Anh ta đi vào trong lớp rồi đặt cặp xuống nhìn một vòng quanh lớp rồi dừng lại đúng chỗ cô. Anh không hề bất ngờ lại còn cười rất đắc chí. Còn Đan Linh thì như gục ngã. Cô gục xuống mặt bàn rồi nhớ lại tất cả từng khoảnh của cả hai lăn lộn trên chiếc giường nhỏ xinh rồi lại quay lại hiện thực thì là anh ta đang đứng trên bục giảng chuẩn bị giảng bài. 

‘Thật sự là duyên rồi.’

Đan Linh thầm nghĩ thế rồi tự mình gật đầu. Sau đó, cô cũng định thần lại tinh thần. Cô bỏ tiền ra đến đây là để học. Học ra học, chơi ra chơi rồi cô cũng tự thủ thỉ chắc là thầy sẽ biết vậy và cho qua thôi. Đằng nào giờ chuyện này chỉ có hai thầy trò biết. Không nói không ai biết cả. 

Đan Linh cứ giữ nguyên suy nghĩ ấy rồi tập trung vào học bài. Vừa kết tiết, Đan Linh đang sắp xếp đồ đạc chuẩn bị rời đi thì anh ta đã đi tới bàn cô.

“Lên phòng gặp thầy. Kết quả dạo này của em có chút vấn đề.”

Đúng là tạo cơ hội tuyệt vời. Các sinh viên khác đi qua thấy thế cũng chẹp miệng đi qua. Cô thở dài rồi đứng dậy. 

“Được rồi. Đi.”

“Rõ.”

Nói thật lòng một chút thì hình như vừa rồi giọng điệu của anh ta nghe cứ như là đang đắc ý trong lòng. Tự nhiên trong lòng Linh có chút không thích. Chẳng biết hắn ta có ý định gì nên cô đi cứ theo hắn dắt về hang cọp. 

Đi một đoạn lâu thì đi tới bãi đỗ xe của giảng viên trong trường. Giờ cũng đã vào tiết thứ hai trong buổi sáng nên cũng chẳng có giảng viên nào đi xung quanh đây. Anh nói.

“Em vào đi.”

Đan Linh đứng khoanh tay, từ chối.

“Em không như mấy đứa sinh viên hư kia đâu. Em không lên-”

“Ý thầy không phải như vậy. Lên xe đi.”

“Chắc chắn không?”

“Chắc chắn. Uy tín luôn.”

Nhìn mặt anh cũng uy tín nên Đan Linh mới chịu nhượng bộ. Cô ngồi vào trong xe. Anh ta cũng vào xe theo ngay sau đó. Ngồi vào xe anh quay sang nhìn Đan Linh. Anh giới thiệu.

“Được rồi anh là Đình Triệu. Vũ Đình Triệu.”

“Nguyễn Đan Linh.”

“Ừ thì… ừm… Anh muốn-”

“Em từ chối.”

Đan Linh là gái ăn chơi. Thể loại trai nào trong cuộc chơi cô cũng đều đã gặp qua từ sói già đến búp măng hay kể cả đồ cổ nên tâm lý, hành vi, cử chỉ đều bị cô đọc từ đầu đến cuối. Huống hồ chi là tên này. Đan Linh lắc đầu.

“Thầy rất tốt nhưng mà thầy là thầy em còn em là học sinh của thầy. Em không thể yêu thầy giáo của mình được. Em cũng chưa có ý định yêu ai. Trai hẹn tối nay đi chơi còn rất nhiều. Còn nữa cho dù em đồng ý đi chăng nữa thì lại phải yêu nhau trong tối. Em không thích điều đó… Thầy có nghe em nói không đấy?!”

Đan Linh nói cả một đoạn dài nhưng mà nhìn lại Đình Triệu. Anh ta dường như chẳng nghe lọt một câu nào của cô cả. Lúc Đan Linh tức giận hỏi thì anh mới giật mình. Anh cười ngại.

“Xin lỗi tại em… xinh quá nên anh có chút không tập trung. Được rồi. Em nói lại đi.”

Linh khoanh tay lại. Cô đang thấy công sức mình sa sả vào mặt anh nhưng mà vẫn chưa được cái gì nên hồn. Cô thở dài. 

“Được rồi. Để em nói lại. Chúng ta không hợp để yêu đương. Em vẫn còn muốn chơi chưa có ý định yêu đương nghiêm túc. Nên chúng ta không được đâu.”

Đình Triệu cúi đầu xuống cười. 

“Anh bắt đầu ngưỡng mộ tài đọc vị người khác của em rồi đấy.”

“Cảm ơn.”

“Nhưng mà đã yêu thì cần gì lo lắng điều đó.”

Nói xong anh liền nhào tới hôn cô. Khiến cho Đan Linh có chút bất ngờ. Cô đập mạnh vào ngực anh. Tay Đình Triệu nắm tay điều chỉnh ghế ngồi liền hạ mạnh xuống khiến cho cô giật thót tim. Nhưng mà không vì vậy mà môi anh ta dừng lại. 

Anh nắm lấy tay vừa đập vào ngực anh. Anh mân mê từ tay lên bàn tay cô. Bàn tay anh chai sạn, đầu ngón tay khô do cầm nhiều phấn đang dần đan lại với tay cô. Môi rời nhau. Đan Linh thở hồng hộc. Theo phản xạ, lưỡi liếm môi. Đôi mắt cũng dần mờ đi. Đình Triệu mỉm cười.

“Em cũng thích mà đúng không?”

Nhìn gương mặt đê mê kia của anh ta, Đan Linh cũng mềm lòng hơn mà gật đầu. Đúng là một trải nghiệm mới cho tình trường của cô.

“Được rồi thắt dây an toàn vào.”

Đình Triệu ngồi ngay ngắn lại vào chỗ ngồi rồi vội vàng thắt dây an toàn. Hành động nhanh chóng như vậy khiến cho Đan Linh có chút hụt hẫng. Làm đến vậy rồi mà còn dừng lại. Cô bĩu môi, kéo ghế ngồi thẳng dậy. 

Ngó sang thấy Đan Linh đang bĩu môi thì anh cười.

“Đây là ở trường. Đi ăn rồi chút nữa…”

Anh tựa đầu lên trên vô lăng. Ánh mắt nhìn cô đầy gian tà. 

“Anh bù lại sau nhé?”

Đan Linh thắt dây an toàn rồi cũng ập ừ.

“Thì biết vậy.”

“Tuân lệnh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play