Vậy là nhờ miệng lưỡi dẻo quyện mà Đình Triệu đã nhanh chóng cưa cẩm được cô học sinh của mình. Cả hai thì chẳng có điểm chung nào ngoài cái hợp nhau trên giường nhưng mà chắc cũng vì vậy mà lại hợp nhau tới không tưởng.
Đình Triệu cầm chai nước tới chỗ Đan Linh đang nằm. Thấy anh cầm hai chai, hiểu anh cầm cả cho cô nhưng mà.
“Em không uống được nước lọc đóng chai đấy đâu.”
Sau hai tuần yêu nhau, lần đầu anh nghe được thứ Linh không thích. Anh mỉm cười, nằm xuống giường, đầu tựa vào ngực cô.
“Lần đầu nghe em nói là không thích gì đấy.”
“Mới được hai tuần. Trông em thế này thôi chứ hơi bị kén chọn đấy.”
Nhìn Đan Linh tự hào nói về khuyết điểm của bản thân. Đình Triệu cười lớn. Anh hỏi.
“Em còn ghét gì nữa không?”
Tay anh cũng len lỏi ôm lấy eo cô. Nói xong cũng hôn nhẹ một cái lên ngực. Đan Linh suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Em lắm cái kỳ lạ lắm. Như là không ăn được phở có hành ở quán nhưng mà phở có hành đem về nhà bỏ ra thì lại ăn được. Hay là không ăn được rau thơm… Ừm…”
Đan Linh cứ ngồi vừa nghĩ vừa nói còn Đình Triệu thì cứ nghe và ghi nhớ nhanh chóng lại vào trong đầu.
“Ngoài ra cũng có cả không ăn được sầu riêng. Đấy là điều tiếc nuối nhất trong đời em đấy.”
“Anh cũng không ăn được sầu riêng. Anh từng phải nhập viện vì bị dị ứng khi ăn sầu riêng. Sau đó thì anh đã phải truyền nước trong bệnh viện mấy ngày.”
Linh bất ngờ. Cô xoay người, gác chân lên người anh.
“Vậy á? Anh dị ứng nặng vậy luôn?”
“Hồi nhỏ mà. Bố mẹ anh cũng không biết nên đã cho anh ăn thử.”
Đan Linh vừa nhìn anh cười vừa suy nghĩ. Nhìn rãnh cười trên mặt hiện lên mỗi lúc anh nhoẻn miệng cười, hay là vết nhăn trên trán mỗi khi anh nói chuyện với cô. Thấy Đan Linh tự Nhìn mặt cô nghe vẻ vấn đề khá nghiêm trọng nên anh lo lắng hỏi.
“Có chuyện gì à?”
“Mà em muốn hỏi lâu rồi… Rốt cuộc là anh bao nhiêu tuổi vậy?”
Nói tới tuổi là Đình Triệu đột nhiên rơi vào im lặng. Hỏi tuổi một người đang trong diện bị hỏi nhiều nhất chuyện bao giờ cưới vợ trong họ thì quả thật là có chút đau lòng. Đình Triệu đang im lặng thì đột nhiên ớn người lên một lần. Người anh run lên. Đan Linh thấy thế thì thắc mắc.
“Anh làm sao đấy?”
“À không… Chỉ là nhớ lại mấy buổi về quê thôi. Anh năm nay ba mươi lăm rồi.”
“Hả?”
Đan Linh không tin được. Cô nắm vội lấy mặt anh rồi nhìn đi nhìn lại. Cô nói.
“Ừ thế này ba lăm cũng đúng.”
“Cái gì đấy. Em chê anh già à?”
“Ừ.”
Đình Triệu nghe vậy thì liền cứng họng. Chịu thôi chứ biết sao giờ. Đan Linh nhẩm nhẩm một lúc.
“Vậy là mười lăm tuổi à? Lần đầu em yêu người cách nhiều tuổi vậy á. Mà thêm nữa… Anh vậy rồi mà sao vẫn tới bar vậy?”
Đình Triệu bĩu môi. Giọng nói có chút nũng nịu.
“Anh cũng là con người mà? Cũng có nhu cầu đi chơi, kiếm tình yêu chứ?”
Linh nghe vậy thì cười lớn. Khiến cho Đình Triệu khó hiểu, một lúc sau cô dừng cười được thì cô mới giải thích cho anh hiểu.
“Đúng là anh lớn tuổi rồi mà như nai tơ vậy? Đáng yêu quá.”
Cô vuốt ve mái tóc anh rồi nói tiếp.
“Tình yêu trong quán bar thì chỉ là tình yêu về thể xác thôi. Tình yêu mà từ trong bar lên đến tận lễ đường thì không có đâu anh.”
Đình Triệu bất ngờ nhìn cô. Và câu chuyện hôm đó đã khép lại tại đó. Tạm cất lại tình yêu, Đan Linh vẫn là tập trung học hành trên trường. Nhưng mà so với trước đây thì có chút lơ đễnh hơn một chút. Nhất là trong tiết của Đình Triệu. Cứ tập trung được lúc thì nhìn anh là cô lại nhớ lại cảnh lăn giường đầy nóng bỏng đó.
Thật sự là trong mối tình này cô cũng có chút lợi nhuận. Không chỉ là chút mà thực sự khá là nhiều. Ngoài việc đưa cô đi ăn rồi cùng nhau rồi cô đưa anh lên giường thì còn giảng bài lại cho cô từ kiến thức trên trường cho tới giảng trên giường. Thì thật sự Đan Linh không còn nhu cầu đi chơi với bất cứ con bạn nào hết. Cuộc sống của cô đúng là chỉ quay quanh Đình Triệu.
‘Nhớ lại là thấy thích rồi.’
“Đan Linh. Đáp án câu tiếp theo.”
“Dạ vâng!”
Cô đứng lên vừa đọc vừa nhìn trộm Đình Triệu rồi thầm so sánh anh trên trường và trên giường khác nhau như thế nào.
‘Đúng là một trời một vực!!!’
“Đan Linh em đọc sang luôn câu hỏi sau rồi đấy.”
“Hả? À! Em thấy thuận nên đọc theo luôn á thầy.”
Nhìn nụ cười của Đan Linh là anh biết cô đang nghĩ gì từ nãy tới giờ. Mặt anh bỗng nhiên có chút ửng đỏ. Tay ra hiệu cho cô ngồi xuống.
‘Đúng là con bé này.’
‘Hihi. Em xin lỗi.’