9
Sau khi vào tửu lâu, bọn ta nhanh chóng tìm gian phòng riêng để ngồi.
Hạ Viên Bích muốn gọi đồ ngọt cho ta nên hỏi ta muốn ăn gì?
Tất nhiên ta sẽ trả lời theo như khuôn mẫu rằng: “Chỉ cần huynh gọi thì ta đều thích”
Sắc mặt Giang Dục lại không thay đổi: “Công chúa không thích ăn bánh đậu xanh và cũng không thích bánh hoa phù dung”
Ta và Hạ Viên Bích đột nhiên sửng sốt.
Trước kia ta có nói với hắn về những điều này á?
Hạ Viên Bích cười gượng rồi lấy những món đó ra, còn những món khác thì gọi lên một phần.
Ta thì lại tò mò mà hỏi: “Ta có nói với ngươi về những thứ này hả?”
Giang Dục nhận lấy ấm trà của tiểu nhị rồi vén tay áo rót trà cho ta, sau đó dừng lại rồi tiếp tục rót trà cho Hạ Viên Bích.
“Trước đây công chúa thường đưa đồ ngọt đến cho thần, bánh nào cũng có những chỉ có bánh đậu xanh và bánh hoa phù dung là không có”
Trước kia đúng là ta có đưa đồ ngọt đến cho Giang Dục nhưng được trả về một cách nguyện vẹn, ta còn nghĩ rằng hắn không thèm nhìn một cái nữa cơ.
Sau khi nhìn thoáng qua một cái, ta quyết định không động đến nó.
Nếu đã như vậy thì xem như không thấy đi!
Ta nhíu mày: “Có lẽ là do ta thích ăn nên mới không đưa cho ngươi đấy”
Giang Dục nhếch môi nhìn ta.
Mặc dù Giang Dục không nói những ta vẫn có thể hiểu được ý của hắn - ta làm sao có thể tiếc nuối khi đưa cho hắn được.
Nhưng bây giờ đã khác rồi nhá!
Giang đại nhân à, ngươi hãy mở to mắt ra mà xem đi. Thời thế bây giờ đã thay đổi rồi!
Ta cầm lấy đĩa bánh rồi đút cho Hạ Viên Bích: “Hạ công tử, không phải huynh thích ăn bánh phỉ thúy của tửu lâu này sao? Cho huynh nè”
Hạ Viên Bích chợt giật mình vì hành động của ta, đầu hơi ngẩn lên nhìn khuôn mặt đắc ý của ta rồi lại nhìn sang khuôn mặt Giang Dục thì thấy hắn đã thu lại nụ cười.
Hạ Viên Bích há miệng ra rồi cắn miếng bánh.
Thế quái nào môi hắn lại khẽ chạm vào đầu ngón tay của ta, hắn luống cuống hành lễ tạ lỗi: “Công chúa…thần…đắc tội với ngài rồi”
Ta ngồi bắt chéo chân nhìn hắn quỳ xuống, rồi lại nhìn sang Giang Dục, sắc mặt hắn trở nên khó coi.
Xuân Đào nhanh tay lẹ mắt mà đỡ Hạ Viên Bích đứng lên.
Ta cười cười rồi cầm lấy một miếng bánh khác đưa lên miệng, cắn một miếng nhỏ, hài lòng nói: “Thật sự rất ngon”
Hạ Viên Bích giãn chân mày nói: “Công chúa thích là tốt rồi”
Cứ dựa vào định luật bảo toàn năng lượng, cứ người này giãn chân mày thì người kia lại nhíu chân mày lại,
Ta tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Giang Dục: “Giang đại nhân, sao sắc mặt ngài khó coi thế? Ngài không khỏe hả?”
“Hạ công tử, có lẽ Giang đại nhân không được khỏe rồi, chúng ta nên cáo từ trước thôi”
Sắc mặt Hạ Viên Bích hiện lên sự lo lắng: “Có cần gọi đại phu đến cho Giang đại nhân không?”
Đôi mắt Giang Dục tối sầm lại, sắc mặt trở nên mất bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Không cần”
Ta lập tức kéo Hạ Viên Bích rời đi, cứ mỗi bước thì Hạ Viên Bích lại ngoảnh đầu lại nhìn: “Giang đại nhân, ngài thật sự không cần gọi đại phu sao?”
“Ngài thật sự không cần đại phu hả?”
Ta cười muốn chec luôn á!
Khi xuống dưới lầu, ta ngẩn đầu lên nhìn thấy Giang Dục đang ngồi trên lầu hai.
Làn gió nhẹ nhàng thổi bay rèm trúc bệ cửa sổ, làm cho khuôn mặt của Giang Dục lúc ẩn lúc hiện.
Trong lòng ta hả hê vô cùng, cùng lắm thì khi quay đầu lại, ta chỉ nhìn thấy sự tức giận đang hiện hữu trên khuôn mặt vốn dĩ bình tĩnh như mây thường ngày của hắn.
Nhưng hắn vẫn cứ ngồi nhìn về một chỗ, sau đó lại cầm miếng bánh vừa rồi ta đã ăn dở rồi đưa lên miệng, cắn một miếng, nhai thật kỹ và nuốt.
Giang Dục à, ngươi đây là đang giận hay đang điên thế hả?
Không phải đến mức đó chứ!
Gió ngừng thổi, tấm rèm cũng ngừng bay nên khuôn mặt nhanh chóng bị che đi.
Ta quay đầu rồi kéo Hạ Viên Bích rời đi.
Hạ Viên Bích hỏi: “Công chúa, ngài sao vậy?”
Ta không thèm quay đầu lại mà nói: “Nhìn thấy thứ dơ bẩn rồi!”
10
Sau vài lần cùng nhau du ngoạn, ta thấy thời gian không nhiều nữa, ta lại đưa miếng ngọc bội lần trước chưa đưa được cho Hạ Viên Bích mà đưa thêm lần nữa.
Nhưng lần này hắn không những không từ chối mà ngược lại, trực tiếp nhận lấy nó: “Thần sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận”
Vẻ mặt của hắn vô cùng nghiêm túc, không có chút sự bỡn cợt nào.
Khoan đã, đừng nói hắn thật sự xem ta là tri kỷ đó nha.
Ta lập tức nháy mắt ra hiệu với Xuân Đào.
Xuân Đào đúng là thần thành của ta mà, chỉ cần cái nháy mắt mà nàng ta đã hiểu ý, lập tức lên tiếng: “Khi tiên hoàng ban tặng ngọc bội này cho công chúa, cũng muốn nó sẽ trở thành của hồi môn cho công chúa”
“Bây giờ, công chúa đang tặng hồi môn cho Hạ công tử…”
Hạ Viên Bích bỗng nhiên đỏ mặt, rồi siết chặt lấy miếng ngọc bội trong tay mình.
Làm tốt lắm cục cưng của ta ơi!