Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Đan Linh như bủn rủn cả chân tay. Cô ngẩng đầu lên nhìn rồi sững sờ khi thấy anh. Tay nắm thành nắm đấm. Cô đã cố gắng hết mình để giấu anh rồi mà? Tại sao anh vẫn tìm được đến đây. Đan Linh hỏi.
“Sao anh tới đây?”
Đình Triệu cau mày.
“Cái đấy anh phải hỏi em trước đấy.”
Cả hai ngẩn ngơ nhìn nhau. Não cô hiện tại chẳng hoạt động được chút nào hết. Mãi mới nhớ ra được cái địa ngục đằng sau cánh cửa. Đan Linh giật mình thon thót, cô vội vàng đứng dậy, đẩy anh rời khỏi đây. Cô vừa đẩy vừa hối thúc anh.
“Về nhà! Về nhà trước!”
“Em làm sao vậy?”
Đình Triệu bị một loạt hành động của cô làm cho khó hiểu. Cô đẩy cũng không đi, đứng vững như bàn thạch. Nhìn gương mặt hốt hoảng của cô khiến anh lo lắng, không yên tâm được. Anh nhìn lại cánh cửa nơi cô vừa ngồi khuỵu ở đấy. Anh quay lại ôm Đan Linh.
“Linh! Em bình tĩnh lại đi.”
Linh trong lòng anh vẫn không bình tĩnh lại được. Cô đập vào người anh đòi thoát ra. Cái thứ cô sợ nhất lúc này là anh thấy được cái bữa tiệc điên loạn kia. Rồi lúc đó anh sẽ nghĩ cô là con người như thế nào đây? Cô không muốn mất anh!
Đình Triệu chịu đau, vẫn ôm cô chặt trong lòng. Khi Linh dần thấm mệt thì cuối cùng cũng chịu bình tĩnh lại. Miệng cô vẫn lẩm bẩm nhắc anh phải về nhà. Cô vừa bình tĩnh lại một lúc thì cánh cửa của căn phòng kia đột nhiên mở ra thu hút sự chú ý của anh. Một người với quần áo xộc xệch chạy ra khỏi phòng. Người kia không kịp để ý có sự hiện diện của hai người mà đã chạy đi. Đình Triệu ngỡ ngàng, anh nhìn đôi mắt hoảng hốt, kinh sợ của người kia không khác khi anh nhìn cô vừa rồi là bao.
Trong lòng Đình Triệu dâng lên một sự tò mò khó tả. Anh nhìn mọi thứ bên trong căn phòng qua cách cửa đã từ từ đóng lại rồi chết đứng. Anh mấp mé môi không nói thành lời. Bên trong đúng là cảnh tượng kinh khủng đến mức anh không thể nào tưởng tượng ra được. Càng nhìn rõ, Đình Triệu càng ôm chặt cô hơn. Anh không dám tưởng tượng cô đã trải qua những gì trong căn phòng đó.
Đan Linh nghe thấy tiếng động lớn đó cũng ngầm hiểu anh đã thấy được những gì bên trong. Thấy anh ôm chặt cô hơn, cô cũng ôm lại anh. Đình Triệu cố gắng định hình lại tinh thần. Anh nhìn lại Đan Linh vẫn còn úp mặt vào ngực anh với những cái run rẩy đầy sợ hãi. Anh nói.
“Chúng ta về nhà nhé?”
Linh gật đầu. Đình Triệu mỉm cười. Anh hỏi cô.
“Em đi được không?... Người em run quá.”
Lần này thì Linh lắc đầu. Đình Triệu cúi đầu, hôn lên mái tóc cô rồi bế cô lên. Đến nơi đỗ xe, anh với tay mở cửa ô tô bên ghế phụ ra, tính ra để cô ngồi vào nhưng mà không thành, Đan Linh vẫn ôm chặt không buông. Anh nhẹ nhàng nói.
“Linh ơi. Em phải bỏ anh ra thì mới ngồi vào xe được chứ?”
Thấy cô không bỏ anh ra, ngược lại còn ôm anh chặt hơn thì anh cũng hiểu ý muốn của cô. Đình Triệu cười khổ.
“Sẽ hơi chật đấy.”
Anh mở cửa xe bên kia rồi với tay kéo lùi ghế ngồi về phía sau rồi tay ôm chặt đầu cô để tránh đầu cô va vào xe. Chật vật một lúc cũng yên vị được vào trong xe. Đình Triệu xoa đầu cô, hôn mấy cái lên trán cô.
“Được rồi giờ chúng ta đi đâu đây? Về nhà em nhé?”
Đan Linh nghe thấy là nhà mình thì lắc đầu lia lịa. Cô nói nhỏ.
“Không muốn về nhà đâu…”
Giọng nói nhỏ như chỉ lí nhí trong cổ họng. Đình Triệu cố gắng ghé lại gần để nghe cô.
“Về nhà anh cơ. Em không muốn về nhà em đâu.”
Thấy cô ôm anh chặt như vậy thì anh cũng là không chịu được. Anh không hỏi lại mà nhanh chóng đồng ý.
“Được! Về nhà anh.”
Về tới gầm để xe dưới toà chung cư của anh. Anh bảo vệ gõ cửa sổ muốn xác nhận một chút thông tin. Đình Triệu mím môi hạ cửa sổ xuống. Anh bảo vệ thấy tình bên trong thì giật mình. Anh cười khà khà trêu Đình Triệu.
“Ôi anh Triệu. Nay thoát kiếp ế rồi à?”
Biết anh trêu, Đình Triệu chẹp miệng.
“Cứ biết thế.”
“Được rồi thế thì anh cứ đi đi.”
Đình Triệu nhanh chóng nâng cửa kính của xe lên rồi rời đi. Đỗ xe xong, Đình Triệu bế cô đi lên nhà. Giờ đã là nửa đêm nên không có ai qua lại, Đình Triệu tạm coi như là may mắn. Anh mở mật khẩu rồi nhanh chóng đi vào nhà. Đóng cửa lại, Đình Triệu thở phào.
“Về nhà rồi.”
Anh nhìn xuống Đan Linh - người vẫn đang một lòng ôm anh không mỏi suốt cả chặng đường dài. Đình Triệu cẩn thận tháo đôi giày của cô ra, cầm lấy túi xách rồi để sang một bên. Anh đến bên tủ lạnh, lấy một lon nước ngọt. Xong thì đi thẳng vào phòng ngủ.
Ngồi được xuống giường, anh thả lỏng người. Mặc dù Đan Linh thực sự rất nhẹ cũng rất gầy nhưng mà bế cô suốt thế cũng phải nói là có một chút mệt. Anh thở dài vì cái thân già này của mình. Đan Linh ngồi dậy, cô mọi thứ trên người mình ra, ném sang một bên giường. Một màn khiến Đình Triệu không nhắm mắt. Vứt cái quần lót với áo ngực sang một bên rồi lại ôm anh vào lòng. Trên người cô lúc này chỉ còn đôi tất lưới đen cao đến bắp đùi. Đình Triệu mỉm cười. Anh trêu.
“Sao lại để lại cái tất đen thế này?”
Vừa nói vừa thò tay vào bên trong tất đen. Cảm nhận sự mềm mại của làn da của cô. Đan Linh ôm chặt anh hơn, cô nói nhỏ.
“Em ngại.”