Tôi ngồi trên bậc thang với vẻ vô cùng đáng thương, cố ý than ngắn thở dài:

- Chìa khóa thứ ba ở đâu nhỉ? 

Vừa than thở, mắt tôi vừa long lanh ngấn nước. 

Không ngoài dự đoán, đã có người xem trong phòng livestream sốt ruột thay tôi. 

[Ôi, tội nghiệp cô ấy quá, mong manh yếu đuối như bé mèo con bị bắt nạt vậy.]

[Tôi mới quay lại từ phòng livestream của Đường Thần, fan của cậu ấy mắng văng tục dã man.]

[Chìa khóa thứ ba đang ở trong tay trùm trường đấy, mau đi tìm cậu ta đi!]

[Thôi tốt nhất là đừng đi, chẳng lẽ còn chê chết chưa đủ nhanh à?]

He he, thì ra là trong tay thằng nhóc kia. 

Trong bóng tối, khóe môi tôi khẽ nhếch lên thành một nụ cười hí hửng. 

***

Lớp 12A2 

Tôi ôm đàn accordion đứng trên bục giảng, cười tủm tỉm với đám học sinh bên dưới:

- Các em ơi, hôm nay chúng ta học bài hát "Tống biệt" nhé. Tuân Hàng Chi, nghe nói hồi trước em từng trong đội hợp xướng đúng không? Em làm lĩnh xướng nhé. 

Trùm trường ngả người ra ghế, gác hai chân lên bàn:

- Hồi trước? Hồi trước là hồi nào? 

Tôi trả lời nghiêm túc: - Tất nhiên là lúc em... còn sống đó.

Tất cả người xem trong phòng livestream: […]

[Phải công nhận, những cách tìm đường chết của cái cô Bình Bông này rất chuyên nghiệp.]

Mắt trùm trường lóe lên sự lạnh lùng, khóe miệng rách đến tận mang tai, cậu ta hé miệng để lộ hàm răng sắc nhọn mọc chi chít đã khiến người xem rợn tóc gáy.

Thoắt cái, chiếc lưỡi dài của cậu ấy lại nhắm về phía tôi! 

Nhưng... 

Lại bị tôi túm lấy lần nữa!  ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cả đám học sinh quỷ đều hít hà một hơi còn người xem trong phòng livestream thì ngơ ngác: 

[Lịch sử lặp lại một cách bất ngờ.]

[Vãi! Cái cô này ra tay nhanh như chớp á, có cô ta từng học võ không?]

[Bị đần à! Kỹ năng khởi đầu của cô ta là "Vận số may mắn" nên chỉ là mèo mù vớ phải cá rán thôi.]

Tôi nhanh tay buộc lưỡi của trùm trường lên khung cửa sổ, còn thắt thành một cái nơ bướm thật đẹp. Sau đó, tôi bắt đầu dạy lũ học trò của mình ca hát. 

- Ngoài đỉnh nghỉ, cạnh đường xưa, hoa cỏ xanh ngát trời... 

Người xem trong phòng livestream đua nhau thoát ra, số người online từ 250 tụt xuống còn 25. 

[Điếc tai mất, điếc tai mất!]

[Cô nàng Bình Bông này có hát được câu nào đúng nhịp không vậy?]

[Đây là livestream kinh dị, hay livestream âm nhạc vậy?]

[Cái này mà gọi là livestream âm nhạc được à?]

Sau khi hát xong, số người xem online tụt về con số 0. Đến đám fans của Đường Thần vào để chửi tôi cũng bỏ chạy tán loạn. (APP TYT)

Tôi cau mày. 

Tôi không phục. 

Tôi cười tủm tỉm nói: - Chúng ta hát lại lần nữa nhé. 

Học sinh cả lớp ngã ngửa hết.

***

Tôi đánh nhau một trận với đám học trò đã thành quỷ của mình. Tôi dùng tay bấm quyết:

- Chấn quyết, Thịnh Nộ Lôi Đình!

"Đùng đùng..."

Học sinh trong phòng đều bị sét đánh cho đen thui. Thế là bây giờ tất cả đều ngoan ngoãn, ngồi thẳng lưng khoanh tay với gương mặt đen nhẻm, "học" hát với tôi. 

Cuối cùng trùm trường cũng bị tiếng hát của tôi dồn vào đường cùng, cậu ấy chỉ vào đầu lưỡi mình nhận lỗi trước. 

Tôi thả cậu ấy ra. 

- Đi đến chân trời góc bể, bạn bè bên ta còn được mấy ai. Một bầu rượu đục vẫn đầy niềm vui, đêm nay ly biệt mộng sao giá băng...

Dưới sự lĩnh xướng của cậu ấy, tiếng ca trong trẻo vang vọng sắp sân trường, tràn đề sức sống của thanh xuân nhưng cũng phảng phất nỗi buồn man mác, hoàn toàn trái ngược với bầu không khí nặng nề khủng bố của trường học. 

Dưới ánh sáng nhẹ nhàng ấm áp, chiếc chìa khóa thứ ba được triệu hồi ra nhờ tiếng ca! Wow! Trùm trường đúng là được đấy.

Tôi cất chìa khóa vào lòng. Lúc này người xem trong phòng livestream cũng lục tục quay lại, đúng lúc nhìn thấy cảnh tôi lấy được chìa khóa. 

[Vãi chưởng! Tôi mới thấy cái gì vậy nè? Chiếc chìa khóa thứ ba kìa!]

[Tôi phải công nhận giá trị may mắn của cô nàng Bình Bông này không khác gì bug cả.]

[Đúng kiểu chỉ cần đứng ở đầu gió thì heo cũng có thể bay được.]

[Tôi ghét nhất là kiểu đàn bà con gái thế này, chỉ biết dựa vào may mắn để thắng Đường Đường nhà chúng tôi thôi.]

Đột nhiên trong vòng livestream xuất hiện một bình luận khác hẳn với những người còn lại: 

[Không đâu, mấy người không thấy thôi, cô ấy là "vip pro" lắm đó, "vip pro" thật đó!]

Hóa ra ban nãy có một người vào nhầm phòng livestream của tôi, nhìn thấy cảnh tôi bấm quyết gọi sấm tới. Người đó kích động tới mức ăn nói lộn xộn, liên tục miêu tả tôi lợi hại như thế nào. 

Nhưng những người xem khác cho rằng người đó hoá rồ rồi, bảo người đó đừng nổi điên nữa. 

Nói thật thì tôi cảm thấy rất áy náy với anh ta vì tôi không thể dùng thuật pháp của mình để chứng minh những lời anh ta nói được. 

Ở cái nơi quỷ quái thế này tôi không thể thường xuyên để lộ thực lực của mình, phải để dành át chủ bài trong tay càng nhiều càng tốt.

***

- Hát cũng hay phết nhỉ. - Tôi xoa đầu trùm trường. 

Cậu ấy ngượng ngùng nhưng lại trừng mắt nhìn tôi một cái, sau đó quay ngoắt đi chỗ khác. 

Tôi thực sự cảm thấy mừng thay cho cậu ấy vì lấy được chìa khóa đồng nghĩa với việc cậu ấy sẽ không bị đánh nữa. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play