Sau khi tỉnh dậy, bên tai tôi vang lên tiếng thông báo đầy hân hoan của hệ thống: [Một đêm trôi qua, 16 người chơi đã tử vong, hiện chỉ còn lại 4 người chơi.]
Gì cơ?
Mới có một đêm mà chỉ còn bốn người chơi thôi à?
Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì thế?
Phần bình luận bắt đầu nhộn nhịp hơn:
[Đẫm máu! Tối hôm qua quái vật slime "đớp" một phát là đi một mạng.]
[Chết nhiều người vậy rồi, sao tới giờ cô người mới này còn chưa chết vậy?]
[Cô ta không những chưa chết mà còn lấy được "chìa khóa bí dược", đúng là khó tin!]
[À... Đường Thần ở phòng livestream bên cạnh cũng lấy được một chiếc, nhưng nghe nói cần ba chiếc chìa khóa mới mở được phòng thí nghiệm dưới lòng đất.]
Thì ra là vậy. Xem ra tôi phải hợp tác với người tên Đường Thần này rồi.
[Mỗi người chơi đều có kỹ năng khởi đầu, vậy kỹ năng của Bình Bông là gì nhỉ?] (APP TYT)
[Tôi đoán là "vận số may mắn", nếu không thì sao cô ta gà vậy mà vẫn còn sống!]
[Có lý.]
[Có lý +1.]
…
Người xem trong phòng livestream đồng loạt đồng ý.
Tôi cầm bàn chải đánh răng, súc miệng, nhổ bọt trong miệng ra, sau đó ngẩng đầu, tập mỉm cười trước tấm gương phủ đầy mạng nhện.
Kỹ năng của tôi á?
Kỹ năng của tôi là có thể nhìn thấy bình luận của các bạn đó.
***
Ánh sáng trong thư viện mờ mờ, đèn huỳnh quang kêu rè rè. Vách tường loang lổ, bám đầy rêu mốc. Bụi phủ dày trên các kệ sách.
- Chúng ta hợp tác đi.
Tôi chặn đường học sinh chuyển trường ở đây.
Nghe nói cậu ta tên là Tạ Đường, có lẽ là Đường Thần mà những người trong phần bình luận từng nhắc tới.
Thiếu niên mặc bộ đồng phục sạch sẽ, đội mũ lưỡi trai, gương mặt sắc sảo. Cậu ta ngậm một cây kẹo que trong miệng, trông tràn đầy nhiệt huyết như vừa bước ra từ trong truyện tranh shounen*.
(*Shounen: Thể loại truyện tranh nhắm tới độc giả là nam. Điển hình như Death note, Naruto...)
Điều duy nhất không đáng yêu là khí thế "đừng ai lại gần" tản ra từ người cậu ta.
Trên cổ Tạ Đường có một vết thương nhỏ chưa đóng vảy hẳn. Xem ra dây là cái giá cậu ta phải trả để cướp được chìa khóa vào đêm qua.
Nghe lời mời hợp tác của tôi, trong mắt Tạ Đường thoáng qua vẻ ngạc nhiên, như thể không hiểu sao tôi có thể đoán ra được cậu ta là người chơi.
Vì vốn dĩ những người chơi không biết danh tính của nhau.
Nếu nhận sai đồng đội thì có khả năng sẽ bị NPC giả dạng người chơi giết chết.
Mà tôi thì chả thèm thăm dò đã khẳng định chắc nịch ngay cậu ta là người chơi, còn không ngại ngần mở lời hợp tác, điều này làm Tạ Đường cảm thấy bất ngờ.
Thật ra cậu ta không cần ngạc nhiên như vậy đâu. Vì với tôi…
Nếu là người chơi, vậy thì hợp tác.
Còn nếu không phải, vậy thì tiễn vong.
[Ô là la... Cô nàng Bình Bông này muốn tìm người dựa dẫm chứ gì.]
[Thì hết cách rồi, tân binh qua được đêm đầu tiên đã là kỳ tích. Dù sao cũng đâu thể sống tới cuối chỉ nhờ vận may được?]
[Nhưng nghe nói xưa nay Đường Thần chỉ chơi đơn thôi.]
Quả nhiên…
Ngay sau đó, Tạ Đường lách qua tôi, đáp lại một cách lạnh lùng:
- Tôi ghét gánh người khác.
Thế là tôi túm lấy vạt áo cậu ấy, nhưng không ngờ lại dùng sức hơi mạnh.
"Xoẹt..."
Đồng phục của thiếu niên bị tôi xé toạc, cúc áo rơi lạch cạch xuống, vung vãi đầy đất.
Tôi vội thu tay lại, lúng túng xin lỗi:
- Xin lỗi xin lỗi, lát nữa tôi sẽ khâu lại giúp cậu. Nhưng cậu làm ơn cân nhắc về đề nghị của tôi đi, tôi cũng lấy được một chiếc chìa khóa.
Cậu ta bực bội nắm lấy cổ tay tôi, nói:
- Vậy thì thi đấu xem ai lấy được chiếc chìa khóa thứ ba trước. Người thua phải nộp chìa khóa của mình.
Cái tên này!
Không chỉ không muốn hợp tác mà còn muốn cuỗm luôn của tôi.
Ngay khoảnh khắc hai chúng tôi tiếp xúc với nhau, tôi cũng nhìn thấy bình luận trong phòng livestream của cậu ta.
Phòng livestream của cậu ấy đông người xem ghê!
Có tới ba triệu người xem, trong khi lúc phòng livestream của tôi đông nhất còn chưa tới ba trăm.
Mà hình như các fans của cậu ta đang nổi điên vì tôi thì phải.
[Con nhỏ chết tiệt, cút đi!]
[Đừng có ăn vạ nữa! Muốn dựa dẫm Đường Thần để thắng hả, cô không có cửa đâu!]
[Tôi ghét nhất loại ký sinh trùng dựa dẫm vào người khác để qua màn này đấy.]
[Có thể để cô ta chết nhanh đi được không, đến đứa cùi bắp thế này mà đám quái vật kia cũng không xử được sao?]
[Này này, mặc dù cô gái này đáng ghét thật nhưng bình luận trên cũng ác quá rồi đó...]
Tôi bị nhấn chìm trong những lời mắng chửi.
Sau đó, khi tôi và Tạ Đường đã tách ra được hai tiếng, bọn họ vẫn đổ xô vào phòng livestream của tôi để chửi mà không có dấu hiệu ngừng nghỉ.
Cho đến khi có người nói: [Mọi người đừng góp thêm độ hot cho con nhỏ này nữa] thì fandom mới rút lui.
Chỉ còn lại vài người thi thoảng mắng vài câu.