Đình Triệu nghe tiếng lí nhí từ cô mà phải cố hết sức bình sinh để kìm lại tiếng hét trong lòng. Nghe tiếng lí nhí đó thực sự đáng yêu vô cùng tận. Bây giờ trong lòng anh thì đang nhảy nhót theo nền nhạc sôi động nhưng ngoài mặt thì vẫn lại bộ mặt nghiêm túc, lắng nghe, an ủi cô. Đột nhiên Đan Linh hỏi.

“Anh cởi áo sơ mi ra được không?”

Nghe cô yêu cầu như vậy, anh cứ như người không hồn mà làm theo. Đình Triệu cởi áo sơ mi bên ngoài ra. Kỳ lạ là trong cả quá trình, Đan Linh vẫn cứ là cố gắng úp mặt vào ngực anh khiến cho Đình Triệu thấy không hài lòng. Từ lúc ôm cô và rời khỏi quán bar, anh vẫn chưa thấy rõ được mặt cô. Tay anh rờ vào tóc cô rồi mân mê dần tới gương mặt. Không thấy Đan Linh phản ứng, anh từ từ nâng gương mặt đó lên.

Gương mặt đỏ ửng vì khóc, hai bên má như tan chảy ra trong bàn tay anh. Mắt cô trùng xuống, không dám nhìn thẳng anh. Nhìn gương mặt đó, anh hiểu Đan Linh muốn giải thích cho anh nhưng mà chưa dám nói. Anh hôn lên đuôi mắt của Linh rồi nói.

“Nếu em chưa sẵn sàng thì anh sẽ đợi. Không sao đâu.”

Anh nhìn vào đôi mắt đang cảm thấy tràn ngập tội lỗi của cô mà âu yếm nhẹ nhàng. Nghe xong lời anh nói, đôi mắt ấy cũng ngấn lệ thêm. Đình Triệu cười khổ. Anh ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô.

“Em muốn làm.”

Đột nhiên Đan Linh nói một lời tỉnh bơ như vậy khiến anh giật mình. Cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh. Nhìn ánh mắt yếu đuối lại rất gợi tình đó thật sự khiến anh khó kìm lại được.

“Xin lỗi em. Nhà anh không có bao.”

Đan Linh vòng tay qua cổ anh rồi lắc lư người nhẹ trên chỗ đang dần căng phồng kia của anh. Cô nũng nịu nói.

“Không cần cái đó đâu mà.”

Càng nói chỗ đó càng đói ăn hơn. Đan Linh cảm nhận sự thay đổi nhanh chóng ở bên dưới của anh thì mỉm cười đắc thắng. Cô nhìn anh thì có chút giật mình. Anh thở dài.

“Em đợi anh một chút thôi. Năm phút thôi nhé?”

Không được đúng ý. Đan Linh bĩu môi. Cô nói.

“Nhưng mà nay là ngày an toàn của em mà? Thêm với cả-”

“Anh biết em thích cảm giác trần đó nhưng mà cái gì cũng có lỡ may hết.”

Vừa dứt câu, anh liền đặt Đan Linh sang một bên rồi mặc tạm cái áo thun vào, với nhanh cái ví rồi đi ra khỏi nhà. Để lại Linh một mình trong nhà. Đình Triệu đi ra khỏi nhanh thì liền bật chế độ chạy như bay. Đi xuống tầng một, anh chạy một mạch ra khỏi toà chung cư rồi ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm một cửa hàng tiện lợi còn đang mở cửa. Thấy có ứng cử viên là anh liền chạy về hướng đó. 

Đi vào trong cửa hàng, Đình Triệu nhanh chóng tăm tia mục tiêu quầy bao cao su. Anh đang định đưa tay ra lấy thì một người nói.

“Ô thầy Triệu! Thấy sống ở gần đây ạ?”

Đình Triệu giật mình. Anh nhìn về người vừa nói ra câu vừa rồi. Là một nam sinh viên chắc là học trong trường và đang đi làm thêm. Cậu sinh viên kia thấy đúng là thầy giáo trường mình thì vui vẻ ra mặt. Anh nói.

“Đúng là thầy rồi! Thầy đi mua gì vậy ạ?”

Đình Triệu thở dài. Anh bảo.

“Không phải. Nhầm người rồi.”

Vừa nói tay anh vừa lấy liền mấy hộp bao cao su rồi để trước chỗ tính tiền của quầy. Mặc dù ngoài mặt Đình Triệu vẫn là một màu lạnh tanh nhưng trong đầu anh đã nhanh chóng tưởng tượng ra khung cảnh nóng bỏng của anh cùng với Đan Linh rồi. Anh chỉ muốn nhanh chóng mua đồ, tính tiền và về nhà, nhìn chỗ bao đã lấy rồi lấy ví từ túi quần. Anh nói với cậu sinh viên.

“Tính tiền.”

Cứ đang muốn nhanh nhanh chóng chóng để về với Đan Linh thì cậu sinh viên kia cứ đơ ra. Ai bảo anh vừa làm một màn chọn bao cao su nhanh như chong chóng cộng thêm số lượng lớn mà khiến người ta tưởng anh mua về để tích trữ. Mãi không thấy nhân viên tính tiền, Đình Triệu bắt đầu mất kiên nhẫn. Anh nói lại.

“Tính tiền.”

“Thầy ơi. Thầy tính chơi sâm-”

“Không phải. Tính tiền.”

“Dạ?! Thế thầy mua cho mình thầy á?”

“Sử dụng sản phẩm như thế nào là quyền của khách hàng. Không có nghĩa vụ phải thông báo với người bán hàng nếu không cần thiết. Tính tiền.”

Đình Triệu vừa cau mày vừa nói. Khiến cho cậu sinh viên kia run như cầy sấy.

“Dạ!”

Cậu sinh viên nhanh chóng tính xong, cậu còn sắp xếp bỏ vào túi rồi đưa cho Đình Triệu.

“Của thầy đây ạ.”

“Không cần trả lại.”

Đình Triệu cầm túi đồ rồi rảo bước rời khỏi cửa hàng. Về đến trước cửa nhà, anh hít một hơi thật sâu rồi thở ra để lấy lại bình tĩnh lại. Đình Triệu mở cửa bước vào.

Cạch!

“Anh về rồi…”

Vừa bước vào nhà đã là một cảnh tượng thật nóng bỏng. Đan Linh cởi trần chỉ còn mỗi đôi tất đen đang nằm trên bàn đợi anh. Nhìn dáng ưỡn ẹo của cô khiến Đình Triệu như hoá thú. Anh đi từ từ đến bàn. Đan Linh mỉm cười. Nụ cười đầy thú dâm dục. Đình Triệu chống tay xuống bàn, trong mắt anh đang ngập trong hình ảnh cơ thể của cô. Anh mỉm cười, sờ ngực cô.

“Món khai vị đúng là kích thích vị giác.”

Hai người trao nhau nụ hôn sâu. Đan Linh ôm lấy anh. Đình Triệu đỡ lấy mông cô rồi bế lên, đưa cô vào phòng ngủ, tay cũng tranh thủ bóp nhẹ cặp đào mềm căng của cô.

Đình Triệu đặt cô xuống giường. Anh mở túi đồ vừa mua, đổ hết đống bao cao su đó lên người cô.

“Không hết không dừng nhé.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play