Ban ngày trôi qua bình yên vô sự. Đến đêm mới bắt đầu phiền toái.
Ting!
[Thông báo từ hệ thống: Đêm tối đã đến, quái vật lang thang. Xin tất cả người chơi không mở mắt.]
Đêm cuối thu, gió lạnh rì rào.
Tôi nằm trong ký túc xá nhân viên u ám và tĩnh mịch, chăn vừa ướt vừa lạnh. Bên ngoài ký túc xá liên tục truyền đến những tiếng động như chui từ dưới đất lên. Ồn chết đi được!
Rốt cuộc là gì thế?
Tiếng động này khiến người ta liên tưởng đến cảnh xác chết đội mồ sống dậy.
Ngay sau đó tới lượt những vách tường ký của túc xá vang lên tiếng răng rắc như có thứ gì đó đang chui ra, dần dần tiến lại gần tôi!
Kèm theo đó là hơi thở nóng rực và mùi tanh hôi khiến người ta buồn nôn, và dường như có thứ chất nhầy gì đó nhỏ xuống mí mắt tôi.
[Tuyệt đối không được mở mắt nhé, mở mắt là lên dĩa làm mồi đấy!]
[Ewww... Con quái vật này gớm quá! Cho dù mở mắt không bị ăn thịt thì cũng bị hù cho đứng tim.]
[Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do, công chính. Ma quỷ cút cút cút!]
"Rột rột."
Bụng tôi réo lên vì bữa tối chưa ăn no. Tôi nhớ trong vali có hai hộp mì ăn liền.
Thế là tôi lịch sự gạt móng vuốt nhầy nhụa của quái vật sang một bên, nhắm mắt ngồi dậy, mò mẫm khắp phòng tìm vali như đang mộng du.
Tìm một hồi, cuối cùng tôi mới sực nhớ ra là mình để quên vali ở trong lớp 12A2!
Tôi than thở: - Đói quá đi...
Suy nghĩ mất hai giây, tôi quyết định khoác áo đi ra ngoài. Trời đất bao la, miếng ăn là trên hết. Tôi phải đi lấy hộp mì của mình về!
- Shhh...
Mũ rơi mất, hơi lạnh làm đầu tôi tê buốt.
[Cái cô Bình Bông này định làm gì thế?]
[Ban đêm nguy hiểm như vậy, sao cô ta dám đi lung tung!]
[Cô ta mới than đói xong nên tôi có một suy đoán điên rồ...]
[Suy đoán điên rồ +1.]
[Thiệt luôn thiệt luôn? Quái vật ngóc đầu kiếm ăn, cô ta cũng ra ngoài kiếm ăn???]
[Tôi cá một gói que cay, chắc chắn cô Bình Bông này sẽ lên bàn thờ vào đêm nay!]
Tôi đứng trước cửa lớp 12A2, trong lớp truyền ra tiếng khóc nức nở đầy bi ai, nghe vô cùng não nề.
Tôi cứ thế bước vào lớp, tiếng khóc lập tức im bặt, thay vào đó là tiếng cười rùng rợn vang lên:
- Cô ơi, nếu cô đã tự dâng tới cửa mà em lại không ăn cô thì chẳng phải là không lễ phép hay sao? ( truyện trên app T Y T )
Thì ra trong lớp là Tiểu Đào - hoa khôi của trường.
Mới gặp mà đòi ăn ăn ăn rồi, tôi nghĩ Tiểu Đào đói quá nên mới khóc chứ gì.
Tôi tuân thủ luật chơi một cách nghiêm túc, không mở mắt ra. Trong hoàn cảnh vô cùng bất tiện này, tôi vừa mở vali lục tìm mì ăn liền, vừa tránh né những đòn tấn công của Tiểu Đào một cách nhẹ nhàng. (APP TYT)
[Tôi không hiểu, sao tới giờ mà cái cô này còn chưa chết?]
[Do cô ta may mắn quá thôi! Hoa khôi tính bẻ cổ cô ta thì đúng lúc cô ta cúi đầu, đâm vào bụng thì đúng lúc cô ta xoay qua hướng khác...]
[Có khi nào cô nàng Bình Bông này né tránh những đòn tấn công đó nhờ vào thực lực không?]
[Ông bên trên đang chọc cười đấy à? Nếu cô ta học võ thuật thì may ra!]
Dây dưa một hồi, hoa khôi mệt tới mức thở hồng hộc, còn hai hộp mì ăn liền của tôi cũng vừa nấu xong. Mùi thơm cay nồng lan tỏa khắp nơi, hơi nóng bốc lên trở thành nguồn nhiệt duy nhất trong ngôi trường âm u này.
Tôi đẩy một tô về phía Tiểu Đào, nói: - Nè, em cũng ăn đi.
Tiểu Đào cứng đờ. Cô ấy nghẹn họng không nói gì một hồi lâu. Tôi cười tủm tỉm giơ đũa lên:
- Nếu em không ăn thì hai tô này thuộc về cô hết đó...
Tiểu Đào khựng lại một chút rồi nhanh chóng vùi đầu ăn.
Bình luận: […]
[Ủa tôi có đi lộn phó bản không vậy? Đây là phó bản kinh dị cấp 5A thiệt à?]
[Cốt truyện chạy theo hướng lạ quá, sao phó bản kinh dị biến thành buổi mukbang giữa đêm được hay vậy trời?]
[Xì xụp, tôi cũng đói theo rồi, để đi order phần bún ốc về ăn!]
[Tôi cũng mới order lẩu cay nè.]
[Uống bia với tóp mỡ làm mồi.]
[Bánh kem dâu tây chung với trà sữa!]
[Tôm hùm đất + dưa hấu!]
…
Sau một loạt bình luận tên món ăn, tôi và hoa khôi quỷ cùng ợ một tiếng. Tôi ngáp một cái, đứng dậy định rời đi.
- Chờ đã. - Tiểu Đào đột nhiên lên tiếng, giọng vẫn lạnh lẽo như cũ.
Cô ấy hắng giọng một cái, nói: - Cho cô cái này.
Một thứ gì đó lạnh lẽo bằng kim loại rơi vào tay tôi. Tôi vân vê một hồi, hình như là một chiếc chìa khóa.
Đúng lúc này tiếng thông báo từ hệ thống vang lên: [Chúc mừng người chơi đã nhận được "Chìa khóa bí dược", tiến thêm một bước để phá giải phó bản.]
Phần bình luận bùng nổ:
[Vãi chưởng vãi chưởng?]
[Hồi trước anh Khải phải mất một cánh tay mới lấy được chiếc chìa khóa này đấy! Ai ngờ chỉ cần một hộp mì ăn liền là đủ rồi sao?]
[Không ngờ hoa khôi quỷ lại là kẻ ham ăn...]
[Đơn giản ghê, nếu để tôi vào tôi cũng làm được.]
Tôi cầm chìa khóa, cười tủm tỉm nói cảm ơn.
Thong thả quay về ký túc xá, sau khi chui vào phòng, tôi tránh mấy con quái vật trong phòng rồi trèo lên giường.
Sau đó đánh một giấc thật ngon.