7

Sau khi yến hội kết thúc, ta tiễn Hạ Viên Bích ra đến cổng.

Thái độ ngày hôm nay của ta đối với Hạ Viên Bích, trong lòng mọi người đều có thể nhìn thấy. Nên ánh mắt bọn họ khi nhìn về Hạ Viên Bích lại mang thêm những ẩn ý.

Ta quay đầu lại mỉm cười.

Đây là người mà ta đã nhìn trúng rồi đó, mong các vị có thể quản tốt đôi mắt của mình đi nha.

Bọn họ đưa tay lên sờ mũi rồi mất tự nhiên mà quay mặt đi.

Cho đến khi mọi người ra rời đi hết, đột nhiên xuất hiện một bóng dáng bước ra từ trong bóng tối.

Là Giang Dục.

Sắc mặt của hắn lúc này còn lạnh lùng hơn so với khi sáng.

Dù sao, ta cũng đã quen với con người của hắn như thế này rồi.

Đây mới chính là Giang Dục, một Giang Dục từ chối ta nhiều lần và đều cách xa ta như ngàn dặm.

Hắn bước lên phía trước mặt ta cho đến khi khoảng cách hai bọn ta chỉ cách nhau một mét, nói.

“Công chúa, thần nghĩ rằng chuyện tình cảm không phải là trò đùa, không thể tùy tiện như thế này được”

“Ngài đừng vì sự từ chối của thần mà tùy tiện vui đùa cùng nam nhân khác”

Ồ?

“Ngươi cho rằng ta tìm người khác để trêu tức ngươi á?”

Điều gì khiến cho ngươi tự tin đến thế hả?

À? Có phải là do ta làm trâu làm ngựa cho ngươi suốt ba năm trời nên ngươi mới như thế đúng không?

Khuôn mặt Giang Dục vô cùng bình tĩnh kèm theo lời nói vô cùng chắc nịch: “Chẳng lẽ không phải sao?”

Tự nhiên ta không muốn tranh cãi với hắn nữa: “Đúng, ngươi đoán đúng rồi. Là ta tìm người khác để trêu tức ngươi đó”

“Đợi đến khi ta và Hạ Viên Bích thành thân cũng chính là trêu tức ngươi, đợi đến khi ta và Hạ Viên Bích sinh con cũng chính là trêu tức ngươi, đợi đến khi ta và Hạ Viên Bích xuống mồ sau trăm năm hạnh phúc cũng chính là trêu tức ngươi á”

Ngươi cứ ôm suy nghĩ đó rồi nhớ ta đi ha, đến lúc đó , ngươi có đợi ta quay đầu lại thì đừng có mà mơ.

“Tiễn khách”

Ta xoay người đi vào trong mà chẳng thèm nhìn hắn một cái.

8

Chỉ còn một tháng nữa thì nữ chính xuất hiện.

Để tránh gặp rắc rối, ta phải nhanh chóng làm cho Hạ Viên Bích có tình cảm với ta trong khoảng thời gian này.

Tốt nhất là nhanh chóng hoàn thành luôn nhiệm vụ.

Sau khi nhiệm vụ được hoàn thành, việc hắn có yêu nữ chính hay không cũng không còn quan trọng nữa.

Vì vậy, ngày ngày ta đều hẹn Hạ Viên Bích đi du ngoạn.

Thỉnh thoảng ta cũng sẽ hẹn thêm vài vị công tử quý tộc thế gia khác nữa.

Miễn hắn cảm thấy thoải mái là được.

Nhưng lại không ngờ rằng vài ngày sau đó, Hạ Viên Bích lại thì thầm với ta: “Công chúa, ngài không cần gọi những người này đến đây đâu”

Hắn đúng là không ngốc nha, biết ta gọi những người khác đến đầy đều là vì hắn.

Ta hỏi hắn: “Một mình huynh đi với ta, huynh có ngại không?”

Tiểu Đào nhỏ giọng: “Công chúa, nô tì cũng là người”

Ta lườm mắt nhìn nàng ta một cái, ngươi không nói thì không ai nghĩ ngươi bị câm điếc đâu ha.

Hạ Viên Bích nghe vậy chỉ mỉm cười: “Sao thần lại ngại được chứ? Được du ngoạn cùng với công chúa như được tắm gió xuân, thần thật sự rất vui”

Ta bình tĩnh nhìn hắn, nói: “Ta cũng rất vui”

Hạ Viên Bích lập tức quay đầu.

Có lẽ hắn không nhận ra, sau khi hắn quay đầu thì tai hắn chợt đỏ bừng, vành tai đỏ như máo càng làm tăng lên sự nổi của hắn.

Đôi lúc ta sẽ gặp lại Giang Dục.

Khi ta và Hạ Viên Bích đi lướt qua người hắn, ta không dừng lại mà tiếp tục đi thẳng, còn Hạ Viên Bích thì trái lại, hắn dừng lại chào hỏi Giang Dục.

Bởi vì ta che giấu xuất thân nên Giang Dục không chào hỏi ta mà chỉ cúi đầu hành lễ với Hạ Viên Bích, nhưng ánh mắt của Giang Dục lại rơi trên người ta.

Mặc dù ta không thể cảm nhận được nhưng chỉ nghe thấy Giang Dục đang nói chuyện với Hạ Viên Bích một cách qua loa.

Ngày thường, Hạ Viên Bích với Giang Dục như hai kẻ không quen không biết.

Tính tình của Giang Dục thì lạnh lùng, không thích kết giao lại càng không thích tham gia yến hội.

Nhưng hôm nay, hai người bọn họ lại nói đủ chuyện trời trên dưới đất, cứ như hai người bạn cũ lâu năm mới gặp lại nhau.

Rõ ràng trước đây, Giang Dục là người rất tiết kiệm lời nói.

Nhưng còn bây giờ, hắn lại là người chủ động đưa ra các chủ đề để nói chuyện.

Bỗng nhiên ánh mắt Hạ Viên Bích dừng lại trên người ta, hắn chắp tay nói: “Hôm nay không quấy rầy Giang đại nhân nữa”

Giang Dục cười nhạt: “Không quấy rầy. Hôm nay được gặp Hạ công tử như gặp lại bạn cũ, không bằng chúng ta tìm một tửu lầu rồi trò chuyện thêm chút nữa?”

Hạ Viên Bích nhìn ta rồi không do dự nói: “Không được, tại hạ…”

Ta biết hắn đang quan tâm đến ta.

Nhưng ta biết, hắn rất thích văn thơ của Giang Dục, đồng thời hắn còn rất ngượng mộ tài năng của Giang Dục nữa.

Ta lập tức xem ngang lời từ chối của Hạ Viên Bích: “Được”

Sắc mặt Hạ Viên Bích chợt tối sầm nhưng rồi nhìn lướt qua ta một cái rồi cười gượng: “Vậy thì được rồi”

Dường như Giang Dục không quá bất ngờ về điều này nên hắn ung dung nở nụ cười.

Hy vọng lát nữa ngươi vẫn còn cười được he!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play