Tôi đứng trước lối vào của phó bản "Lớp 12A2", hắt xì một cái. Xung quanh lập tức dấy lên những tiếng xì xào bàn tán:
- Người mới mà cũng dám khiêu chiến phó bản cấp 5A sao? Chỉ cần phó bản cấp D thôi cũng đủ xé xác cô ta rồi!
- Chậc... Đúng là không biết lượng sức mình.
- Người mới đi vào phó bản cấp độ bất khả thi này thì không còn xương để ra nữa đâu.
- Này này, cô bé đừng nghĩ quẩn như thế chứ...
Lối vào của mỗi phó bản trò chơi đều là một xoáy nước lơ lửng giữa không trung. Và xoáy nước của phó bản "Lớp 12A2" này thì đen ngòm, xung quanh có một lớp sương mù lượn lờ, tro bụi bay loạn. Chỉ cần đến gần, mùi cháy khét đã xộc thẳng vào mũi, khói lửa mịt mù khiến người ta ngạt thở.
Trong tiếng chế giễu và ngăn cản, tôi nhấn vào cái nút đang lơ lửng.
[Đang ghi nhận dấu vân tay, người chơi Lý Khả Ái đang đăng nhập.]
[Đăng nhập thành công.]
[Đã đủ hai mươi người chơi, phó bản "Lớp 12A2" chính thức bắt đầu!]
[Chúc bạn có trải nghiệm cái chết thật êm đềm trong trò chơi này.]
Chúc vậy là chúc dữ chưa?
Mặt tôi đen như đít nồi.
***
Tôi tên là Lý Khả Ái, một đạo sĩ nhở ở thế kỷ 21. Tôi bái sư ở Tiêu Dao Tông trên núi Phù Mộng, am hiểu thần chú, bùa ngải và thuật triệu hoán.
Hơn thế nữa, nắm đấm của tôi rất cứng!
Đến sư tôn còn từng bị tôi đấm gãy hai cái răng.
Để giúp sư tỷ trả nợ, tôi đã nhận lời mời tham gia trò chơi kinh dị, bước vào không gian trò chơi bí ẩn.
Thắng thì nhận được một khoản tiền lớn.
Thua, dĩ nhiên là đăng xuất khỏi nhân gian.
Dù sao tôi cũng quen với cuộc sống trêu đùa Tử thần kiểu này từ lâu rồi (hút thuốc nhìn về hướng xa xăm.jpg).
***
Tro tàn bay khắp bầu trời, dây leo khô héo quấn quanh dãy phòng học. Trong màn sương dày đặc, trường cấp ba Vệ Hoa giống như một con mãnh thú đang chực chờ, há cái miệng to như chậu máu về phía tôi.
Tôi mặc áo khoác dài mỏng màu đỏ, đội mũ nồi cũng màu đỏ, xách chiếc vali da nhỏ màu đen, bước vào cổng lớn của trường.
Thầy giám thị với chiếc bụng bia đã chờ sẵn ở đó, ông ấy đẩy kính lên, nói:
- Cô Lý, hoan nghênh, hoan nghênh cô tới đây.
Thầy giám thị nhận lấy vali của tôi, vừa giới thiệu về trường học vừa dẫn tôi đến trước cửa lớp 12A2.
Vừa bước vào, tôi đã bất cẩn té nhào thành hình chữ X.
Phần bình luận lập tức nhốn nháo lên:
[Ôi sao người mới này vụng về vậy!]
[Có mỗi việc đi đứng cũng không xong thì lát nữa tính chạy trốn kiểu gì!]
[Haiz, tôi không đành lòng coi tiếp...]
[Tôi cá là cô ta sẽ chết trong vòng một tiếng thôi.] ( truyện trên app tyt )
Thầy giám thị dặn dò vài câu đơn giản rồi rời đi trước. Tôi cười tủm tỉm đứng dậy, vẫy tay chào với đám học sinh ác linh ngồi đây trong phòng, vui vẻ giới thiệu bản thân.
Tôi cầm phấn viết tên mình lên bảng đen, nhưng viết được một chút thì gáy thấy ngứa ngáy.
Quay đầu lại, đối diện tôi là một chiếc lưỡi dài tầm ba mét, đỏ như máu. Chủ nhân của cái lưỡi là một thiếu niên xinh trai theo kiểu nghịch ngợm, cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt như nhìn con mồi, nở nụ cười khinh thường và ngạo mạn. (APP TYT)
[Á á á chính là thằng nhóc này! 80% người chơi đều ngỏm trong tay cậu ta.]
[Cô người mới nay xui thật đấy, vừa ra sân đã phải cuốn gói đi về rồi.]
[Do cô ta ngạo mạn quá thôi chứ trách ai, lẽ ra cô ta không nên khiêu chiến phó bản cấp 5A mà nên chọn phó bản cấp F để thử sức trước mới đúng.]
Tôi chớp chớp mắt, quan sát một vòng lớp.
Đám học sinh quỷ bên dưới có đứa khoanh tay, có đứa huýt sáo, có đứa nhai kẹo cao su... Đứa nào cũng tỏ vẻ háo hức chờ xem trò hay.
Thiếu niên dùng lưỡi chọc chọc vào cổ tôi, thế là tôi ném viên phấn trong tay xuống, túm lấy cái lưỡi dài đỏ như máu kia, nói:
- Tongue, lưỡi. Các em mau đọc theo cô nào! Tongue! - Tôi nhân cơ hội này để dạy từ vựng tiếng Anh.
Thiếu niên sửng sốt, muốn rút lưỡi ra để tiếp tục tấn công tôi nhưng bị tôi nắm chặt quá, không rút ra được.
Tôi cười tủm tỉm, lực nắm vẫn không giảm.
Thoạt nhìn giữa tôi và cậu ấy vô cùng hòa bình, nhưng thật ra đã ngầm dậy sóng.
Trong phần bình luận tỏ vẻ khó hiểu:
[Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao cậu trùm trường đó không giết cô ta?]
[Nếu như mọi khi thì bây giờ cô ta đã biến thành cái xác lạnh tanh rồi.]
[Tôi đoán trùm trường tính giỡn với cô ta một chút, kiểu mèo vờn chuột ấy.]
[Kiểu chị chạy em đuổi, chị đừng hòng thoát khỏi em à.]
[Thôi đi má, đây là phó bản kinh dị, mấy đứa óc ngôn tình làm ơn tránh sang một bên.]
Cả lớp không đồng thanh đọc theo tôi thì tôi cứ túm chặt lưỡi của thiếu niên không thả. Cuối cùng, đám học sinh quỷ đành phải thỏa hiệp.
Trong tình huống trùm trường Tuân Hàng Chi rưng rưng nước mắt, cả lớp đồng thanh đọc:
- Tongue, tongue...
Đọc đúng năm mươi lần.