Đầu tiên thì Đan Linh tưởng yêu nhau trong tối rất khổ và khó chịu nhưng mà đấy là đối với ai chứ yêu Đình Triệu thì lại một chuyện khác. Yêu chính thầy giáo của mình khiến cô cảm nhận được sự kích thích lên tận cùng chân trời mây.
Cảm giác chỉ qua một cánh cửa trong nhà vệ sinh rồi chìm vào nụ hôn sâu, nghe tiếng cười đùa của mọi người ở bên ngoài mà sự kích thích như bị đẩy lên đỉnh điểm.
Yêu anh, cô như được thỏa mãn mọi dục vọng trong cơ thể. Nhưng mà đó cũng đồng nghĩa giờ cô đã là hoa có chủ rồi nên mấy nơi tụ tập chơi bời gần như là không có nữa rồi. Các bạn của cô cũng suốt ngày réo ầm ầm các cuộc chơi nhưng mà biết sao giờ? Cô đang chìm đắm vào cái chày to lớn này rồi. Không có nhu cầu thì cái khác.
Nhưng mà Đan Linh cũng chỉ là từ chối các buổi đi chơi nhỏ còn các buổi sinh nhật của các cậu ấm cô chiêu có bố mẹ là đối tác với công ty cô thì lại khác. Đan Linh nhìn thời gian, địa điểm trên giấy mời mà thở dài. Cô đang phải vặn óc ra để suy nghĩ cách nào để có thể qua mắt được Đình Triệu. Nghĩ một hồi thì đành phải chốt phương pháp truyền thống nhất. Đó là nói dối.
Tối hôm sinh nhật đó, trong lòng Đan Linh bứt rứt không ngừng. Vừa nói chuyện với Đình Triệu vừa lòng đau không thôi. Mãi mới kết thúc được cuộc trò chuyện với anh, Đan Linh liền nhanh chóng xách cái mông đi chuẩn bị mọi thứ. Xong xuôi thì cô chạy như bay ra khỏi nhà. Cô lên xe taxi đã đặt trước đó rồi đến địa điểm tổ chức sinh nhật.
“Bác ơi! Bác chạy nhanh giúp cháu nhé. Cháu đang có việc gấp!”
Đến nơi thì cô nhanh chóng xuống xe. Đứng trước quán bar thôi mà Linh đã bắt đầu thấy nhức đầu vô cùng. Tiếng nhạc xập xình đang tra tấn lỗ tai của cô nhưng mà vì công ty của bố nên phải cố gắng thôi. Đan Linh đi vào trong bar.
Đưa giấy mời cho nhân viên, cô liền được dẫn tới phòng tiệc. Đứng nhìn cánh cửa to trước mặt mà cô nuốt nước bọt rồi lấy hết dũng cảm bước vào.
“Đến rồi à? Lâu lắm không gặp.”
Là chủ bữa tiệc. Một cô gái với vẻ ngoài nhỏ nhắn đáng yêu lại thích kiểu ăn mặc giống với búp bê. Giọng nói ngọt ngào cũng có chút õng ẹo nói với cô. Đan Linh mỉm cười đáp lại.
“Xin lỗi nhé. Nay tớ có việc nên tới một lúc thôi rồi phải về rồi.”
Cô gái kia bĩu môi, tỏ vẻ tiếc nuối.
“Tiếc thế. Tớ đã chuẩn bị đồ đúng khẩu vị của cậu rồi mà?”
Đan Linh mím môi. Trong lòng thầm nghĩ.
‘Tao mà ở lại đây tới tăng hai thì đúng là không còn mặt mũi nào nhìn Đình Triệu hết.’
Nhưng trong lòng thì nói vậy nhưng ngoài thì không dám nói vậy.
“Xin lỗi. Nay tớ bận.”
Thấy Đan Linh vẫn kiên quyết từ chối, cô bạn kia cũng không muốn phải nói nhiều thêm nữa nên quay lưng rời đi. Nói là tiệc thôi chứ thực tế thì không khác gì cái động mại dâm. Lúc đầu, nó chỉ là ăn uống bình thường nhưng mà chỉ cần mọi người dừng lại là tới tiết mục tệ nạn, mất nhân tính nhất mà không phải ai cũng có thể tưởng tượng ra chứ chưa nói gì là vượt qua.
Đan Linh cúi đầu. Cô đang nhớ lại trước kia, nhớ lại những cái buông thả đầy kinh tởm của cô mà người bỗng chốc run lên. Nhưng mà đã đến đây thì ít nhất cô phải cố gắng ở lại đây một lúc để không làm phụ lòng chủ tiệc thôi.
Cô đến bàn rồi ngồi xuống. Chưa kịp ấm mông thì đã có một người khác tới ngồi bên cạnh. Cô quay sang nhìn. Đó là một món quà nhỏ dành cho mỗi người tham gia tiệc, là một tiểu thịt tươi đúng cái gu nghèo nàn trước đây của Đan Linh. Cô thở dài, giờ động chạm thì không được mà từ chối thì cũng không xong.
“Bao tuổi?”
“Dạ hai mươi hai tuổi ạ.”
“Xưng hô anh em.”
“Vâng…”
Thấy mọi người đã đông đủ, chủ tiệc đứng dậy, tay nâng ly rượu vang lên. Mọi người thấy cô làm thế thì cũng đứng theo dậy.
“Cảm ơn mọi người đã tham gia… Cụm ly.”
Một khoảng thời gian sau, Đan Linh chạy ra khỏi phòng rồi đóng chặt cửa phòng lại. Cô ngồi khuỵu xuống đất ngay sau đó. Tim cô đang đập mạnh như sắp rơi ra khỏi lồng ngực. Miệng thở hổn hển. Đan Linh úp mặt vào lòng bàn tay. Cảm giác như vừa thoát ra được một cái địa ngục.
“Em làm gì ở đây?”