1
Ta bị hệ thống ném vào thế giới này được ba năm và bây giờ thì nó cũng đã hoạt động lại.
Nó vừa mở miệng là ta nghe như tiếng sét ngang tai: “Sao ngươi lại công lược nam chính? Nhiệm vụ của ngươi là công lược nam phụ mà?”
“Ngươi không nói thì làm sao ta biết được”
Làm chó liếm cho Giang Dục ròng rã ba năm trời, bây giờ ta có chút muốn khóc rồi đấy, vội vàng gọi hạ nhân tới.
“Đi lấy ngọc bội ta tặng Giang Dục về đây”
“Gọi ám vệ của hắn quay về luôn đi”
“Nhân tiện thì gọi luôn các môn nhân mà ta chiêu mộ cho hắn quay lại luôn”
Nha hoàn Thải Vân khóc lóc nức nở: “Công chúa, cuối cùng thì ngài cũng đã nghĩ thông suốt rồi”
Ta không những nghĩ thông suốt mà ta còn muốn chec quách luôn cho rồi đây nè.
Nhiệm vụ công lược còn chưa đến sáu tháng, mà ta với hắn còn chưa nói chuyện với nhau được câu nào nữa đây.
2
Giang Dục không hổ danh là Giang Dục, khi nghe Thải Vân nói lúc trả lại tất cả các món đồ kia, hắn còn chẳng thèm nhíu mày một cái. Mặt mày từ đầu đến cuối đều tỏ vẻ dịu dàng lễ độ.
Sau khi thị vệ kiểm tra, lại phát hiện tất cả những đồ vật ta tặng cho hắn, hắn chưa từng dùng qua một lần.
Ta nghiến răng nghiến lợi nghĩ lại mà tức. Suốt ba năm trời không làm gì mà chỉ làm trâu làm ngựa cho hắn. Vậy mà Giang Dục lại dám xem ta như không khí.
Nhưng cũng hên quá trời, bây giờ ta không phải công lược hắn nữa rồi nhé.
Quả nhiên, nam chính của nữ chính không dễ xơi đâu à nha!