không nghĩ tới còn có thể gặp được bạn học cũ. Đúng rồi, đây là con gái của cậu sao? Thật đáng yêu."

"Không phải không phải." Hạ Ngôn Xuyên vội vàng phủ nhận, may mắn có Đào Đào dời đi lực chú ý, anh mới có thể bình tĩnh nói chuyện với Lạc Thanh Đình, nói ra chuyện nhặt được Đào Đào.

Lạc Thanh Đình vừa nghe xong liền nóng nảy: "Báo cảnh sát chưa?"

"Còn chưa." Hạ Ngôn Xuyên nói, "Cô bé ăn mặc đơn bạc, hình như còn bị cảm, mình muốn chuẩn bị cho cô bé uống thuốc rồi mua quần áo, nếu không sợ cô bé không chịu nổi."

"Mặt này đỏ đến có chút không bình thường." Lạc Thanh Đình càng nhiệt tình hơn đối với Đào Đào, cúi đầu lấy nhiệt kế ra, "Trước tiên đo nhiệt độ cơ thể..."

Tay vừa đụng tới người Đào Đào, Lạc Thanh Đình liền cảm giác không đúng: "Đây tuyệt đối là phát sốt, đều nóng đến phỏng tay ...... Trời ạ, trên người còn có vết thương. Bé cưng, cháy đây là ngã hay là bị người ta đánh?"

Đào Đào cũng không biết, đành phải trầm mặc.

Lúc trước Hạ Ngôn Xuyên chỉ nhìn thấy trên mặt Đào Đào bẩn hề hề, ngược lại không chú ý tới trên người cô bé còn có vết thương, hiện tại bị Lạc Thanh Đình nhắc nhở, mới phát hiện cánh tay cùng trên người cô bé đều là một mảng xanh tím, nhất thời rất tức giận: "Chẳng lẽ là kẻ lang thang kia? Mình vẫn là báo cảnh sát trước đi."

"Chờ một chút." Lạc Thanh Đình giữ chặt Hạ Ngôn Xuyên.

Hạ Ngôn Xuyên quay đầu lại nhìn cô, cô lại không nói tiếp, vẻ mặt hơi có chút rối rắm, như là đang tiến hành một lựa chọn gì đó rất khó khăn.

Đại khái hơn mười giây sau, cuối cùng Lạc Thanh Đình cũng đưa ra quyết định, nói: "Nhà của mình ở ngay tại bên cạnh, trước tiên mang đứa nhỏ đi thay bộ quần áo ấm áp, xử lý miệng vết thương một chút."

"Chuyện này... " Hiển nhiên Hạ Ngôn Xuyên không nghĩ tới sẽ có loại chuyện tốt này, ngược lại có chút do dự.

"Mình còn không sợ, chẳng lẽ cậu còn lo lắng mình lừa cậu sao?" Lạc Thanh Đình nói.

"Không không không, đương nhiên mình không có ý đó." Hạ Ngôn Xuyên vội vàng giải thích, "Mình chỉ là...... Tùy tiện tới cửa như vậy, sợ người nhà cậu cảm thấy đột ngột."

"Mình ở một mình." Lạc Thanh Đình đẩy anh ra ngoài, khóa cửa tiệm thuốc, cúi đầu nói.

Tim Hạ Ngôn Xuyên lại không thể khống chế.

Cũng may căn bản Lạc Thanh Đình không chú ý, toàn bộ tâm tư đều ở trên người Đào Đào, cầm nhiệt kế lên nhìn, sắc mặt nhất thời trở nên rất khó coi: "39 độ, phải mau chóng đi bệnh viện."

Hạ Ngôn Xuyên cũng thu hồi suy nghĩ trong lòng, bước chân nhanh hơn.

Nhà Lạc Thanh Đình ở ngay bên cạnh một cầu thang cũ kỹ.

Căn hộ rất nhỏ, chỉ có một phòng ngủ một phòng khách, quả nhiên không có người ngoài, Lạc Thanh Đình ôm lấy Đào Đào từ trong tay Hạ Ngôn Xuyên, nói: "Cậu cứ tùy ý, mình đi thay quần áo cho cô bé trước, có lẽ cô bé có thể mặc quần áo của con gái mình...."

Tay Hạ Ngôn Xuyên dừng lại, nụ cười lập tức cứng đờ.

Lạc Thanh Đình không phát hiện, mang theo Đào Đào đi phòng ngủ, nhìn trên người cô bé bẩn đến mức ngay cả vết thương cũng không nhận ra, dứt khoát ôm vào phòng tắm tắm rửa đơn giản một chút.

Sợ cô bé bị lạnh nên nước có chút nóng.

Có thể là lúc trước bị lạnh đến đông cứng, bọn họ nói sốt gì gì đó, Đào Đào cũng không có cảm giác. Hiện tại được đặt trong bồn nước nóng, cảm giác khó chịu mới chậm rãi dâng lên, thân thể nhỏ nhắn mềm nhũn, ngay cả đầu óc cũng không chuyển động được.

Động tác của Lạc Thanh Đình nhanh chóng, rất nhanh đã tắm xong cho cô bé, dùng khăn lông lớn bọc Đào Đào lại rồi đặt lên giường, sau đó xoay người đi đến tủ quần áo lấy quần áo.

Đào Đào mơ mơ màng màng nhìn thấy, trong tủ quần áo kia gần như tất cả đều là quần áo trẻ con, cực kỳ xinh đẹp.

Lạc Thanh Đình tiện tay cầm một bộ áo bông ấm áp, sau khi mặc xong cho Đào Đào, ngẩng đầu nhìn, bỗng nhiên dừng lại.

Dường như cô bé trước mặt giống với con gái của cô, nhìn về phía cô gọi một tiếng "Mẹ", hốc mắt Lạc Thanh Đình lập tức đỏ bừng, đã quên mình muốn làm gì.

Hai má dán lên một thứ mềm mại nóng bỏng, Lạc Thanh Đình phục hồi tinh thần lại.

Đào Đào hôn nhẹ một cái trên mặt cô, nhẹ nhàng mềm mại nói: "Dì đừng khóc, thiên sứ không nên chảy nước mắt."

Lạc Thanh Đình lập tức sụp đổ, ôm lấy Đào Đào, nước mắt trên viền mắt cuồn cuộn rơi xuống.

Mặc dù Hạ Ngôn Xuyên trong phòng khách bị đả kích, nhưng không muốn thất thố, đang xây dựng tâm lý, đột nhiên nghe được tiếng khóc nghẹn ngào, vội hoảng sợ, nhanh chóng đứng dậy đi về phía phòng ngủ. Sau đó dừng lại ở cửa, lịch sự gõ cửa, "Có chuyện gì vậy?"

Lạc Thanh Đình lau nước mắt, kéo quần áo trên người Đào Đào, cũng không quay đầu lại nói: "Không có việc gì."

Đào Đào sốt càng dữ dội nên không dám trì hoãn, Lạc Thanh Đình ôm cô bé đi ra ngoài: "Đi bệnh viện trước."

Hai người vội vã ra cửa, Hạ Ngôn Xuyên đậu xe ngay tại gần đây, Lạc Thanh Đình cũng không hỏi tại sao anh lại xuất hiện ở chỗ này, cúi đầu ngồi vào.

Hạ Ngôn Xuyên thấy hốc mắt cô đỏ bừng, khóe mắt còn có nước mắt, yên lặng đưa hộp khăn giấy qua.

"Cảm ơn." Lạc Thanh Đình trầm mặc trong chốc lát, nói, "Lúc con gái mình qua đời, không kém đứa nhỏ này bao nhiêu, vừa rồi...... hoa mắt rồi."

Tay nắm tay lái của Hạ Ngôn Xuyên siết chặt, không nghĩ tới sẽ nghe thấy tin tức nặng nề như thế, rồi lại không biết nên an ủi như thế nào, cuối cùng khô khan nói một câu, "Thật xin lỗi."

"Không liên quan đến cậu." Mặc dù Lạc Thanh Đình khổ sở, nhưng vẫn săn sóc giải vây cho Hạ Ngôn Xuyên.

Cô vẫn dịu dàng giống như thời học sinh, trong lòng Hạ Ngôn Xuyên lại tràn đầy chua xót, đừng nói là chia sẻ chuyện buồn, ngay cả tư cách tìm hiểu chuyện của cô bản thân mình cũng không có.

Đào Đào đã sớm chú ý tới, mặc dù dì dịu dàng, nhưng lúc nhìn thấy chú lại không có nở hoa, nói cách khác, dì không có tình cảm đặc biệt đối với chú.

Cô bé có lòng muốn chứng minh năng lực của mình, kéo chút hảo cảm giúp chú này, thế nhưng cả người càng ngày càng không thoải mái, cả người đều choáng váng, thật sự lòng có dư mà lực không đủ.

May mà sắp đến bệnh viện rồi.

Lúc Hạ Ngôn Xuyên đi tìm chỗ đậu xe, Lạc Thanh Đình lập tức ôm Đào Đào hôn mê đi cấp cứu trước.

Sau một phen kiểm tra, tình huống còn tệ hơn so với tưởng tượng.

Viêm phổi nghiêm trọng, trực tiếp vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Hạ Ngôn Xuyên nộp phí xong trở về, nhìn thấy Lạc Thanh Đình ngồi ở trên ghế hành lang, cúi đầu yên lặng rơi nước mắt.

Tuy rằng còn không rõ ràng lắm tình huống của nhà cô là gì, nhưng vẫn có thể đoán được một chút, hơn phân nửa là Lạc Thanh Đình đang nghĩ đến con gái đã qua đời của mình.

"Sẽ không sao đâu." Hạ Ngôn Xuyên an ủi.

Lạc Thanh Đình vẫn cúi đầu, nói: "Tình trạng của cô bé không tốt, đặt lên người những đứa trẻ bình thường...... có thể đã không còn."

"Nhưng cô bé vẫn còn, chứng tỏ cô bé không phải đứa trẻ bình thường." Hạ Ngôn Xuyên ngồi xổm xuống, "Cho nên, nhất định cô bé sẽ khá hơn."

Lạc Thanh Đình lắc đầu: "Dù vậy, trên người cô bé còn có không ít ngoại thương, có chút là ngã có chút là bị đánh, cũng không biết trong nhà là tình huống gì."

"Có lẽ cô bé là cô nhi." Hạ Ngôn Xuyên nói, "Lúc trước còn gọi mình là ba, nói muốn mình nhận nuôi, lúc đó mình không nghĩ nhiều...... Cậu yên tâm, chờ cô bé khỏe lên, mình sẽ nhận nuôi cô bé, sẽ không để cho người khác bắt nạt cô bé nữa."

Hạ Ngôn Xuyên nói như vậy, cũng không phải là vì an ủi Lạc Thanh Đình, anh cũng rất đau lòng cho cô bé ngay cả tên cũng không biết là gì. Vừa rồi nhìn thấy bộ dáng đeo mặt nạ thở của cô bé, trong đầu hiện lên âm thanh gọi "Ba" của cô bé, anh cũng đã quyết định, nếu cô bé thật sự là trẻ mồ côi, anh sẽ nhận nuôi cô bé.

Dù sao Lạc Thanh Đình đã kết hôn, đời này anh sẽ không thích người khác, cũng không chuẩn bị kết hôn, nhận một cô con gái nuôi cũng không tệ.

Lạc Thanh Đình có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hạ Ngôn Xuyên, vừa định nói gì đó, trước mặt lại bị một luồng gió lạnh đánh úp.

Một người phụ nữ mặc áo khoác đen đứng trước mặt bọn họ, dội một chậu nước lạnh vào đầu: "Nhận nuôi? Đừng nằm mơ. Chỉ bằng em, còn chưa đủ tư cách."

Hạ Ngôn Xuyên nghe tiếng ngẩng đầu, ngoài ý muốn nhìn cô ấy: "Chị, sao chị lại ở đây?"

Hạ Ngôn Khê liếc mắt thật to, "Sắp thành kẻ buôn người rồi, em biết không?"

Hạ Ngôn Xuyên:???

Thì ra lúc trước vị bác gái kia đi báo án, kết quả cảnh sát đến hiện trường không tìm được Đào Đào, có chút lo lắng, điều chỉnh camera, phát hiện đứa bé bị người ta ôm đi.

Hạ Ngôn Khê là cảnh sát, vừa vặn đến đồn công an làm việc, nhận ra Hạ Ngôn Xuyên nên mới tránh được một hồi hiểu lầm.

"Em nói xem em đã ba mươi tuổi rồi, làm việc có thể đáng tin một chút không?" Hạ Ngôn Khê im lặng nhìn em trai, "Gọi điện thoại cho em cũng không gọi được."

Hạ Ngôn Xuyên lấy di động ra nhìn, có chút ngượng ngùng: "Hết pin."

Hạ Ngôn Khê còn muốn nói cái gì, Lạc Thanh Đình giúp đỡ chuyển đề tài: "Chị Ngôn Khê, vừa rồi chị nói, Hạ Ngôn Xuyên không thể nhận nuôi cô bé kia?"

Hạ Ngôn Khê nói: "Đàn ông độc thân muốn nhận nuôi bé gái, phải trên bốn mươi tuổi."

"Hả?" Hạ Ngôn Xuyên không chú ý tới những thứ này, sửng sốt, "Vậy có biện pháp nào khác không?"

"Có." Hạ Ngôn Khê liếc Lạc Thanh Đình một cái, "Tìm người, kết hôn trước."

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play